Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 916: Làm người, phải có nguyên tắc

Chương 916: Làm người, phải có nguyên tắc
Người tới chính là bạn thân của Lương Chính Kiều, cũng là đồng nghiệp lâu năm của Lương Chính Kiều!
Khi Lương Chính Kiều còn đang đảm nhiệm chức hiệu trưởng trường cao đẳng, Từ Nghiêm Tùng cũng là người đứng đầu của một trường học, hai người phối hợp rất ăn ý trong công việc, chỉ là sau này Từ Nghiêm Tùng nhảy ra khỏi hệ thống giáo dục, bị điều động ra ngoài nhậm chức.
Chẳng qua dù vậy giữa hai nhà vẫn thường xuyên giao du, chỉ là sau khi về hưu, Từ Nghiêm Tùng ra nước ngoài hưởng thụ cuộc sống hưu trí bên con cháu, đã vài năm hai nhà không liên lạc gì với nhau.
Lão hữu đột nhiên đến thăm, đương nhiên Lương Chính Kiều là mừng rỡ không thôi, vội vã lôi kéo Từ Nghiêm Tùng đi vào bên trong.
"Đây là Thừa An đúng không? Đã nhiều năm không gặp, bây giờ hẳn đã tốt nghiệp rồi chứ nhỉ?"
"Ông nội Lương, năm nay cháu mới lấy được bằng tiến sĩ." Từ Thừa An lễ phép trả lời.
"Tiến sĩ? Tuổi này của cháu?"
"Lão Lương à, Thừa An đã học cả bằng thạc sĩ cùng tiến sĩ ở nước ngoài, chỉ trong một năm đã có thể lấy được bằng thạc sĩ, sau đó lại dùng thời gian hai năm đã thông qua được luận án tiến sĩ."
Nhắc tới cháu của mình, Từ Nghiêm Tùng vẫn luôn cảm thấy rất kiêu ngạo, thời gian ba năm trực tiếp từ thạc sĩ đến tiến sĩ, đây không phải chuyện đơn giản mà ai cũng có thể làm được đâu. Hơn nữa giảng viên nước ngoài cũng rất nghiêm khắc, cháu mình là dựa vào bản lĩnh thật sự mới có thể được giảng viên nơi ấy công nhận.
"Không tệ, ông đã biết rõ thành tích của Thừa An rồi, ban đầu khi còn ở trường học cháu vẫn luôn là người dẫn đầu, lão Từ có một đứa cháu ngoan."
Lúc Lương Chính Kiều nói lời này, trên gương mặt già nua có vẻ hâm mộ, có một loại cảm giác đứa cháu này thật đúng là “cháu nhà người ta”, bây giờ cháu mình còn đang ra sức học để lấy bằng Thạc sĩ, hơn nữa còn chỉ là trường đại học trong nước xếp hạng 221, căn bản là không cách nào so sánh với nghiên cứu sinh đi học ở nước ngoài này được.
"Cái gì tốt với không tốt, đầu năm nay sẽ đọc sách cũng không có tác dụng gì, dù sao tuổi tôi cũng đã cao, không còn gì đáng để theo đuổi nữa, lần này về nước là vì muốn ở lại đây lâu dài, dù gì thì đây cũng là quê hương của tôi, cuối cùng cũng vẫn là lá rụng về cội."
"Ông muốn ở lại lâu dài sao? Đây đúng là chuyện tốt, tôi nhớ rõ ông cũng có một căn phòng ở khu chung cư này đúng không? Có phải đợt này về ông sẽ ở lại đây luôn không? Nhất định là ở nơi này rồi, như vậy sau này hai ta có thể bầu bạn, không có chuyện còn có thể đánh vài ván cờ. Tôi nói cho ông biết, mấy năm này tài nghệ đánh cờ của tôi không ngừng tăng trưởng, ngược lại bản thân ông ở nước ngoài, không ai chơi cờ cùng ông, đoán chừng bản lĩnh của ông cũng đã xuống cấp rồi."
Hai vị lão nhân gia nói chuyện rất vui vẻ, dường như Lương Chính Kiều đã quên hôm nay là ngày cháu gái mình đưa cháu rể tới cửa thăm hỏi, đương nhiên, cái này cũng không thể loại trừ tình huống người ta cố tình làm như vậy.
Hai người Lương Chính Kiều cùng Từ Nghiêm Tùng trò chuyện rất vui vẻ, đương nhiên những người khác cũng chỉ có thể tiếp khách, Từ Thừa An ngồi ở bên cạnh Từ Nghiêm Tùng, đưa mắt liếc nhìn toàn trường, cuối cùng khi ánh mắt hắn rơi vào trên người Diệp Tử Du, hai mắt bừng sáng.
Hắn biết Lương lão hiệu trưởng có một cô cháu ngoại xinh đẹp, trước đây cũng đã từng gặp mặt một lần, nhưng đó đã chuyện năm, sáu năm trước, lúc kia Diệp Tử Du cũng chỉ mới là cô bé mười lăm mười sáu tuổi, mặc dù đã có chút dáng dấp của một mỹ nhân bại hoại nhưng rốt cuộc cũng không tính là quá kinh diễm tới như vậy.
Nhưng bây giờ khi gặp lại Diệp Tử Du một lần nữa, tuy rằng cô mặc áo lông trắng dày nhưng lại không hề làm giảm độ trắng bóng của làn da cô, khuôn mặt tinh xảo xinh xắn, da thịt vô cùng mịn màng, thật sự là xinh đẹp tuyệt trần.
Nhất là cặp mắt kia, đó là một đôi mắt trong suốt tựa thiên sứ, hoặc có lẽ người phụ nữ này vốn chính là một thiên sứ, đáng giá để mọi người khuynh đảo vì cô.
Chẳng qua giờ phút này vị thiên sứ kia lại đang dùng đôi tay ngọc để lột vỏ quýt, quan trọng nhất là cuối cùng cô còn đưa múi quýt đã lột xong đến bên môi người thanh niên đang ngồi bên cạnh.
Ánh mắt Từ Thừa An nhìn về phía Phương Minh bên cạnh Diệp Tử Du, sau khi thấy tướng mạo của Phương Minh hắn thầm thở phào nhẹ nhõm trong lòng, tuy rằng hắn biết chắc chắn Phương Minh là bạn trai của Diệp Tử Du, nhưng tướng mạo của Phương Minh bình thường như vậy khiến hắn cảm thấy được an ủi rất lớn.
"Ông nội Lương, đây là Tử Du đúng không ạ? Vài năm không gặp, thiếu chút nữa đã không nhận ra em ấy."
Từ Thừa An chủ động mở miệng, Lương Chính Kiều nghe nói như thế trên mặt lập tức lộ ra dáng tươi cười, nói: "Đúng vậy, khi cháu ra nước ngoài Tử Du chỉ mới học lớp mười mà thôi."
"Chào anh Từ."
Lúc này Diệp Tử Du cũng lễ phép mở miệng, cô cũng có một chút ấn tượng đối với Từ Thừa An, nhưng chỉ giới hạn ở có một chút ấn tượng mà thôi, lấy tính cách của cô căn bản sẽ không đặt một người bình thường trong lòng.
"Hiện tại Tử Du đã trổ mã, càng ngày càng đẹp, đây là bạn trai của em phải không?"
Ánh mắt Từ Nghiêm Tùng cũng liếc nhìn Diệp Tử Du cùng Phương Minh, lúc này hắn chỉ thuần túy tới thăm người bạn già mà thôi, thật không có tâm tư gì khác, chẳng qua chính bản thân hắn cũng bị dung mạo của Diệp Tử Du làm chấn kinh.
"Ừm, đây là bạn trai cháu, Phương Minh."
"Cháu chào ông nội Từ." Phương Minh cũng theo chân chào hỏi.
"Ừm, xem tuổi tác tiểu Phương hẳn là đang học tiến sĩ đúng không? Cháu học ở đại học nào vậy?"
Từ Nghiêm Tùng hỏi câu này cũng không có ý gì khác, bởi vì dưới cái nhìn của hắn, lấy dòng dõi thư hương của nhà họ Lương, hẳn người cháu rể này cũng phải có tài trí hơn người, đương nhiên tối thiểu cũng phải có trình độ học vấn là nghiên cứu sinh.
Thế nhưng sau khi hắn hỏi câu này, sắc mặt Lương Chính Kiều lại hơi có chút khó coi, toàn bộ người trong sảnh lớn cũng đều có chút im lặng, ngược lại bản thân Phương Minh lại không thèm để ý chút nào, cười cười trả lời: "Không, cháu đã tốt nghiệp."
"Tốt nghiệp?" Từ Nghiêm Tùng sửng sốt một chút, ngay sau đó bỗng nhiên tỉnh ngộ nói: "Xem ra tiểu Phương cháu cũng giống Thừa An, đều là người lấy được bằng tiến sĩ sớm, không sai."
Rõ ràng Từ Nghiêm Tùng đã hiểu lầm, nhưng Phương Minh cũng không giải thích, cho dù cậu có thành thật hơn nữa cũng biết rõ lúc này bản thân phải biết giả bộ một chút, trừ phi đầu óc mình toàn bã đậu nói nói thẳng bản thân mình chỉ có trình độ học vấn trung học phổ thông ngay trước mặt người ta.
Mặc dù đối với với Phương Minh đến nói, một trình độ học vấn cũng không coi vào đâu, nếu như cậu muốn sẽ có thể lấy được bằng cấp của trường đại học đứng đầu thế giới, nhưng cậu biết mà người nhà họ Lương không biết, người ngoài lại càng không biết, dù sao thì lần này cậu cũng chỉ tới cửa để thăm hỏi trưởng bối mà thôi, không phải tới để trả heo ăn thịt hổ.
Chẳng lẽ phải đi tới nói với người ta bản thân mình chỉ có trình độ học vấn trung học phổ thông, mau lại đây trào phúng tôi, trào phúng tôi đi, sau đó lại để tôi trang bức vả mặt?
Làm sao có thể, làm như vậy chẳng phải có cơ hội đốt đèn dưới nước sao? Hơn nữa cậu đã dùng chiêu này một lần rồi, rõ ràng không thể dùng lại, làm người, vẫn phải có nguyên tắc.
Thấy Phương Minh mỉm cười im lặng không đáp, trong lòng những thân thích nhà họ Lương kia lại tràn đầy khinh bỉ, thật đúng là có thể giả trang mà, ngược lại vẻ mặt Lương Chính Kiều không nhìn ra cái gì, tiếp tục bắt đầu nhắc tới chuyện cũ cùng bạn tốt.
Mấy phút sau, khi Lương Chính Kiều chuẩn bị chơi một ván cờ cùng Từ Nghiêm Tùng, nơi cửa lại xuất hiện mấy bóng người, chẳng qua lần này, trên mặt Lương Chính Kiều ngược lại không hề có vẻ vui thích, hừ lạnh một tiếng nhìn mấy bóng người xuất hiện nơi cửa, có vẻ hơi bất mãn.
"Lương lão đầu, nhà các ông thật náo nhiệt quá, đây là có chuyện tốt gì sao?"
Nơi cửa lần này có sáu người xuất hiện, ba lão già cùng ba người trẻ tuổi, ba lão già này đều đến tay không, chẳng qua ba người trẻ tuổi kia mỗi người đều đang cầm một vật trên tay.
Bạn cần đăng nhập để bình luận