Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 294: Đấu pháp

Chương 294: Đấu pháp
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Một vòng này, người nhà họ Trần của tôi thua.
Để nói ra những lời này thật sự là điều quá khó khăn đối với Trần Hán Sinh, bởi bọn họ thua vòng này có nghĩa nguyện vọng của bọn họ đã bị phá hủy, lại một lần nữa ngã vào vực sâu vạn trượng.
Nếu như có thể Trần Hán Sinh thực sự không muốn nhận thua, cho dù lão biết đây là phần mộ mẫu tử, thế nhưng chỉ cần lão kiên quyết không thừa nhận, thì trừ khi đối phương có thể đưa ra chứng cứ xác thực hơn để chứng minh đây là phần mộ mẫu tử, nếu không thì lão sẽ không thua…
Liên quan tới sinh tử của cả gia tộc, cho dù ngày thường Trần Hán Sinh có là một người hành sự quang minh lỗi lạc, thế nhưng lúc này bắt buộc phải chơi xấu, hơn nữa lão tin tưởng bất luận kẻ nào đứng ở vị trí như lão, cũng sẽ có sự lựa chọn giống vậy.
Nhưng mà lời này là do Phương sư đệ của lão nói, Trần Hán Sinh không có cách nào phủ nhận, bởi vì nếu không có Phương sư đệ nhà họ Trần của lão đã thua từ vòng đầu tiên rồi.
Thành cũng Phương Minh, bại cũng Phương Minh sao?
Nghe được Trần Hán Sinh chịu thua, vẻ mặt Lữ Trí Thần không chút thay đổi, mà mấy lão giả tới tăng khí thế ở sau lưng anh ta lại hơi thở phào một hơi, rốt cuộc cục diện cũng quay về đúng với dự tính của bọn họ.
Nói thật, sau khi thấy Lữ Trí Thần thua ở vòng thứ nhất, trong lòng bọn họ đều hơi có chút khẩn trương, nếu như đợt thứ hai cũng thua thì lần khiêu chiến này của Lữ Trí Thần coi như đã thất bại.
Lữ Trí Thần sống hay chết bọn họ cũng không để trong lòng, nhưng người sau lưng Lữ Trí Thần là nhị công tử, nếu như Lữ Trí Thần thua không phải là vứt mất mặt mũi của nhị công tử sao? Đây là chuyện bọn họ tuyệt đối không cho phép xuất hiện.
Vẻ mặt của đám người nhà họ Trần cũng rất phức tạp, là Phương Minh kéo bọn họ ra khỏi vực sâu, nhưng cũng là cậu đẩy bọn họ vào vực sâu vạn trượng.
Nên cảm kích hay là nên hận đây?
Người nhà họ Trần tâm tình phức tạp, mà khuôn mặt Trần Tâm Di cũng lộ ra vẻ tuyệt vọng, hai vòng đầu đã không thể thắng thì vòng thứ ba, người nhà họ Trần bọn họ không có cơ hội.
Vòng khiêu chiến thứ ba của diệt môn thư rất đơn giản, đấu pháp.
Đấu pháp, toàn bộ người nhà họ Trần chỉ có Trần Hán Sinh được tính là có chút thực lực, Trần Tâm Di chỉ có thể coi là đệ tử mới nhập môn phong thủy, còn những người khác chỉ là người bình thường mà thôi.
Mặc dù đấu pháp có thể mời người ngoài trợ giúp, thế nhưng bên phía người nhà họ Trần căn bản không ai đồng ý trợ giúp, vòng thứ ba này bọn họ thua chắc rồi.
"Trời muốn diệt nhà họ Trần tôi!"
Giọng nói của Trần Hán Sinh vô cùng bi thương, ngửa mặt lên trời thở dài một tiếng.
"Cha, rốt cuộc con đã có thể báo thù cho cha rồi!"
Bên phía kia Lữ Trí Thần cũng kích động tới run run, anh ta đã chờ suốt hơn chục năm, hiện tại đại thù gần được báo, sao anh ta có thể không kích động được chứ?
Có rất nhiều người nhìn người nhà họ Trần với ánh mắt đồng tình, có điều giới tu luyện chính là như vậy, mạnh được yếu thua, thực lực yếu cũng chỉ có thể mặc người chém giết.
"Phương sư đệ, cám ơn đệ đã hết sức giúp đỡ." Trần Hán Sinh nặng nề bái tạ Phương Minh: "Chỉ tiếc người nhà họ Trần của huynh không thể báo đáp ân tình của Phương sư đệ, nếu có kiếp sau sư huynh sẽ báo đáp."
Nghe thấy lời nói của Trần Hán Sinh, Phương Minh hơi sững sờ một chút, vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nói rằng: " Sao Trần sư huynh lại nói những lời như vậy, không phải còn lần tỉ thí thứ ba sao?"
Trần Hán Sinh cười khổ: "Vòng thứ ba, không so cũng được."
"Vì sao không so? Cùng lắm cũng chỉ là thất bại, vậy tại sao không đánh cuộc một lần, biết đâu lại gặp được kỳ tích?"
Lời của Phương Minh vừa nói ra khỏi miệng, hiện trường một mảnh xôn xao, không ít người nhìn Phương Minh như nhìn một kẻ ngu ngốc, sau lưng Lữ Trí Thần chính là bốn cường giả Nhân cấp hậu kỳ, tùy tiện một người cũng có thể tiêu diệt cả nhà họ Trần rồi, người nhà họ Trần lấy gì để đấu với người ta chứ?
"Ngược lại lão phu cũng thật mong người nhà họ Trần dám tiếp vòng thứ ba này, chí ít lão phu cũng có thể dạy dỗ tên tiểu tử ngông cuồng kia."
Ánh mắt ông lão bên cạnh Lữ Trí Thần nhìn Phương Minh tràn ngập sát khí, một tên tiểu bối mà thôi, dám ở chỗ này ngông cuồng phách lối, nếu là ở chỗ khác lão ta đã tát chết tên tiểu tử này rồi.
Trần Hán Sinh do dự, sở dĩ lão không muốn so vòng thứ ba chính là vì không muốn lại tự rước lấy nhục, bởi vì lão biết khi đấu pháp đối phương chắc chắn sẽ không lưu thủ(1), lão không muốn người nhà họ Trần bị hành hạ đến chết.
(1)Lưu thủ: giữ lại sức lực
Thế nhưng sau khi nghe thấy những lời nói của Phương Minh, trong lòng Trần Hán Sinh đúng là có chút do dự, thực sự không thử đánh một ván cuối cùng sao?
"Trận thứ ba người nhà họ Trần của tôi sẽ không buông bỏ, cho dù có thua thì người nhà họ Trần của tôi cũng phải đứng mà thua!"
Cuối cùng Trần Hán Sinh cũng có quyết định, mà thấy lão quyết định như vậy đám người vây xem cũng không mấy quan tâm, bởi vì dưới cái nhìn của bọn họ, đây chỉ là lần đấu tranh vô ích của đám người nhà họ Trần mà thôi.
"Tốt!"
Lữ Trí Thần lớn tiếng đồng ý, trong lòng của anh ta cũng hi vọng Trần Hán Sinh có thể đáp ứng đánh vòng thứ ba, bởi vì chỉ có như vậy anh ta mới có thể tự tay giết chết Trần Hán Sinh, tự tay giết chết địch nhân để báo thù!
Đây chính là nguyên nhân anh ta muốn lập diệt môn thư, nếu không chỉ là giết chết đám người nhà họ Trần, hoàn toàn không cần anh ta phải ra tay, điều anh ta muốn chính là tự tay giết chết địch nhân, tiêu diệt đám người nhà họ Trần.
Vòng thứ ba, đấu pháp!
Xe đi về phía vùng ngoại thành Ma Đô, ở nơi này có một trang viên thuộc về giới tu luyện, nói chính xác hơn đây là trang viên của một gia tộc trong giới tu luyện, mọi người lựa chọn nơi này làm sân đấu pháp ở vòng thứ ba.
Trần Hán Sinh cùng Phương Minh còn có Trần Tâm Di cùng với hai anh em Trần Đại Chiêu ở trên một chiếc xe.
"Phương sư đệ, tuy rằng sư huynh đã đáp ứng thi đấu trận thứ ba, nhưng nói thật là huynh không có chút hi vọng thắng lợi nào. Đấu pháp, trừ huynh ra thì không còn người nhà họ Trần nào có thể lên đài nữa."
Ở trên xe, Trần Hán Sinh cũng không che giấu, bởi vì lão tin tưởng Phương sư đệ của mình cũng có thể nhìn ra được điều này, có điều ngay sau khi nói xong lời này, Trần Hán Sinh lập tức nói thêm một câu: "Phương sư đệ, không phải huynh có ý muốn đệ xuất thủ, đệ ngàn vạn lần không nên hiểu lầm, Phương sư đệ có thể giúp người nhà họ Trần thắng một ván huynh đã rất cảm kích, một vòng cuối cùng cũng chỉ có thể dựa vào chính mình rồi."
Trần Hán Sinh sợ Phương Minh hiểu lầm, bởi vì lão thật sự không có ý định để Phương Minh ra tay, hơn nữa lão cũng không cho rằng Phương Minh có thể thay đổi kết cục, đối phương chắc chắn là sẽ cho mấy cường giả Nhân cấp hậu kỳ ra tay, để Phương sư đệ lên đài cũng chỉ là cho đối thủ một cơ hội đường đường chính chính phế đi cậu mà thôi.
"Phương sư đệ, lần này người nhà họ Trần của huynh chạy trời không khỏi nắng, thế nhưng nhà họ Nhan đều là người có lòng dạ hẹp hỏi, hôm nay đệ khiến Nhan Hải phải bò ra ngoài, khiến người nhà họ Nhan mất hết mặt mũi. Dựa vào hiểu biết của huynh với nhà họ Nhan, bọn họ chắc chắn sẽ không từ bỏ ý đồ, cho nên Phương sư đệ phải cẩn thận."
Phương Minh cười cười: "Đương nhiên đệ sẽ đề phòng người nhà họ Nhan, có điều đệ cảm thấy được đây không phải lúc để chúng ta thảo luận vấn đề này, Trần sư huynh, chúng ta hiện tại nên nghiên cứu vòng kế tiếp làm sao mới có thể thắng thì hơn."
Nghe được lời nói của Phương Minh, Trần Hán Sinh ngây ngẩn cả người, hai anh em Trần Đại Chiêu cũng bất đắc dĩ nói rằng: "Thắng, chúng ta lấy gì để thắng kia chứ? Chuyện này giống như người bình thường đối quyền với quyền anh vậy, làm sao có thể thắng?"
Duy chỉ có Trần Tâm Di ở một bên nghe được lời của Phương Minh, trong đôi mắt hiện lên một tia sáng kỳ dị, cô nhìn về phía Phương Minh: "Phương tiên sinh có biện pháp nào khác sao?"
Nghe thấy lời nói của cháu gái dường như Trần Hán Sinh cũng nghĩ tới điều gì, trong đôi mắt già nua hiện lên vẻ chờ mong, nhìn về phía Phương Minh.
Có điều, câu nói tiếp theo của Phương Minh khiến vẻ chờ mong trên mặt Trần Hán Sinh cùng Trần Tâm Di tiêu thất, mà hai anh em Trần Đại Chiêu càng ủ rũ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận