Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 320: Không nhìn tôi sao?

Chương 320: Không nhìn tôi sao?
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Lăng Dao đột nhiên trầm mặc, chỉ là nhìn chú ba cũng không đáp lời.
"Dao Dao, hiện tại đến lúc nào rồi, nếu cháu có đầu mối gì tuyệt đối không thể giữ lại nữa, Lý Hải Lượng đã vì bảo vệ cháu mà bỏ mạng, thật sự nếu không tìm được cha của cháu, sợ là ngay cả chú ba cũng không bảo vệ được cháu nữa."
Ông ta thấy Lăng Dao trầm mặc, thần sắc trở nên vô cùng lo lắng, Lăng Dao đột nhiên mở miệng hỏi: "chú ba, chú đã từng đi qua phòng học của cháu sao?"
"A, chú... Chú đã đi qua phòng học của cháu rồi."
"Vậy chú không lấy quyển tạp chí địa lý kia sao?" Lăng Dao tiếp tục hỏi.
"Cửa phòng học của cháu đã khóa nên chú chưa tiến vào, do đó chú cũng không cầm, không phải manh mối thật sự nằm trong quyển tạp chí địa lý kia đấy chứ?"
Trên mặt chú Ba lộ ra vẻ nghi ngờ, Lăng Dao gật đầu: "Không sai, đầu mối đang ở trong cuốn tạp chí địa lý đó, trước khi mất tích cha cháu đã nói với cháu, nếu như muốn gặp ông ấy thì cứ nhìn cuốn tạp chí địa lý kia, lúc đó cháu còn không hiểu ý trong lời này của cha, bây giờ suy nghĩ một chút hẳn đây chính là lời nhắc nhở cha cháu dành cho cháu."
Nghe được Lăng Dao nói như vậy, trên mặt chú Ba hiện lên vẻ kích động, từ trên ghế salon đứng lên đi tới lui vài bước rồi nói ra: "Nếu nói như vậy, chú đây trở lại trường học để lấy cuốn tạp chí địa lý kia trước đã, mấy cháu liền ở yên dưới tầng hầm này không nên rời khỏi, hiện tại ở đây vẫn còn an toàn."
"Tốt, chú Ba, chú cũng phải chú ý an toàn."
Lăng Dao cẩn thận nhắc nhở, chú Ba gật đầu đi về phía cửa: "Nhớ kỹ, khi chú còn chưa trở về nhất định không nên rời khỏi tầng hầm dưới mặt đất này."
"Yên tâm đi chú Ba, chúng cháu sẽ không đi loạn đâu."
"Bên ngoài rất nguy hiểm, có rất nhiều người đều đang tìm cháu, cháu tuyệt đối không thể đi ra ngoài."
Sau khi căn dặn một thôi một hồi, chú Ba mới mở cửa phòng ra, đầu tiên là cẩn thận hướng phía bên ngoài nhìn ngó thêm vài lần, xác định không gặp nguy hiểm sau đó mới đi ra khỏi đi, trở tay đóng cửa lại.
Lăng Dao thấy chú Ba đi rồi, cả người cô ấy vẫn ngồi nghiêm chỉnh ở đó, hai cái lỗ tai lại còn dựng đứng lên im lặng nghe ngóng. Thẳng đến mấy phút trôi qua, cô ấy lập tức đứng bật dậy, hướng phía Phương Minh nói: "Chúng ta mau mau rời khỏi nơi này."
"Không phải chúng ta phải đợi vị chú Ba kia trở về sao?" Trên mặt Phương Minh hàm chứa nụ cười ẩn ý sâu xa, hỏi.
"Lúc trước tôi nói như vậy liền là cố ý dẫn ông ta đi, chú Ba khẳng định không phải tới giúp tôi đâu, ông ta chỉ là muốn tìm được cha tôi mà thôi."
Vẻ mặt Lăng Dao có chút nóng nảy: "Ngay từ đầu đầu óc tôi có chút hỗn loạn nên không thể suy nghĩ chu toàn, chỉ là lúc trước khi cậu ho khan đã cho tôi thời gian để tự hỏi, sau đó tôi phát hiện chú Ba đang nói láo."
"Ah, ông ta nói dối?" Phương Minh mỉm cười tiếp tục hỏi.
"Tôi hỏi ông ta có tới phòng học của tôi hay chưa, ông ta nói có, thế nhưng chú Ba căn bản cũng không biết phòng học của tôi ở nơi nào! Phải biết rằng trong trường đại học, chương trình học khác nhau thì cũng học ở phòng học khác nhau, trừ phi ông ta biết buổi chiều nay tôi đi học ở phòng học nào, nhưng chú Ba làm sao có thể sẽ biết? Cho nên ông ta đang nói sạo, cơ bản là ông ta chưa từng đi tới phòng học của tôi."
Trong mắt Lăng Dao hiện lên tia sáng trí tuệ: "Ông ta chưa từng đi tới phòng học của tôi, mà vừa rồi ông ta cũng không hỏi phòng học của tôi ở nơi nào, vậy chuyện này chỉ có hai loại khả năng, một loại là ông ta thực sự biết phòng học của tôi ở đâu, một loại là ông ta căn bản không cần biết phòng học của tôi ở đâu."
"Nếu như là loại thứ nhất, vậy đã nói rõ ông ta vẫn đang theo dõi tôi, mà nếu như là loại thứ hai, nói rõ ông ta còn có đồng bọn, đồng bọn của ông ta có thể tìm được phòng học của tôi."
"Bất kể là loại nào, đều nói rõ ông ta tuyệt đối không hề tốt đẹp như ông ta đã nói, do đó bây giờ chúng ta phải thừa dịp ông ta rời đi tranh thủ trốn khỏi đây."
Lăng Dao vừa nói, vừa nhanh chóng đi đến cửa phòng ngầm dưới đất, nhưng mà còn không đợi đến khi cô ấy mở cửa ra, cửa đã bị đẩy ngược từ bên ngoài. Ngoài cửa, chú Ba đang âm trầm cười cợt đứng ở nơi đó.
"Dao Dao, cháu đây là đang muốn đi đâu vậy, không phải chú Ba đã nói cho cháu biết bên ngoài nguy hiểm, vì an toàn mà cháu không nên chạy lung tung sao?"
Giọng nói của Ba thúc lúc này đã không còn như trước nữa, nhiều hơn một phần khàn khàn cùng trầm thấp, sau một giây sửng sốt, Lăng Dao lập tức nói: "Không có, cháu chính là muốn đi ra ngoài tìm nhà vệ sinh mà thôi."
"Thật sao, cháu chỉ là muốn đi tìm nhà vệ sinh sao? Không phải là bởi vì chú Ba có đồng bọn đúng không? Không phải là muốn chạy trốn sao?"
Ông ta vừa nói ra những lời này, cả người Lăng Dao nhịn không được rùng mình, thì ra những lời khi trước cô ấy nói đối phương đều nghe hết, điều này nói rõ ông ta căn bản cũng không hề rời đi, mà ông ta vẫn đứng ở cửa nghe trộm.
"Dao Dao, cháu rất thông minh, người thông minh như cháu liền phải biết, hiện tại nên lựa chọn như thế nào mới có lợi với cháu, đúng không?"
Tay của ông ta sờ sờ đầu Lăng Dao, Lăng Dao cơ linh vội vã lui lại phía sau, chỉ là rất nhanh cô ấy đã bị ông ta đẩy vào góc chết.
"Khụ khụ, chú Ba, có phải ông đã quên sự hiện diện của tôi rồi không? Cứ như vậy không để ý tới sự hiện diện của tôi thật sự rất tốt sao?"
Phương Minh phải ho khan nhắc nhở ông ta, chính mình còn đang đứng trong tầng hầm ngầm đấy.
"Tiểu tử, chỉ trách sao câu phải có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như vậy. Vốn là cậu đã có cơ hội rời đi, chỉ là chính cậu không đi lại muốn tìm chết, điều này thật sự là không trách được tôi. Nếu có kiếp sau khi đầu thai, cậu hãy nhớ kỹ không nên có lòng hiếu kỳ mạnh mẽ như vậy."
Ánh mắt ông ta nhìn về phía Phương Minh giống như nhìn một người sắp chết vậy.
"Đúng thật, tôi là người có lòng hiếu kỳ không nhỏ, chỉ là tình huống trước mắt hình như cũng không tính là có lợi với ông lắm, dù sao thì ông cũng là người tuổi rồi, mà tôi thế nhưng đang tuổi lớn nha, nếu thật sự đánh nhau, chỉ sợ tay chân ông lẩm cẩm không chống đỡ được bao lâu đấy."
Nghe được lời nói của Phương Minh, ý lạnh trong lòng Lăng Dao hơi giảm đi một chút. Đúng vậy, cô ấy và Phương Minh đều là người trẻ tuổi, cho dù chú Ba có âm mưu, thì bên cô ấy ít nhất cũng chiếm ưu thế về nhân số.
"Thật đúng là ngây thơ."
Trong ánh mắt của ông ta mang theo vẻ thương hại: "Cũng được, Dao Dao cháu còn chưa nhìn thấy thủ đoạn của chú Ba, phỏng chừng chắc là sẽ không hợp tác với chú Ba đấy, vậy bây giờ để chú cho cháu nhìn một chút đi."
Ba thúc vỗ hai tay, một bóng ma xuất hiện ở cửa tầng ngầm dưới đất, đó là một bóng người to lớn toàn thân bao phủ trong hắc bào, cao chừng hơn ba mét, chính là bóng đen lúc trước đã truy kích Lăng Dao kia.
"Sư huynh là bị ông giết chết!"
Thấy bóng đen này, trên mặt Lăng Dao lộ ra ánh sáng hận thù, nhưng mà ông ta chỉ là cười cười không trả lời, theo dấu tay của ông ta biến hóa, thân ảnh khổng lồ kia cũng dần dần nhỏ đi, cuối cùng biến thành chiều cao của người bình thường.
"Giết cậu ta đi!"
Ngón tay Bá thúc chỉ về phía Phương Minh ra lệnh, bóng đen chậm rãi đi tới hướng phía Phương Minh, mỗi một bước đi ra đều khiến gian phòng rung động nhẹ.
"Chú Ba, cậu ấy căn bản không hề liên quan tới chuyện này, ông thả cậu ấy đi tôi sẽ nói đầu mối cha tôi lưu lại cho ông biết."
Lăng Dao ở một bên mở miệng, mà chú Ba chỉ là cười nhạt: "Dao Dao, sợ rằng cháu vẫn không rõ tình huống hiện tại rồi, căn bản chú không cần cháu đưa đầu mối gì cho chú cả, chỉ cần cháu nằm trong tay chú, vậy chắc chắn cha của cháu liền sẽ chủ động xuất hiện."
"Đã nói cậu không cần đi theo tôi, vậy mà hết lần này tới lần khác cậu cứ không nghe."
Vẻ mặt Lăng Dao có chút nóng nảy nhìn về phía Phương Minh, mà điều làm cho cô ấy kinh ngạc chính là, từ đầu tới cuối trên mặt Phương Minh vẫn một bộ tràn đầy tươi cười.
"Đến lúc này vẫn còn cười ra tiếng, thật là đầu óc có vấn đề."
Phương Minh không biết suy nghĩ trong lòng Lăng Dao, coi như là biết thì cậu cũng sẽ không lưu ý, ánh mắt nhìn về cái bóng đang đi tới gần cậu, thẳng đến khi thân ảnh ấy chỉ còn cách cậu 1m, cơ thể cậu mới động.
Vỗ nhẹ một chưởng, ông ta thấy hành động của Phương Minh, trên mặt hiện lên vẻ giễu cợt khinh thường, nhưng mà sau một khắc, tròng mắt của ông ta trừng lớn, biểu tình trên mặt biến thành vẻ khó tin nồng nặc.
Một chưởng này vỗ vào trên ngực bóng đen, bóng đen này giống như cùng tơ mỏng vậy, dĩ nhiên trực tiếp bay lên, sau đó phải đụng vào vách tường trong hầm ngầm mới ngừng lại được.
Tiếng va chạm mạnh mẽ làm cho toàn bộ tầng hầm ngầm đều rung động, hai người chú Ba cùng Lăng Dao đều dại ra, trong thoáng chốc đều không kịp phản ứng.
"Tôi đã nói rồi, không nên không thèm đếm xỉa đến tôi, vì sao ông lại không nghe tôi?"
Phương Minh phủi tay khẽ lắc đầu, ánh mắt nhìn về phía ông ta: "Ông nói xem, nếu ông thả tôi đi có phải tốt hơn không, vì sao phải giam tôi lại chỗ này kia chứ?"
Vẻ mặt ông ta trở nên khó coi: "Cậu là người của Lăng Phong?"
Ở trong mắt ông ta, Phương Minh hẳn là người mà cha của Lăng Dao đã sắp xếp bên cạnh cô, cậu tới là để bảo vệ Lăng Dao.
Phương Minh cười cười không trả lời.
"Cậu biết cha tôi?" Lăng Dao cũng hỏi Phương Minh một câu.
"Không cần biết lai lịch của cậu là gì, hiện tại tôi cho cậu một cơ hội để rời đi, đừng tưởng rằng bây giờ cậu đang chiếm thượng phong, người sau lưng tôi không phải chỉ dựa vào cậu là có thể đắc tội nổi."
"Ai, con người tôi ghét nhất là bị người ta uy hiếp, nếu như lúc trước ông có thiện ý mời tôi rời khỏi, có lẽ tôi đã đáp ứng rồi, nhưng mà hiện tại thì sao nhỉ?"
Cũng không thấy Phương Minh có hành động gì, sắc mặt chú Ba đột nhiên xuất hiện vẻ đỏ ửng, ngay sau đó cả người liền lơ lửng, nặng nề té ngã trên mặt đất.
"Hiện tại, tôi nghĩ hiện tại tôi mới là người hỏi."
Phương Minh đi tới trước mặt ông ta, không để ý đến vẻ mặt ngơ ngác của Lăng Dao bên cạnh, trực tiếp là nhìn ông ta đang ngã dưới đất.
Nhưng mà, chú Ba chỉ dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Phương Minh, không nói được một lời.
"Miệng còn rất cứng rắn, chẳng qua tôi nghĩ hẳn là không phải người nào miệng đều cứng rắn giống như ngươi vậy."
Nói xong câu đó, Phương Minh đột nhiên hướng phía cửa nhìn lại: "Vào đi, không cần ẩn núp nữa."
Ngoài cửa không có tiếng trả lời, chỉ là ngay sau đó đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp, khóe mắt Phương Minh nhảy lên, thân ảnh không biết đã biến mất ở cửa từ lúc nào, đợi đến khi cậu xuất hiện lại, trên tay xách một người như xách một con gà vậy.
"Sư huynh!"
Thấy người Phương Minh trên tay xách, trên mặt Lăng Dao lộ ra vẻ khó tin: "Sư huynh, không phải anh... Tôi hiểu được, hai người là đồng bọn, lúc trước là hai người diễn kịch trước mặt tôi mà thôi."
Lăng Dao không ngốc, thấy Lý Hải Lượng bị Phương Minh xách vào, thoáng cái đã hiểu rõ mọi chuyện.
Phương Minh trực tiếp ném Lý Hải Lượng lên trên mặt đất, Lăng Dao không nhìn thấu điều này thế nhưng Phương Minh lại đã sớm nhìn thấu mọi chuyện rồi, đây cũng là lý do vì sao lúc ở trên đường cậu lại không ra tay tương trợ.
"Các người ai nguyện ý nói cho tôi đây? Trong hai người chỉ có một người có thể sống sót."
Ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía chú Ba cùng Lý Hải Lượng, mà hai người Lý Hải Lượng cùng chú Ba bởi vì nguyên nhân góc độ, hai người không thể trao đổi ánh mắt với nhau, sau ba giây trầm mặc đột nhiên Lý Hải Lượng mở miệng.
"Tôi nói, không nên giết tôi, cái gì tôi cũng nói."
Bạn cần đăng nhập để bình luận