Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 149: Không liên quan với cõi âm

Chương 149: Không liên quan với cõi âm
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-------------------
Bà đồng đã qua đời lâu rồi!
Vào ngày thứ hai Trương Tuyền Căn cùng đường ôm đưa trẻ đi trước đây thì bà đồng cũng đi luôn.
Người nhà bà đồng chỉ nói với người ngoài là người già sống nhiều năm như vậy thì chết già thôi, nhưng chỉ có họ rõ, bà tổ chết bất đắc kì tử, hơn nữa còn chết vô cùng thê thảm.
Bà đồng chết trong phòng của mình, vả gương mặt đầy máu, quan trọng là hai tròng mắt trong hốc mắt đã biến mất không thấy nữa, giống như bị người ta cứng rắn móc ra.
Cho nên, sau khi Trương Tuyền Căn tới, thì bị người nhà của bà đồng điên cuồng chửi mắng, bởi vì với người nhà bà đồng mà nói, bà tổ bị kết cục như vậy là do Trương Tuyền Căn hại.
“Con trai của anh là đứa không nên sống, cậu ta là sao Tang Môn, ai dính líu tới cậu ta đều không có kết cục tốt đẹp.”
“Cút, cút ra khỏi nhà chúng tôi.”
Trương Tuyền Căn bị người nhà bà đồng tức giận trực tiếp đuổi ra, nhưng mà ông ta không tức giận, ngược lại vô cùng tự trách bởi vì chính như người nhà bà đồng nói vậy, bà đồng chết là do ông ta hại.
Nếu không phải ngày đó đi tìm bà đồng để bà cứu con trai, bà đồng sẽ không chết, từ điểm này, ông ta và con trai chính là hung thủ hại chết bà đồng.
Bà đồng chết, hi vọng duy nhất của Trương Tuyền Căn không còn nữa, bởi vì không có tiền đi bệnh viện, cũng chỉ có thể mang con trai về nhà, mỗi ngày dùng xích trói chặt con trai lại, phòng ngừa con trai tổn thương người khác hoặc tự hại bản thân.
Mãi đến trước đó không lâu, ông ta nghe người trong làng nói ở bên Chiết Giang có một thầy khí công rất giỏi, thầy khí công này có thể lấy khí công chữa bệnh, rất nhiều người bị chứng bệnh nan y kì lạ khó chữa tìm thầy khí công thì cuối cùng đều hết bệnh.
Trong lòng Trương Tuyền Căn dấy lên hi vọng, chỉ là đồng hương trong làng nói thầy khí công này thu tiền phí không rẻ, tốt thiểu cũng năm sáu chục nghìn.
Năm sáu chục nghìn với Trương Tuyền Căn mà nói chính là một con số khổng lồ, tiền tích cóp mấy năm nay ông ta đã sớm xài hết, nếu không phải cán bộ trong làng biết tình hình nhà ông ta đưa ông ta tí phí bảo hiểm thì cuộc sống trang trải sớm đã chống không nổi nữa.
Còn vay tiền thì tất cả những người thân thích có thể vay đều đã vay, những thân thích này thực ra cũng không có mong là ông ta trả lại tiền, nhưng tiền của ai cũng không phải gió thổi tới, mượn một hai lần thì do mặt mũi thân thích, tình cảm, nhưng mượn tiếp thì không thể được.
Cũng ngay hôm nay,nói chính xác là khoảng mười hai giờ tối, cháu của ông ta là Trương Đức Hải tìm ông ta, nói có thể đưa ông ta một trăm nghìn nhưng với điều kiện là ông ta phải phối hợp làm chứng.
Lúc đầu Trương Tuyền Căn không đồng ý, mấy năm nay dù mỗi ngày đều khổ cực, nhưng ông ta đó giờ chưa từng có tâm tư xấu xa gì, dù là lúc trông công trường cho người ta, đối mặt với nhiều sắt thép phế liệu như vậy ông ta cũng không nghĩ lén trộm đi bán.
Nhưng cuối cùng dưới sự khuyên năn của Trương Đức Hải, đặc biệt là nghĩ đến đâylà cơ hội duy nhất có thể cứu con trai, người đàn ông cả đời trung thực chưa từng lừa gạt ai rốt cục cũng khuất phục với hiện thực.
Ông ta nghĩ đợi sau khi con trai khỏi bệnh, ông ta sẽ đi tự thú nhận tội, đến lúc đó sẽ chịu phạt chịu đánh, cho dù là mất đi cái mạng già cũng không hối hận.
Trương Tuyền Căn kể xong, mà sở dĩ ông ta tìm đến Phương Minh cũng là vì nghe họ Hồ gọi Phương Minh là thầy Phương, thêm nữa họ hộ ở trong thôn truyền ra ngoài thầy Phương giỏi cỡ nào, những tin tức này ông ta chỉ cần tới thôn nghe ngóng là biết được.
Biết được bản lĩnh của Phương Minh, Trương Tuyền Căn đầu tiên nghĩ ngay tới bà đồng, bà đồng đó với Phương Mình chắc đều là cao nhân giống nhau, vì vậy vì con trai ông ta mới bỏ tất cả tự tôn và mặt mũi.

Người có mặt ở đây, Phương Minh trầm mặt tựa như đang suy tư cái gì, thấy Phương Minh đang chìm trong suy nghĩ những người khác cũng không dám lên tiếng quấy rầy.
Một lúc lâu sau, mắt Phương Minh nhìn về phía Trương Tuyền Căn: “Bệnh của con trai ông tôi cũng có suy đoán sơ sơ, nhưng cần phải gặp con trai ông rồi mới có thể xác định được, nhà ông cách đây không xa chứ?”
“Không xa không xa, chỉ khoản mười dặm.”
Khoảng mười dặm đường, đối với Trương Tuyền Căn mà nói thì đi cũng hơn một tiếng, nhưng Hồ Vinh có xe, vì vậy khi Phương Minh và mấy người nhà họ Hồ tới nhà Trương Tuyền Căn thì cũng khoảng mười lăm phút.
Nhà Trương Tuyền Căn ở giữa làng, một căn nhà một tầng, hơn ba mươi năm trước, nhà như vậy thì cũng coi là tốt, nhưng mà tới bây giờ, dù cho là ở làng quê, thì trước mắt động một tí là mấy căn nhà ba bốn tầng thì căn nhà một tầng bằng gạch đá này hiện ra trước mắt như vậy.
Gạch đỏ lộ ra bên ngoài bởi vì dầm mưa dãi nắng mà đã bám đầy rêu xanh, quan trọng nhất là toàn bộ căn nhà ngoại trừ cánh cửa ra thì chỉ có một cửa sổ, nhưng mà cửa sổ đó bây giời cũng dùng tấm ván gỗ đóng đinh lại rồi.
Cửa lớn khóa cửa, Trương Tuyền Căn mở cửa ra, phía trong tối om, mà Hoa Minh Minh vừa bước vào bước đầu tiên thì không nhịn được xoay người chạy ra ngoài, ngồi chồm hổm ở một bên mà nôn
Sự kết hợp của mùi khai của nước tiểu và mùi nấm mốc, mùi này Hoa Minh Minh chưa từng ngửi bao giờ, , mà Hồ Quang Vinh ở bên cũng bịt mũi xoay người hướng mặt ra chỗ Phương Minh ngoài cửa hít sâu mấy hơi.
Trong bốn người, Trương Tuyền Căn đã thành thói quen, mà Phương Minh chỉ nhíu mày một chút rồi thần sắc cũng trở lại lúc ban đầu.
“Thật ngại quá, trong nhà… Hay là thầy Phương, các cậu cứ đứng ở ngoài đợi đi.”
Trương Truyền Căn biết mùi nhà mình, ngày thường thì mấy người thân thích kia đáng trương ông ta nên đến cho ông ta mấy nhu yếu phẩm sinh hoạt dầu muối này nọ cũng sẽ không vào nhà, mùi đó thật sự quá khó ngửi.
“Không cần.”
Phương Minh lắc đầu, mà hai người Hoa Minh Minh và Hồ Vinh cuối cùng cũng bịt mũi bước vào lần nữa.
“Tôi nói này ông à, chú cũng không chăm lo vệ sinh gì, đây là gì… thùng nước tiểu…ọe… ông có mang thùng nước tiểu đổ chưa?”
Hoa Minh Minh đi vào thấy thùng nước tiểu để phía trước, xém tí đã nôn ra, lập trức né qua một bên, rất sợ ngửi mùi này.
Chỉ là cậu ta vừa di chuyển, thì sau lưng lập tức truyền tới tiếng xích sắt, tiếng này khiến cậu tò mò nhìn lại, kết quả cả người bị dọa tới ngốc.
“Ai da má ơi, đây là quái vật gì vậy nè?”
Ở đằng sau Hoa Minh Minh, một bóng người quần áo lam lũ đầu tóc rối bời bị xích sắt khóa lại lúc này đang liều mạng lay động xích sắt.
“Tiểu Long, Tiểu Long, đừng sợ, thầy Phương tới xem bệnh cho con thôi.”
Trương Tuyền Căn lúc này cũng mở bóng đèn duy nhất trong nhà lên, cái bóng đèn dây tóc kiểu cũ, nhưng mà độ sáng 15W, ánh đèn lờ mờ không thể chiếu sáng rõ toàn căn phòng, nhưng mà lại có thể để đám người Phương Minh thấy rõ dáng dấp của người bị khóa.
Trương Đức Long, con trai của Trương Tuyền Căn.
Có lẽ vì mấy người Phương Minh xa lạ xông vào nhà nên Trương Đức Long điên cuồng vặn xích sắt trên người, mà mấy người Phương Minh cũng biết vì sao mà quần áo của anh ta tả tơi như vậy, không phải Trương Tuyền Căn không thay quần áo mới cho anh ta, mà là đồ mới thay mà anh ta cứ cọ sát thì cũng sẽ rách thôi.
Miệng Trương Đức Long bị nhét một miếng vải, mặc dù vậy nhưng vẫn có thể nghe thấy tiếng gừ ô ô, có thể tưởng trượng được nếu không chặn miệng thì âm thanh này khủng bố và dọa người tới mức nào.
“Tiểu Long, Tiểu Long…”
Trương Tuyền Căn lo lắng, nhìn về phía mấy người Phương Minh: “Thầy Phương, Tiểu Long bây giờ đang ở trong trạng thái điên cuồng, hay là mọi người giờ ra ngoài cửa đợi, đợi Tiểu Long ổn định lại.”
“Không cần.”
Trong mắt Phương Minh lóe lên ánh sáng, từ chối đề nghị của Trương Tuyền Căn, từng bước đi tới chỗ Trương Đức Long.
Phương Minh đi về phía Trương Đức Long, tuy Trương Đức Long bị xích sắt khóa lại, thế nhưng Hoa Minh Minh và Hồ Quang Vinh ở bên cạnh cũng nhói tim, đặc biệt là tiếng kẽo kẹt không ngừng truyền tới của xích sắt, hai người sợ xích sắt đột nhiên bị đứt ra.
Nhớ tới lời Trương Tuyền Căn nói con ông ta điên lên sẽ cắn người, Hồ Quang Vinh cầm cây chổi trúc bên cửa lên, rút cán trúc cầm trong tay, ông ta chuẩn bị sẵn sàng lát nữa nếu Trương Đức Long thoát ra được vậy thì ông ta sẽ đi lên bảo vệ Phương Minh, dù chân ông ta lúc này đang run lên nhè nhẹ.
Có lẽ cảm nhận được khí tức xa lạ, Trương Đức Long càng thêm nóng nảy, xiềng xích chẳng những mài rách quần áo anh ta, thậm chỉ còn để lại vết đỏ hằn sâu lên da.
“Thầy Phương, ngài cẩn thận nhé.”
Hồ Quang Vinh cầm gậy trúc nói, nhưng mà sắc mặt Phương Minh không thay đổi, lúc cách Trương Đức Long còn một mét, thì giơ tay phải lên, mấy người Hồ Vinh thấy chỗ đó có ánh sao sáng lóng lánh
Chíu!
Tay Phương Minh điểm lên trán Trương Đức Long, tốc độ rất nhanh, chí ít mấy người Hồ Vinh chỉ cảm thấy hoa mắt, sau đó lại thấy Trương Đức Long đứng thẳng bất động tại chỗ rồi sau đó cả thân thể mềm nhũn ngã trên giường.
Đúng vậy, Trương Đức Long bị Trương Tuyền Căn khóa trên giường, giường kê vào sát tường, mà một đoạn dây xích trói anh ta được cột xuyên vào tường.
Cũng chính vì vậy, cho nên Trương Đức Long không thể rời giường được, ăn ở trên giường, ngủ cũng trên giường, thùng nước tiểu kia cũng đặt ở đó.
“Rốt cuộc là thầy Phương lợi hại, chỉ một chốc đã xong.”
Thấy Trương Đức Long ngã lên giường, Hồ Vinh và Hoa Minh Minh mới thở dài một hơi, nhưng mà trên mặt Trương Tuyền Căn hiện vẻ lo âu.
“Yên tâm, anh ta chỉ đang ngủ mê thôi.”
Lời của Phương Minh khiến Trương Tuyền Căn thở phào một hơi, nhưng sắc mặt Phương Minh cũng có chút tối lại, một lúc sau lạnh lùng nói: “ Lúc trước tôi nói tôi có suy đoán, nhưng bây giờ xem ra đoán sai rồi.”
“Sai?” – Hoa Minh Minh có chút ngạc nhiên – “ Phương Minh, cậu lúc trước đoán gì?”
“Lúc trước tôi còn thật sự cho rằng Trương Đức Long là nghịch thiên cải mệnh, là mạng cướp về từ trong tay Diêm La, hiện tại xem ra hoàn toàn không phải.”
Mặt Phương Minh mang theo nét cười nhạt, khiến một đứa trẻ đã chết sống lại, người tu luyện bình thường cũng không có khả năng như vậy, chí ít Phương Minh tự nhận không làm được.
Hơn nữa, coi như cậu có thể làm được cũng sẽ không làm, bởi vì đây là vi phạm quy tắc thế gian, từ một trình độ nào đó mà nói thì là nghịch thiên cải mệnh.
Người chết thì chết, dương gian có quy củ của dương gian, cõi âm có trật tự của cõi âm, dù là ai cũng không có cách nào thay đổi cân bằng này, trừ phi là mấy người có đại năng lực trong truyền thuyết mới có thể thần thông tới mức này, có thể khiến một người chết sống lại.
Đương nhiên, Phương Minh chưa bao giờ cho rằng có thể đánh đồng bà đồng kia với mấy người đại năng lực, từ đầu cậu đoán bà đồng này đã lợi dụng phương pháp nào đó để sau khi đứa trẻ chết để lại hồn phách của đứa trẻ, lừa dối quỷ sai của cõi âm, cuối cùng trả hồn phách lại cho đứa trẻ.
Nhưng chính như trong truyền thuyết vậy, sống chết của mỗi người đều có ghi chép lại trên sách sinh tử của âm phủ, Diêm Vương muốn người canh ba chết thì không dám giữ người tới canh năm.
Một người chết dù có có mạnh bạo giữ hồn phách lại cũng sẽ bị trời đất chối bỏ, cho nên thể trạng sẽ yếu ớt, nhiều bệnh tật là chuyện bình thường, đây chính là cái giá phải trả của cải tử hoàn sinh.
Nhưng với người làm phép mà nói không phải không có báo ứng, bà đồng cuối cùng chết bất đắc kì tử trong suy nghĩ ban đầu của Phương Minh là do bị cõi âm nghiêm phạt, đây là quỷ sai tới lấy mạng.
Nhưng lúc thấy Trương Đức Long, Phương Minh biết phỏng đoán của cậu sai rồi, hơn nữa sai vô cùng nghiêm trọng, tất cả không có liên quan gì tới cõi âm hết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận