Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 656: Hắc thủ sau màn

Chương 656: Hắc thủ sau màn
Nhưng sự thực chính là như vậy, mà người mua ngọc khí đến từ những nơi khác nhau không phải Ma Đô, nếu như nói một hai ngọc khí xảy ra vấn đề, còn có thể nói là đối phương muốn lừa bịp tống tiền công ty, nhưng một nhóm ngọc khí đều xuất hiện vấn đề, vậy dĩ nhiên không phải âm mưu của khách hàng cũ.
Đối với loại công ty về châu báu đồ cổ đến nói, danh dự là cực kỳ trọng yếu, nếu như tình huống xuất hiện hàng giả bị lộ ra ngoài, như vậy toàn bộ công ty sẽ bị phá hủy, cho nên vì danh dự của Hoa Bảo Lâu, ông chủ nhà mình bồi thường gấp mấy lần cho những người này, mới khiến những khách hàng này ký kết hợp đồng bảo mật, sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài.
Tiền vốn thêm tiền bồi thường, ước chừng ông chủ nhà mình phải tốn ít nhất 50 triệu, gia sản của ông chủ nhà mình đương nhiên không chỉ 50 triệu, nhưng gia sản làm ăn không cùng cấp với tiền mặt.
Rất nhiều ông chủ có gia sản mấy chục ức, thế nhưng có thể cầm một hai chục triệu tiền mặt ra đã là cực hạn, bởi vì những ông chủ này có một bộ phận tài sản rất lớn bắt nguồn từ vốn gốc, tài sản không phải là tiền mặt.
Lấy ra 50 triệu, khiến cho tài chính của Hoa Bảo Lâu trở nên trảo khâm kiến trửu (1), nhất là trong nghề châu báu đồ cổ này không giống với các ngành nghề khác, cái nghề này có lợi nhuận rất lớn, nhưng tương tự thời gian hoàn vốn cũng rất chậm, có đôi khi một món đồ cổ nhưng phải một hai năm sau mới bán được cũng là chuyện rất bình thường.
(1) Trảo khâm kiến trửu: thành ngữ, chỉ sự cạn kiệt khan hiếm
Sau khi hóa giải nguy cơ lần này, Hoa Bảo Lâu đã không còn nhiều vốn lưu động, chẳng qua nếu chỉ như vậy cũng không có gì, thế nhưng ba tháng sau khi chuyện này trôi qua, Hoa Bảo Lâu lại gặp phải chuyện khác.
Nguyên nhân tạo nên chuyện này là vì lúc đó có mấy người cầm mấy món đồ cổ qua đây giám định muốn bán ra, là vài món đồ cổ cực kỳ trân quý, nếu như lấy ra đi bán đấu giá, tuyệt đối có thể bán được một con số khổng lồ, mà mấy người này lại nguyện ý lấy một giá tiền vô cùng thấp để bán ra.
Nếu như đổi lại dĩ vãng, nhất định Hoa Bác Vinh sẽ không động tâm, dù sao tới tuổi này của hắn vẫn luôn cầu yên ổn, nhưng đã trải qua chuyện bồi thường, Hoa Bảo Lâu tổn thương nguyên khí nặng nề, cần gấp một khoản tiền rót vào.
Nếu như hắn dùng giá thấp thu vài món đồ cổ này, đến lúc đó lại chuyển tay đi ra ngoài, không chỉ có thể kiếm về mấy khoản tiền bồi thường, vì thế còn có thể kiếm một số.
Đương nhiên, lúc này Hoa Bác Vinh là cực kỳ cẩn thận đấy, mời vài thầy giám định tới giám định mấy món đồ cổ này, những chuyên gia giám định được mời tới đều có thể xác định vài món đồ cổ này là thật, chỉ là có mùi đất.
Mùi đất là ngôn ngữ trong nghề, ý chỉ mới đào ra khỏi đất không bao lâu, đầu năm nay tài phú dưới đất đều thuộc về quốc gia, đồ cổ mới vừa được đào lên có ý nghĩa thế nào, trong lòng Hoa Bác Vinh rất rõ ràng.
Nhưng cũng chính là vì nguyên nhân này, mới khiến cho hắn triệt để bỏ đi nghi ngờ trong lòng, mấy người bán đồ cổ kia tất nhiên là kẻ trộm mộ, những người này vốn làm nghề không vốn vạn lời, hơn nữa thứ này cũng không phải ai cũng dám tiếp, giá cả dĩ nhiên là thấp.
Khi sự nghiệp của Hoa Bác Vinh vừa mới bắt đầu khởi bước, cũng đã làm mấy mối làm ăn như vậy, có thể nói rằng bọn họ thu loại vật này chỉ với gia khoảng chừng hai tới ba thành so với giá thị trường, đụng tới thương nhân có lòng dạ hiểm độc đè giá chỉ còn một thành cũng không hiếm lạ.
Chỉ là cho dù giá tiền rất thấp, hiện tại Hoa Bác Vinh cũng không bỏ ra nổi nhiều tiền mặt như vậy, cho nên hắn lựa chọn tìm công ty cho vay mượn tạm, tuy rằng phí thủ tục cùng tiền lãi rất cao, nhưng vẫn có lợi nhuận rất lớn.
Dùng tiền vay được, Hoa Bác Vinh mua mấy món đồ cổ này, mà sau khi mua lại, đương nhiên Hoa Bác Vinh có con đường riêng của mình tiến hành đóng gói mấy món đồ cổ này, xóa bỏ mùi đất, bằng không mà nói hắn cũng không dám lấy ra đi bán.
Tới tới lui lui, Hoa Bác Vinh tổng cộng bỏ ra hơn 20 triệu chuẩn bị xong xuôi, mắt thấy sẽ có thể đưa mấy món đồ này lên chuẩn bị đấu giá, nhưng không nghĩ tới đúng lúc này, mấy tên trộm mộ kia lại bị bắt, cảnh sát căn cứ theo lời khai của bọn họ tìm được Hoa Bác Vinh, mà mấy món đồ cổ kia đương nhiên cũng phải nộp lên.
Cũng may mà Hoa Bác Vinh cơ trí, trước đây khi giao dịch đã làm như bản thân không biết đây là văn vật mới vừa đào ra khỏi đất, giả ý hỏi mấy người trộm mộ này lai lịch của mấy món đồ cổ, mà mấy người trộm mộ kia cũng nói dối là đồ gia truyền nhà mình.
Vốn đây là lời nói sạo song phương ngầm hiểu lẫn nhau, nhưng Hoa Bác Vinh lại thu âm lại, bản ghi âm này khiến cho hắn thoát khỏi tai ương ngục tù, nhưng số tiền mua mấy món đồ cổ kia lại không cầm về được, đã bị mấy tên trộm mộ này tiêu xài hết.
Đồ cổ đã giao cho phía trên, công ty cho vay tiền lại bắt đầu thúc giục, mà lúc đó vì nhanh chóng vay được tiền, Hoa Bác Vinh lấy đồ cổ châu báu bên trong Hoa Bảo Lâu tiến hành thế chân, vì thế những công ty cho vay tiền này trực tiếp lấy hết những châu báu đồ cổ được trưng bày trong sảnh lớn Hoa Bảo Lâu đi.
Hai chuyện này, gần như là móc rỗng tất cả tài sản của Hoa Bác Vinh, số tiền kiếm được bao nhiêu năm nay hầu như đều bồi thường hết ra ngoài.
"Dựa theo cô nói, đám người của công ty cho vay tiền lấy châu báu để gán nợ, nợ nần cũng nên kết thúc, làm sao còn có người đòi nợ?" Phương Minh nhìn về phía Tưởng Oánh Oánh, hỏi.
"Bởi vì ra hai chuyện này, mấy công ty cung ứng đều biết tài chính của công ty không ổn, cho nên nhao nhao đến đây đòi nợ, nhưng tài khoản công ty đã không còn tiền bạc gì, cho nên mắt xích tài chính cũng đứt đoạn."
Nghe được lời giải thích của Tưởng Oánh Oánh, Phương Minh đã hiểu rõ.
Việc buôn bán, sợ nhất chính là mắt xích tài chính đứt đoạn, cái gọi là mắt xích tài chính trên thực tế chính là một vòng tuần hoàn, thời đại công nghiệp hiện đại hóa, trên thực tế mỗi xí nghiệp chỉ phụ trách một phân đoạn, có phụ trách giai đoạn cung cấp hàng hóa lúc đầu, có phụ trách giai đoạn tiêu thụ lúc cuối.
Hoa Bảo Lâu, trên thực tế chính là một đầu tiêu thụ cuối, đối mặt với vô số người tiêu dùng, nhưng tất cả châu báu đồ cổ trong Hoa Bảo Lâu không phải từ không khí biến ra, mà là mua được từ thương gia kinh doanh ngọc thạch nơi ấy, tìm nhà thiết kế tiến hành thiết kế sau đó bán ra.
Trong giai đoạn đó số tiền phải trả cho thương gia kinh doanh ngọc thạch cũng không phải toàn khoản, mà là 50% tiền hàng, còn lại sẽ kết toán dựa theo thời gian kết toán đã được hứa hẹn từ trước, nhưng sau khi những thương nhân ngọc thạch này biết Hoa Bảo Lâu gặp chuyện không may, sợ không thể lấy được khoản tiền còn lại, nhao nhao tới cửa đòi nợ.
Du khách cùng khách hàng cũ muốn tới đây mua châu báu, nhưng khi tiến đến thấy bên trong Hoa Bảo Lâu có một đống người đòi nợ, phần lớn đều xoay người rời đi, điều này dẫn đến việc kinh doanh của Hoa Bảo Lâu từ từ quạnh quẽ, mà cho dù bán được một số châu báu, tiền này cũng bị những thương nhân buôn ngọc thạch kia lấy đi.
Đã không thể thu hồi tài chính, châu báu bên trong Hoa Bảo Lâu cũng liền càng ngày càng ít, đến sau này đã là không còn châu báu gì có thể bán, nhưng tiền nợ những thương nhân buôn ngọc thạch kia vẫn còn chưa trả hết, cho nên những thương nhân này cứ năm ngày ba bận phái người tới cửa đòi nợ.
"Kỳ thực nhắc tới, ông chủ Hoa cũng là một người tốt, chỉ là không biết tại sao một năm này lại đột nhiên xui xẻo như vậy, thoáng cái gặp phải nhiều chuyện như thế."
Tưởng Oánh Oánh ở đó cảm khái, trái lại vẻ mặt Phương Minh dần dần trở nên lạnh lẽo, trong mắt có tia sáng lạnh lẽo lóe lên, người không biết nội tình có thể cảm thấy là vận khí của chú Hoa kém, vận rủi quấn thân gặp phải việc này, nhưng trong lòng của cậu rõ ràng, đây là có người đào hầm hố chú Hoa.
Nhiều năm như vậy đều vẫn không xảy ra chuyện gì, nhưng hết lần này tới lần khác ở năm nay nhận được một nhóm ngọc khí giả mạo, rốt cuộc là người làm giả đồ ngọc lợi hại tới mức nào đủ chế tạo ra đồ bằng ngọc giả mạo ngay cả chuyên gia giám định đồ ngọc nhiều năm cũng bị lừa.
Chuyện này, khiến cho vốn lưu động của chú Hoa trong nháy mắt không còn, kế tiếp lại vừa lúc có mấy người trộm mộ cầm vật bồi táng có giá trị liên thành tìm đến chú Hoa, bán ra giá cả không khác gì củ cải trắng ngoài chợ.
Như thế vẫn chưa đủ, khi chú Hoa mượn lũ người cho vay nặng lãi quyên góp đủ tiền, lại vừa lúc phương Đông chuyện xảy ra, đồ cổ bị nộp lên, tiền lại thâm hụt.
Và rất khéo đấy, những thương nhân buôn ngọc thạch kia lại nghe được tiếng gió, trong cùng một lúc đều tìm tởi cửa đòi nợ, triệt để ép buộc hủy hoại Hoa Bảo Lâu.
Tất thảy những chuyện vừa khớp này chỉ là một cái bẫy, mà mục đích của người thiết kế cái bẫy này đúng là muốn phá đổ Hoa Bảo Lâu của chú Hoa.
Về phần người thiết kế cái bẫy này là ai, trong lòng Phương Minh đã có đáp án.
Bạo tay như vậy, thủ đoạn làm giả cao siêu, này tuyệt đối không phải cái tròng của chính đối thủ trong nghề, bởi vì người có thể bạo tay như vậy, căn bản không cần đặt Hoa Bảo Lâu vào trong mắt.
Không phải cùng nghề, mà chú Hoa lại không đắc tội người, sự tình lại vừa lúc ngay sau khi bản thân mình chạy trốn ra nước ngoài đấy, như vậy chỉ có một cách giải thích, đối phương là tới vì mình, biết quan hệ của mình cùng chú Hoa.
Sau khi móc nối các dự đoán này lại, hắc thủ sau màn này là ai không cần nói cũng biết, ngoại trừ nhà họ Mục còn có thể là ai?
Nhà họ Mục không dám nhằm vào chú Hoa ngoài sáng, cho nên dùng loại âm mưu thủ đoạn này, cho dù ông Đường biết, cũng không có cách nào nói nhà họ Mục vi phạm quy củ của giới tu luyện, bởi vì không tìm được chứng cứ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận