Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 900: Diễn xong chưa?

Chương 900: Diễn xong chưa?
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Vô Tà
----------------------
Trong chùa Đại Chiêu!
Diệp Tử Du lạnh mặt nhìn Phương Bảo Bảo trước mặt, mà Phương Bảo Bảo thì lại gãi gãi đầu, thế nhưng vẻ mặt lại vô cùng kiên quyết, dường như vì một chuyện gì đó mà hai mẹ con xuất hiện bất đồng.
"Phương Bảo Bảo, con giải thích rõ ràng chuyện này cho mẹ!"
"Con đã giải thích với mẹ nhiều lần rồi, con là Phật tử, là Phật tổ chuyển thế, mà mẹ chính là Phật mẫu đấy."
"Phật mẫu cái rắm!"
Cho dù văn tĩnh như Diệp Tử Du lúc này cũng không nhịn được mở miệng văng tục, bởi vì cô tin tưởng đổi lại bất cứ người nào gặp phải chuyện này giống cô, cũng đều sẽ tức giận không thôi.
Vốn bản thân đang yên đang lành tham gia một hoạt động công ích, nhìn thấy hoạt động sắp kết thúc, đột nhiên một đám hòa thượng vọt tới, vậy mà nửa cưỡng chế ép buộc lôi cô đi, cô muốn phản kháng cũng không thể phản kháng được, thậm chí ngay cả những thôn dân trong thôn kia cũng không giúp cô.
Bởi vì ở trong lòng những thôn dân chất phác kia, hòa thượng đều là người từ bi, đương nhiên sẽ không hại người, cho nên bọn họ cứ trơ mắt nhìn Diệp Tử Du bị những Lạt Ma này dẫn đi, về phần mấy người bạn của Diệp Tử Du vốn đều là người trẻ tuổi, càng không biết nên làm sao bây giờ, chỉ có thể báo cáo chuyện này cho người phụ trách hoạt động.
Mà sau khi người phụ trách hoạt động biết rõ chuyện này, lại chỉ gọi mấy cuộc điện thoại ra ngoài sau đó lập tức mặc kệ, chỉ nói cho mấy người bạn của Diệp Tử Du biết, Diệp Tử Du có chuyện khác phải làm nên đi trước mà thôi.
Bị một đám người nửa cưỡng chế ngồi xe chạy suốt mấy trăm km, sau đó lại mơ mơ màng màng bị đưa đến chùa Đại Chiêu này, cái gì cũng không biết, sao Diệp Tử Du có thể không tức giận được? Nhất là sau khi nhìn thấy Phương Bảo Bảo, biết tất cả những chuyện này đều là do Phương Bảo Bảo làm ra, trong thoáng chốc lửa giận trên người cô bạo phát.
"Mẹ à, mẹ nói chuyện thật thô lỗ."
Phương Bảo Bảo nhíu nhíu mày, trên mặt lộ ra vẻ chê bai, bản thân mình làm vậy đều là vì muốn bảo vệ mẹ, cái thân phận Phật mẫu này tốt tới cỡ nào kia chứ? Nói không khoa trương chút nào, có thân phận này, sau này có thể đi ngang trong giới thế tục, càng sẽ có thêm hàng nghìn hàng vạn tín đồ.
"Phương Bảo Bảo, có phải con muốn ăn đòn không?"
Diệp Tử Du không chịu nổi ánh mắt của Phương Bảo Bảo, chẳng qua Phương Bảo Bảo lại không thèm để ý chút nào, bởi vì cậu bé hiểu rõ Diệp Tử Du, người phụ nữ này thật sự là quá thiện lương, đánh người? Không tồn tại.
Trước đây khi bản thân mình còn chưa khôi phục trí nhớ, có một lần không cẩn thận làm đổ nước lên trên laptop của cô, dẫn đến laptop bị hỏng, toàn bộ luận văn mà cô gái này viết suốt mấy ngày nay cứ biến mất một cách đơn giản như thế, lúc đó cô gái này đã tức tới phát khóc, nhưng dù như vậy cô vẫn không đánh cậu bé.
Cho nên từ lúc kia cậu bé đã biết, cô gái này thật sự quá thiện lương, mà bản thân cậu bé vốn luôn xì mũi coi thường đối với loại người thiện lương này, nguyên nhân là vì những chuyện cậu bé đã trải qua nói cho cậu bé biết, người thiện lương đều không có kết cục tốt.
Quả nhiên, sau khi Diệp Tử Du giơ nắm đấm mềm mại lên lại lập tức thu tay lại, sau đó nhìn về phía Phương Bảo Bảo, đôi xinh đẹp đến mức tận cùng kia khuôn lộ ra vẻ nghiêm túc, "Phương Bảo Bảo, mẹ phát hiện con đang nói chuyện rất nghiêm túc với mẹ, có phải con đã khôi phục ký ức rồi không?"
Diệp Tử Du cũng không đần độn, bằng không sao cô có thể thi đậu đại học Thủy Mộc, mà có thể trở thành nữ thần trong mắt những thanh niên ưu tú của đại học Thủy Mộc, không chỉ đơn giản vì dung mạo cô xinh đẹp, mà trên phương diện học tập cô cũng là người thông minh hiếm thấy.
"Cuối cùng thì cô cũng không còn ngu ngốc nữa."
Phương Bảo Bảo không phủ nhận, bởi vì lúc này hắn có phủ nhận cũng vô dụng.
"Quả nhiên là như vậy."
Diệp Tử Du không cảm thấy ngoài ý muốn chút nào, nếu hắn chưa khôi phục trí nhớ, dựa vào chỉ số thông minh của đứa trẻ vài tuổi như Phương Bảo Bảo, mặc dù có thể thông minh hơn những đứa bé khác một chút, nhưng không thể bộc lộ ra dáng dấp ông cụ non như vậy.
"Nhưng căn bản ngươi liền không phải là cái gì Phật tử a."
Nếu như cô nhớ không lầm mà nói, lúc đó anh Phương Minh đã nói với cô, Phương Bảo Bảo là một nhân vật cực kỳ nguy hiểm, nếu như Phương Bảo Bảo thật sự là Phật tổ chuyển thế gì gì đó, lấy lòng dạ từ bi của Phật tổ, sao có thể là một nhân vật nguy hiểm.
Không đợi Phương Bảo Bảo trả lời, dường như Diệp Tử Du đã suy nghĩ rõ ràng một chút, khuôn mặt lộ ra vẻ khẩn trương, cố ý hạ giọng nói: "Ngươi giả mạo Phật tử, lại còn muốn ta phối hợp diễn với ngươi đóng vai Phật mẫu gì gì kia, để ta lừa dối mấy hòa thượng này với ngươi sao?"
Phương Bảo Bảo quay đầu trừng trắng mắt.
"Phương Bảo Bảo, hành vi này của ngươi là không đúng, hơn nữa đám hòa thượng kia cũng không đần độn, đến lúc đó nhất định sẽ bị vạch trần đấy, ta đã từng nghe nói tính khí của những hòa thượng này cũng không tốt đẹp gì, nếu không chúng ta mượn cớ len lén trốn đi."
"Đúng, lập tức len lén trốn đi, nếu như bị phát hiện, thực sự không được chúng ta cũng chỉ còn cách nói thật, dù sao thì chỉ cần chúng ta khăng khăng nói bọn họ nhận lầm, ngươi không phải Phật tử gì gì kia, có lẽ bọn họ sẽ không so đo với một đứa trẻ đâu."
"Không được thì để ta gọi điện thoại cho anh Phương Minh trước, dù sao ta cũng là con gái yếu ớt, ngươi lại là một đứa bé, khẳng định không phải đối thủ của những hòa thượng này, có anh Phương Minh ở đây, an toàn của chúng ta cũng được bảo đảm."
Phương Bảo Bảo nhìn Diệp Tử Du một hồi, một lúc sau kéo kéo khóe miệng, nói: "Diễn xong rồi à?"
Ách...
Khuôn mặt Diệp Tử Du hiện lên một vòng đỏ ửng, có một loại cảm giác hoảng loạn cùng xấu hổ sau khi lời nói dối bị vạch trần.
Không sai, vừa bộ vừa rồi quả thật là do cô giả vờ, nói nhiều như vậy chẳng qua chỉ vì muốn gọi điện thoại cho anh Phương Minh, vấn đề hiện tại này đã không nằm trong tầm khống chế của cô, chỉ là cô không nghĩ tới lại bị Phương Bảo Bảo liếc mắt một cái liền nhận ra ngay như vậy.
"Cái kia... Ha ha... Khí trời hôm nay tốt thật, Phương Bảo Bảo, ta đói, ngươi không biết đám hòa thượng kia đáng giận tới cỡ nào, sau khi bắt cóc ta đi vẫn chưa cho ta ăn chút gì cả."
Nói xong, Diệp Tử Du còn xoa xoa bụng của mình, lời của cô cũng không phải giả dối, cô thật sự đói bụng.
Phương Bảo Bảo cảm giác mình bị người phụ nữ này đánh bại, chẳng qua cũng không sao, mọi thứ đều đang diễn ra dựa theo hắn thiết kế, chờ đến khi người phụ nữ này ngồi vững thân phận Phật mẫu kia rồi, cho dù Phương Minh muốn dẫn người phụ nữ này đi cũng không có khả năng.
Đừng đùa, Phật mẫu là thân phận cao quý tới nhường nào, cho dù Phương Minh là đệ tử nhà họ Phương cũng không đủ tư cách, quả thật nhà họ Phương là gia tộc lớn nhất trong giới tu luyện, nhưng không có nghĩa là không còn thế lực nào khác lớn hơn nhà họ Phương nữa, trong giới tu luyện vẫn tồn tại mấy thế lực ẩn hình lớn.
Mượn Thiên Sư phủ đến nói, Long Hổ Sơn Thiên Sư phủ quả thật không phải thực lực mạnh nhất giới tu luyện, nhưng nếu như là cả Đạo giáo thì sao? Có lẽ nhà họ Phương dám nhằm vào Thiên Sư phủ, nhưng dám đối với đầu với toàn bộ Đạo giáo sao?
Đạo giáo như vậy, Phật giáo cũng giống như vậy.
Một Ngũ đài sơn một chùa Đại Chiêu có thể nhà họ Phương không để vào mắt, nhưng nếu như toàn bộ Phật giáo thì sao? Thế lực này ngay cả nhà họ Phương cũng không dám trêu chọc, mà thân phận của Phật mẫu chính là thứ được cả Phật giáo công nhận.
Nghĩ tới đây, trên gương mặt của Phương Bảo Bảo lộ ra dáng tươi cười, nói như vậy, dường như cái thân phận Phật tử này của hắn cũng không tệ chút nào.
Sau khi sai người chuẩn bị đồ ăn cho Diệp Tử Du ăn, Phương Bảo Bảo không để ý tới ánh mắt oán giận của Diệp Tử Du nữa, bởi vì hắn còn rất nhiều chuyện phải làm, thân phận Phật tử này của hắn còn chưa được xác định chắc chắn, chí ít, còn phải đợi thêm ba ngày sau khi đại điển Phật môn đến mới có thể chính thức xác nhận, trước lúc đó hắn muốn chuẩn bị một chút.
Bạn cần đăng nhập để bình luận