Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 935: Tới cửa thăm hỏi (1)

Chương 935: Tới cửa thăm hỏi (1)
Những gia tộc lớn như nhà họ Lăng này có rất nhiều quy củ!
Thương yêu là thương yêu, nhưng trong rất nhiều trường hợp chính thức, bất cứ chuyện gì cũng phải chiếu theo quy củ.
Gia yến chính là một trường hợp chính thức.
Thâm ý sau chuyện gọi tiểu bối đến bàn chính ngồi đã không đơn giản chỉ là thương yêu nữa rồi, bởi vì có thể ngồi trên bàn chính đại biểu cho việc có quyền phát biểu trong nhà họ Lăng.
Điểm này tất cả người nhà họ Lăng đều biết.
Cho nên khi nhìn thấy mẹ già gọi Phương Minh đến bàn chính ngồi, mấy anh em Lăng Mộ Chính đều sửng sốt một chút, ngay cả Lăng Mộ Mai cũng cảm thấy có chút ngoài ý muốn, chẳng qua ngược lại bà không cảm thấy có gì không ổn, bởi vì bà cho rằng con trai mình có tư cách này.
"Mẹ, làm vậy có phải có chút không ổn không?" Lăng Mộ Chính uyển chuyển hỏi một câu.
Với tư cách là gia chủ đương nhiệm của nhà họ Lăng, hắn vẫn luôn đối xử bình đẳng với tiểu bối đấy, hơn nữa bởi vì Phương Minh là cháu ngoại trai duy nhất của hắn lại còn bị tách khỏi em gái mình lâu như vậy, cho nên hắn vẫn tương đối thương yêu đứa cháu ngoại trai này của mình, nhưng vậy không có nghĩa là hắn có thể tiếp nhận chuyện cháu ngoại trai của mình có thể ngồi vào bàn chính.
"Có cái gì không ổn? Mẹ cứ thích cháu ngoại trai của mẹ đấy, để cháu ấy ngồi đây thì sao?"
Bà cụ bất mãn trừng mắt liếc đứa con trai này của mình, trên phương diện quan sát, đứa con trai này của mình vẫn còn kém lắm, nếu không trước đây khi người bạn già kia của bà còn tại thế, vốn đã nên tiến thêm một bước.
"Mẹ quyết định là được."
Thấy mẹ mình có dấu hiệu tức giận, Lăng Mộ Chính vội vã đồng ý, nếu Phương Minh có thể đến bàn chính ngồi, vậy vừa vặn cũng có thể gọi theo con rể của mình tới.
"Bà nội, để cháu ngồi ở dưới này thì hơn ạ, vừa vặn có thể ngồi cùng em gái cháu."
Phương Minh lắc đầu, nếu như bản thân mình tới bàn chính để một mình em gái ngồi đây, đoán chừng sẽ khiến em ấy nặng nề chết, tuy rằng một bàn này đều là tiểu bối cùng tuổi, nhưng rốt cuộc vẫn rất xa lạ lạnh nhạt.
"Cái này có gì khó, cứ để Ngọc Nhi qua đây ngồi chung, bà cũng rất thích cô nhóc Ngọc Nhi kia."
Lời của bà cụ vừa ra, vẻ mặt tất cả mọi người ở đây lại trở nên quái dị.
Mặc dù nói bà cụ rất thương yêu vãn bối, nhưng vẫn có loại tư tưởng trọng nam khinh nữ của thế hệ trước, cho nên xưa nay bà vẫn đối xử tốt với cháu trai hơn cháu gái, vĩnh viễn để tâm với cháu trai mình hơn.
Rất rõ ràng, sở dĩ bà cụ gọi Phương Ngọc Nhi cùng lên hoàn toàn là vì Phương Minh.
"Mẹ?"
Lần này ngay cả Lăng Mộ Sơn cũng đều có chút không thể ngồi yên, ngược lại Lăng Mộ Mai cười ha hả quay qua vẫy vẫy tay gọi con trai con gái mình, bà không để ý tới quy củ nhiều như vậy, bản thân mình thiếu con trai cùng con gái mình nhiều lắm, cho dù có dành nhiều tình thương cho hai đứa hơn cũng không có gì quá đáng.
"Có phải bà nội quá thiên vị rồi không?"
"Nào chỉ là thiên vị, cậu xem đãi ngộ này, cho dù là những người cháu nội như chúng ta cũng chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy."
Tiểu bối nhà họ Lăng thật sự ghen ghét, giọng điệu cũng đã có chút kỳ quái.
"Người không biết còn tưởng rằng Phương Minh mới là cháu nội của bà, mà chúng ta đều là cháu ngoại đây."
Lấy thính lực của Phương Minh tự nhiên có thể nghe được những lời này, chẳng qua cậu không để ý, nếu bà ngoại đã muốn bản thân mình tới ngồi bên cạnh bà thì mình cứ đi sang ngồi là được, lập tức cũng lôi kéo tay em gái mình đi tới bàn chính, rất tự nhiên ngồi xuống.
Bên trái Phương Minh là bà cụ, mà bên phải thì lại là Lăng Cương, khác với anh trai mình, đối với chuyện cháu ngoại trai này tới ngồi bàn chính hắn không có một chút ý kiến nào, thậm chí còn theo bản năng cầm chén đũa đưa tới, không hề có chút dáng vẻ của trưởng bối.
Cảm thụ được động tác của cậu nhỏ nhà mình, Phương Minh ngược lại có chút dở khóc dở cười, kỳ thực cậu có thể hiểu chút chút tại sao cậu nhỏ nhà mình lại có thái độ như vậy, hẳn là vì chuyện cậu đã làm với nhà họ Dương ngày đó, dù sao thì lúc ấy cậu nhỏ nhà mình cũng có mặt.
Nếu phải nói người nào khó xử nhất ở đây dĩ nhiên chính là Nghiêm Tiến Đào, tất cả mọi người đều cảm thấy hắn sẽ được gọi tới bàn chính ngồi, nhưng bây giờ nơi bàn chính đã đầy người, đều nói bà cụ nhà họ Lăng tương đối trọng nam khinh nữ, vẫn luôn không nhìn trúng cháu gái trong nhà, nhưng cũng không đến mức xem trọng một người cháu ngoại trai chứ?
Cháu rể là người khác họ, nhưng không phải cháu ngoại trai cũng là người khác họ sao?
"Cháu ngoại à, đây là cữu lão gia của cháu, đây là tứ ngoại công của cháu."
Bà cụ cũng không để ý tới suy nghĩ của người khác, quay qua giới thiệu mấy người đang ngồi trên bàn chính cho Phương Minh, nhà họ Lăng bắt đầu quật khởi từ trên tay ông cụ Lăng, mà ông cụ Lăng cũng không phải người cô độc, cũng có một vài anh chị em, dưới sự dẫn dắt của ông cụ Lăng, những người này đều đảm nhiệm chức vị không thấp.
Đương nhiên, người chủ sự của nhà họ Lăng vẫn là nhất mạch của ông cụ Lăng.
"Cữu lão gia, tứ ngoại công..."
Phương Minh cùng Phương Ngọc Nhi quay qua chào mấy trưởng bối này, mà cho dù trong lòng những trưởng bối này suy nghĩ như thế nào, nhưng chí ít mặt ngoài vẫn nở nụ cười, dùng ánh mắt từ ái của trưởng bối nhìn về phía hai anh em Phương Minh.
"Tốt rồi, nếu mọi người đã đến đông đủ thì động đũa đi, cháu ngoại thích ăn gì để bà ngoại gắp cho cháu? Nhà chúng ta cũng không nhiều quy cũ như những gia tộc lớn khác, cháu thích ăn gì thì cứ gắp cái đó."
Nghe lời mẹ mình nói, Lăng Mộ Chính cùng hai anh em Lăng Mộ Sơn đã không biết nên nói cái gì, sao nhà họ Lăng có thể không có quy củ kia chứ? Lúc ăn cơm, nếu trưởng bối còn chưa động đũa mà vãn bối dám động đũa trước, vậy không thiếu được phải chịu một trận đánh, trước đây bọn họ cũng đã từng bị cha đánh vì lý do này đấy.
Không thấy người của mấy bàn còn lại còn chưa động đũa sao? Chính là vì đang chờ bàn này động đũa trước đấy, mà bọn họ cũng đang chờ mẹ động đũa trước đây.
Chẳng qua ngay khi đám người ở đây oán thầm trong lòng, ngoài cửa lại có một người đàn ông trung niên mang mắt kiếng đi vào, khi thấy người đàn ông trung niên này, tiểu bối nhà họ Lăng chỉ thấy nghi ngờ, nhưng Lăng Mộ Chính cùng Lăng Mộ Sơn lại đứng lên ngay lập tức.
Bởi vì bọn họ quen biết vị này, vị này chính là người phụ trách phòng làm việc của ông Đường, mà ông Đường là ai? Chính là nhân tuyển cho vị trí Đại trưởng lão tương lai.
"Chương bạn (1)?"
(1) Bạn: người lo liệu, trù tính công việc
Lăng Mộ Chính đứng lên, bước nhanh tiến lên nghênh đón, mặc dù xét về cấp bậc thì cấp bậc của đối phương thấp hơn mình, nhưng có nhiều thứ không thể dựa vào cấp bậc, người ta là thân tín bên cạnh ông Đường, tương lai không thể hạn lượng, mà ngược lại nếu lúc này bản thân mình không thể bước thêm một bước thì sẽ dừng lại ở đây, hai người là không thể so sánh nổi.
"Bộ trưởng Lăng, ông Đường đang đi thăm Vọng lão đồng chí, đại khái sau ba phút nữa sẽ qua đây thăm hỏi cùng an ủi bà cụ một chút."
Chương Quốc Cường biết bà cụ Lăng còn sống, chỉ là hắn không rõ vì sao ông Đường muốn tới thăm hỏi bà cụ Lăng, dù sao thì cấp bậc của bà cụ Lăng còn chưa tới vị trí kia.
Nhưng nếu ông Đường đã sắp xếp, hơn nữa còn là lâm thời quyết định, vậy hắn chỉ có thể qua đây báo trước một tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận