Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 250: Mục đích của Lưu Nguyệt

Chương 250: Mục đích của Lưu Nguyệt
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
------------------
Toàn bộ công viên chỉ còn lại Phương Minh cùng lão Hoàng mê mang khó hiểu.
Rõ ràng lão Hoàng còn không thể hiểu, vì sao thân ảnh của lão chủ nhân lại đột nhiên biến mất, nó muốn thân mật cũng không thể.
"Ô ô."Phẩm Vu Sư Traile
Lão Hoàng phát ra tiếng rống trầm thấp, nhìn chằm chằm nơi sư phụ của Phương Minh đã biến mất, nghẹn ngào.
"Lão Hoàng, sư phụ lão nhân gia ông ấy đã đi rồi, không cần quá thương tâm."
Phương Minh đi tới sờ sờ đầu chó của lão Hoàng, lúc sư phụ còn sống lão Hoàng sợ nhất sư phụ cậu, mỗi lần nhìn thấy ông ấy ở xa xa nó đã lẩn mất.
"Ô!"
Đầu chó của lão Hoàng cọ cọ vào ống quần của Phương Minh, rốt cuộc cũng phải bất đắc dĩ tiếp nhận sự thật này, nó nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích.
Lão Hoàng có thể nằm rạp trên mặt đất không nhúc nhích, thế nhưng Phương Minh không thể, bời vì hiện trường còn có thi thể của năm người Luyện Tích Vũ.
Nếu mặc kệ 5 bộ thi thể nằm ở đây, ngày mai chắc chắn sẽ khiến toàn bộ Ma Đô chấn động kinh hãi, cho nên cậu nhất định phải hủy thi diệt tích(1).
(1)Hủy thi diệt tích: giấu xác xóa bỏ manh mối
Đầu tiên Phương Minh nhặt Long Hổ Đao ở dưới đất lên, trong nháy mắt khi cậu đụng vào Long Hổ Đao, một luồn sát khí khủng bố đánh thẳng về hướng cậu.
"Sát khí thật mạnh mẽ!"
Xem xét tỉ mỉ thanh Long Hổ Đao một chút, sau đó Phương Minh đi đến trước thi thể của Luyện Tích Vũ, ngồi xổm xuống, đưa tay rút lấy vỏ đao bên thắt lưng của anh ta.
Vỏ đao này được chế tạo từ một loại da, phía trên có khắc một số phù văn dùng để phong ấn sát khí của Long Hổ Đao, tránh sát khí tiết ra ngoài.
Sau khi cắm Long Hổ Đao vào vỏ, Phương Minh đang muốn thu tay lại, chỉ là đúng lúc này ánh mắt cậu nhìn tới hông phải của Luyện Tích Vũ, ở đó có một tờ giấy màu vàng.
Lấy tờ giấy ra rồi Phương Minh lúc này mới phát hiện đây không phải trang giấy, mà chính là một lá thư. Lá thư còn chưa được mở, trên bìa cũng không có bất kỳ tin tức gì của người nhận thư cùng gửi thư người.
Mở lá thư ra rồi đọc nội dung bên trong, một phút đồng hồ sau, Phương Minh đã đọc hết nội dung trong lá thư, vẻ mặt trở nên quái dị.
Lá thư này là do một vị trưởng lão của Long Hổ Môn viết, trong thư không hề nói tới thân phận của người nhận, chỉ thấy vị trưởng lão của Long Hổ Môn này gọi ông ta là Trần huynh.
Nội dung lá thư cũng khá đơn giản, chính là hi vọng Trần huynh này có thể chăm sóc quan tâm Luyện Tích Vũ.
Nếu như vẻn vẹn chỉ là những nội dung này, còn không đến mức khiến vẻ mặt của Phương Minh trở nên quái dị, chuyện này rất giống một vãn bối muốn ra ngoài lịch lãm, tới thành phố mà bạn của trưởng bối sinh sống. Vì vậy vị trưởng bối này viết một lá thư, nhờ người bạn phương xa chăm sóc chiếu cố vãn bối của mình, đây là một chuyện vô cùng bình thường.
Điều không bình thường duy nhất chính là thời nay có nhiều phương thức liên lạc mau chóng như vậy, người còn dùng thư từ để giao lưu cũng không nhiều.
Mà điều khiến Phương Minh kinh ngạc thực sự chính là vấn đề khác được nhắc tới trong thư, chính vấn đề này đã khiến Phương Minh rõ ràng mục đích Luyện Tích Vũ tới Ma Đô.
Không phải đối phương vì cậu mà đến, đối phương đến đây hoàn toàn là vì một người khác.
Cất lá thư đi rồi Phương Minh lại giắt thanh đao vào thắt lưng, đang lúc rối rắm không biết phải làm sao để xử lý đống thi thể này thì đột nhiên Phương Minh quay đầu, nhìn chằm chằm vào một góc của công viên.
"Thật sự không ngờ cậu vậy mà có thể giết chết Luyện Tích Vũ, chậc chậc chậc, hiện tại là muốn hủy thi diệt tích sao?"
Thân ảnh của Lưu Nguyệt xuất hiện một lần nữa, nhìn 5 bộ thi thể trên mặt đất, trong mắt hiện lên vẻ ngoài ý muốn, rõ ràng kết quả này đã khiến anh ta vô cùng kinh ngạc.
Phương Minh mắt Lưu Nguyệt, lời nói lúc trước của sư phụ đã khiến cậu cảm thấy kích động, cộng với hành vi của đám người Luyện Tích Vũ khiến cậu nhận ra, cái gọi là Tu Luyện Giới căn bản cũng là một cái thế giới mạnh được yếu thua.
Trong lúc cậu còn chưa có đủ thực lực chống lại Long Hổ Môn, thì hủy thi diệt tích là sự lựa chọn tốt nhất.
"5 mạng người, hai người của Điểm Thương Phái, ba người của Long Hổ Môn, sự hung tàn của cậu cũng không kém tổ chức Hắc Xà chúng tôi chút nào, chỉ là tôi rất thích phong cách hành sự này của cậu!"
Lưu Nguyệt không biết năm người Luyện Vũ Tích là do sư phụ của Phương Minh giết chết, bời vì ở chỗ này chỉ có một mình Phương Minh, cho nên đương nhiên anh ta cho rằng chính Phương Minh đã giết chết năm người Luyện Tích Vũ.
"Sau đó thì sao? Anh cảm thấy tôi có nên giết người diệt khẩu hay không? Dù sao anh đã nhìn thấy tôi giết người rồi…"
Phương Minh nhìn về phía Lưu Nguyệt, người có gương mặt còn vũ mị hơn cả phụ nữ, cau mày. Lưu Nguyệt lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu: "Cậu nhẫn tâm vậy sao?"
Ách…
Khóe miệng Phương Minh co giật, cậu cố nén xúc động muốn tiến lên bóp chết Lưu Nguyệt, lạnh lùng nói ra: "Nói tiếng người."
"Nói về hủy thi diệt tích tôi tin tưởng cậu tuyệt đối không thể chuyên nghiệp như tôi. Tôi giúp cậu thanh lý 5 bộ thi thể này, cam đoan sẽ không lưu lại một chút dấu vết, mà dựa theo tin tức của tôi, chuyên Luyện Tích Vũ tìm cậu gây phiền toái trưởng lão kia của Long Hổ Môn không hề hay biết. Nói cách khác, ít nhất cậu còn có thời gian mấy tháng không cần lo lắng bị phát hiện."
Lưu Nguyệt điều tra rất rõ ràng, Luyện Tích Vũ đi tới Ma Đô là có mục đích khác, anh ta chỉ tiện tay đối phó với Phương Minh mà thôi, chỉ là anh ta còn chưa điều tra được mục đích cụ thể của Luyện Tích Vũ là gì.
Luyện Tích Vũ có thể coi là đệ tử tinh anh của Long Hổ Môn, nếu mất liên hệ một thời gian dài chắc chắn Long Hổ Môn sẽ đi điều tra, một khi điều tra đương nhiên sẽ tra ra Phương Minh.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, huống chi lúc trước ngoài Dương Thương cùng Dương Tu biết chuyện Phương Minh phế bỏ Viên Thiệu Hoa, thì đám người Trần Tuyết cũng biết.
"Giới tu luyện đã có quy định đám người Địa cấp tuyệt đối không được đến thế tục, nhưng cậu giết đệ tử tinh anh của Long Hổ Môn, Long Hổ Môn khẳng định sẽ trả thù. Huống gì mấy cái quy tắc này đều là do Thập Đại Môn Phái định ra, nếu bọn họ không tuân thủ cũng không ai dám nói cái gì."
"Như vậy đi, làm người tốt phải làm đến cùng, tôi sẽ giúp cậu giết hết đám người biết chuyện, tới lúc đó toàn bộ trách nhiệm đều do tổ chức Hắc Xà chúng tôi gánh chịu."
Lưu Nguyệt cười cười, giống như đang nói tới một chuyện nhỏ nhoi không đáng quan tâm vậy.
Phương Minh hơi khó hiểu một chút, Lưu Nguyệt này vốn là một trong Tứ đại Thiên Vương của tổ chức Hắc Xà, thế nhưng lời nói của anh ta lại giống như không có chút trung thành nào với tổ chức vậy.
"Đừng nhìn tôi với ánh mắt đó, tôi chính là thành viên trung thành nhất của tổ chức Hắc Xà. Dù sao chúng ta trong mắt những môn phái kia tổ chức Hắc Xà của chúng tôi cũng là tà giáo, còn sợ gì Long Hổ Môn đến vây quét. Hơn nữa nếu chuyện tôi giết chết Luyện Tích Vũ truyền ra ngoài, không phải có thể gia tăng danh khí của tôi sao?"
Lưu Nguyệt tựa như biết rõ suy nghĩ trong lòng Phương Minh, bĩu môi nói ra.
Phương Minh bắt đầu nghiêm túc tự hỏi, mặc dù cậu biết chắc chắn Lưu Nguyệt này không có tốt đẹp như vậy, nhưng ít ra hiện tại cậu cũng không tổn thất gì.
"Cậu còn phân vân nữa trời sẽ sáng mất đấy. Cậu tưởng rằng đầu năm nay chuyện hủy thi diệt tích mà không bị người khác biết đến đơn giản như ăn cơm uống nước sao?"
Lưu Nguyệt trừng mắt một cái mà Phương Minh thì cười cười: "Chẳng lẽ anh không muốn ra điều kiện gì với tôi? Ví dụ như giới chỉ của tổ chức Hắc Xà kia?"
"Giới chỉ? Liên quan gì tới tôi? Cũng không phải giới chỉ của tôi, mà tôi cũng không có nghĩa vụ phải tìm giới chỉ này về cho tổ chức. Đương nhiên, nếu có người nào khác trong tổ chức tìm tới cậu tôi cũng không xen vào, nếu cậu không sợ mỗi ngày bị quấn lấy thì cứ giữ nó đi."
Lưu Nguyệt lơ đãng, nói những lời hoàn toàn trái ngược với lúc nói chuyện với Lãnh Nguyệt. Phương Minh nhìn chằm chằm Lưu Nguyệt dò xét nửa ngày, cậu muốn xác định độ tin cậy trong lời nói của đối phương, chỉ là nhìn một lúc lâu vẫn không thu hoạch được gì.
"Thành giao."
Cuối cùng Phương Minh cũng đáp ứng, bởi vì đối với cậu chuyện này không có bất kỳ tổn thất nào, mà dường như cũng không thấy đối phương thu được lợi ích gì từ trên người cậu.
Phương Minh cùng lão Hoàng rời đi, toàn bộ công viên cũng chỉ còn lại một mình Lưu Nguyệt.
Nửa giờ sau, có mấy người đàn ông áo đen xuất hiện trong công viên, ngoài ra còn có Lãnh Nguyệt.
"Cậu ta giết những người này sao?" Lãnh Nguyệt nhìn những thi thể trên mặt đất, trong đôi mắt không giấu được vẻ kinh dị.
"Không thể giả được."
"Anh không có ra tay?" Lãnh Nguyệt có chút không tin, bời vì cô đã từng gặp Phương Minh, một Nhân cấp lục tầng làm sao có thể đánh bại Nhân Cấp bát tầng, đệ tử tinh anh của Long Hổ Môn được chứ?
"Tại sao tôi phải ra tay?" Lưu Nguyệt hỏi lại.
“Không phải anh coi trọng cậu ta sao?”
"Lãnh Nguyệt, cô có thể nói tôi đẹp trai, có thể nói tôi tiêu sái, nhưng tuyệt đối không thể nói tôi coi trọng cậu ta. Tôi nói cho cô biết, khuynh hướng giới tính của tôi vô cùng bình thường!” Lưu Nguyệt tức giận, vén tay áo lên bộ dáng muốn đánh người.
"Thật sao, tôi còn tưởng rằng anh bị gay đấy!”
Lãnh Nguyệt lạnh nhạt đáp lại, lập tức nói sang chuyện khác, "Tại sao anh phải năm lần bảy lượt giúp cậu ấy? Đã báo tin cho cậu ấy thì cũng thôi đi, đằng này còn muốn hủy thi diệt tích giúp cậu ấy nữa?"
"Cô không phát hiện Phương Minh rất thú vị sao?"
Lưu Nguyệt vẩy vẩy mái tóc, nhìn thấy vẻ mặt khó hiểu của Lãnh Nguyệt, hiếm khi giải thích một câu: "Chúng ta không điều tra được bối cảnh cùng lai lịch của cậu ấy, nhưng một người tu luyện lại mở cửa hàng ở thế tục, đây quả là một chuyện vô cùng quỷ dị."
"Mặt khác, cậu ấy không phải người thuộc danh môn chính phái, mà cô không thấy lời nói cùng hành động của cậu ấy khác hẳn đám người danh môn chính phải kia sao? Vì một người bình thường mà phế bỏ đệ tử của Long Hổ Môn."
Nghe thấy những lời này của Lưu Nguyệt, Lãnh Nguyệt lộ vẻ suy tư, xác thực, những người trong giới tu luyện tuyệt đối sẽ không vì một người bình thường như Trương Phúc mà đắc tội với đệ tử Long Hổ Môn, huống chi Trương Phúc đúng là đã làm việc cho tổ chức Hắc Xà.
"Anh muốn kéo cậu ấy vào tổ chức của chúng ta?" Lãnh Nguyệt nói ra suy đoán.
"Tại sao phải kéo vào tổ chức của chúng ta?"
Câu hỏi của Lưu Nguyệt khiến Lãnh Nguyệt nghẹn lời, bời vì cô phát hiện cô không hề hiểu được rốt cuộc mục đích của Lưu Nguyệt là gì.
"Địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu, chúng ta chỉ cần nhớ kỹ điểm này là được. Đừng quên, hai mươi năm trước vị kia. . . Bất quá nhắc tới cũng thấy thú vị, vị hai mươi năm trước kia họ Phương, mà người này cũng là họ Phương."
Khuôn mặt của Lãnh Nguyệt hơi có chút biến hóa, trong mắt lộ vẻ sợ hãi, dường như chỉ là nhắc tới vị kia cũng có thể khiến cô ta sợ hãi khôn cùng.
"Anh ôm mục đích đó? Anh cho rằng cậu ấy có thể sánh được với vị kia hay sao?"
"Tại sao không thể chứ? Ngược lại thật ra tôi cảm thấy không chừng Phương Minh còn có thể đi càng xa hơn, dù sao coi như đây là một khoản đầu tư lâu dài đi, dù sao chúng ta cũng không phải chịu bất kỳ tổn thất gì.”
Lưu Nguyệt lơ đãng vỗ vỗ tay: "Được rồi, cô thanh lý chỗ này đi, tôi buồn ngủ rồi, về ngủ trước đây."
"Anh…"
Lãnh Nguyệt im lặng, đường đường là một Thiên Vương lại bị người ta sai vặt như vậy. Lãnh Nguyệt nhìn chằm chằm bóng lưng của Lưu Nguyệt, cũng không trách được, đây vốn dĩ là phong cách của anh ta…
Bạn cần đăng nhập để bình luận