Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 186: Dược Vương

Chương 186: Dược Vương
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------
Một đoàn người mới xuất hiện ở hội trường khiến tất cả mọi người đều hỗn loạn.
Dẫn đầu đoàn người này là một ông lão, đầu tóc ông lão bạc trắng nhưng sinh lực dồi dào vô cùng, nhất là đôi mắt tang thương nhưng tràn ngập trí tuệ.
Bên phải ông ấy là một người đàn ông trung niên chừng năm mươi tuổi, chau chuốt vẻ ngoài vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, ông ta mặc áo sơ mi trắng. Hai người này đi ở xa xa phía trước, sau lưng còn có hai người đi theo.
Thân phận của người đàn ông trung niên này cũng không khó đoán, thậm chí kể cả Hoa Minh Minh cũng có thể đoán ra được.
“Áo sơ mi trắng quần tây đen, mái tóc đen bóng quê mùa thế này chắc hẳn chỉ có thể là lãnh đạo. Đây khẳng định chính là lãnh đạo thành phố Đằng Xung tới dự lễ khai mạc hội giao lưu, thậm chí dựa theo quy mô của hội này chắc ông ta sẽ đích thân lên đọc diễn văn khai mạc luôn.”
“Thế nhưng ông lão kia là ai nhỉ? Có thể đi ngang hàng với ông ta lại còn đi bên trái, chắc hẳn là thân phận địa vị không tầm thường, chẳng lẽ đây là một cán bộ kỳ cựu nào đó đã về hưu?”
Mặc dù Hoa Minh Minh quần là áo lụa thế nhưng cậu ta cũng đã gặp không ít nhân vật lớn, hiển nhiên cũng rõ ràng quy mô đại hội lớn như vậy phải do người đứng đầu đi đọc diễn văn khai mạc kia đấy!
“Ông ấy không phải cán bộ kỳ cựu gì mà chính là Dược Vương tiếng tăm lừng lẫy!”
Vu Hải Dương đang đứng một bên vẻ mặt vô cùng kích động, dường như ông ta đã quên hẳn những lời giễu cợt lúc nãy của Hoa Minh Minh, vẻ mặt kích động tới nổi gân xanh.
“Tôi nói mấy ông đều là đàn ông năm sáu chục tuổi đầu rồi sao còn kích động hơn cả mấy cô gái nhỏ nhìn thấy thần tượng vậy?” Hoa Minh Minh bĩu môi, sao cậu ta không nhìn thấy ông lão kia có chỗ nào đặc thù nhỉ?
“Cậu thì biết cái gì?” Vu Hải Dương bất mãn liếc Hoa Minh Minh: “Dược Vương chính là vương của dược liệu, cậu ngay cả xách giày cho ông ấy còn không xứng nữa là!”
“Ai ôi! Ông vẫn còn ngang bướng sao? Tôi không có sở thích này, mà ông thì cho dù có thích xách Dược Vương người ta cũng không cho ông xách!”
Hoa Minh Minh mất hứng, nói thì nói, trừng mắt công kích người ta như thế làm gì?
“Đều bớt tranh cãi đi!”
Vẫn là Lăng Sở Sở ngăn cản hai người Hoa Minh Minh cùng Vu Hải Dương, vẻ khiếp sợ trên mặt đã thu liễm, thay vào đó là một vòng sáng rực.
“Địa vị của Dược Vương ở trong giới Đông y cao vô cùng, thiên phú của ông lúc còn trẻ lợi hại hơn cả Hoàng Bằng Tiềm. Mặt khác hơn một vạn loại dược liệu được ghi trong điển tịch y học, một số đã bị thất truyền, còn có một số thì vì miêu tả không rõ ràng nên không thể tìm thấy, chính ông ấy đã tìm thấy hơn 6000 loại dược liệu, là một cống hiến vô cùng to lớn đối với ngành y này.”
Lăng Sở Sở mới nói tới đây đã bị Vu Hải Dương cắt lời.
“Điểm lợi hại nhất của Dược Vương không phải những thứ đó, nếu chỉ dựa vào nó thì ông ấy đã không được gọi là Dược Vương. Sở dĩ người ta gọi ông là Dược Vương chính là vì vô cùng tôn kính ông ấy, chính là vì ông ấy đã đưa ra phương pháp cứu sống rất nhiều người buôn dược liệu và cả người trồng trọt dược liệu nữa.”
“Hai mươi năm trước Dược Vương đã công khai vô điều kiện hai mươi phương thuốc, là phương thuốc đông y thuần khiết, mà những phương thuốc này có hiệu quả điều trị với một số bệnh tốt vô cùng. Có thể nói chính là Dược Vương đã bảo vệ được thị trường thuốc đông y vào thời gian đó!”
Vu Hải Dương là người sống ở thời đại đó, là thời đại mà tây y trở nên phổ biến vô cùng và cũng là lúc trung y xuống dốc không phanh. Không có người nào muốn tìm bác sĩ đông y để xem bệnh thì hiển nhiên cũng sẽ không có ai đi mua thuốc đông y uống.
Có thể nói trừ đi một số loại thuốc bổ như Nhân Sâm, Linh Chi, Lộc Nhung… Những loại thuốc đông y khác thật sự là không người thăm hỏi.
“Dược Vương mặc dù không phải bác sĩ trung y thế nhưng những phương thuốc do ông ấy đưa ra lại cứu rỗi thị trường trung y, hai mươi phương thuốc này vừa được công bố đã khiến giới trung y xôn xao, trở thành chí bảo của những thầy thuốc trung y lúc đó. Phải biết rằng trung y không hề giống với những ngành nghề khác, nó là do tổ truyền đấy! Phương thuốc trân quý riêng của nhà mình ai nguyện ý mang đi chia sẻ với người khác kia chứ?”
Nghe thấy những lời giải thích của Vu Hải Dương Phương Minh cũng gật gật đầu, trung y cũng giống những chức nghiệp truyền thống khác, tồn tại một vấn đề to lớn chính là đóng cửa tự trân.
Phương thuốc rất trân quý, nhất là những phương thuốc tốt thì có thể nói là vô giá, có thể nói chỉ dựa vào một phương thuốc mà nuôi sống mấy đời người, ai lại đồng ý chia sẻ cho người khác chứ?
Có lẽ chính là vì nguyên nhân này, một phương thuốc tốt lại không được mọi người biết tới, một người giữ khư khư nó có chữa bệnh cũng chỉ là chữa trong một khu vực ít người. Dần dần dẫn tới trung y suy sụp, cũng khiến thị trường thuốc trung y trở nên uể oải.
“Đây mới là nguyên nhân thật sự mọi người tôn kính Dược Vương như vậy, thế nên cho dù thiên phú của Hoàng Bằng Tiềm có cao hơn Dược Vương đi chăng nữa cũng tuyệt đối không thể đảm nhận danh hiệu đó được!”
Hoa Minh Minh im lặng, mặc dù cậu ta không hiểu trung y, không hiểu về thị trường dược liệu, thế nhưng một người có thể vì đại nghĩa mà đưa ra hai mươi phương thuốc thật sự không thể chê trách.
“Các ông cứ Dược Vương Dược Vương, thế rốt cuộc tên của ông ấy là gì?”
“Cái này…”
Hai người Vu Hải Dương cùng Trương Giang Ba trợn tròn mắt, cả hai cùng phát hiện bọn họ thế mà không thể trả lời được vấn đề này. Khi bọn họ vào nghề thì tên tuổi của Dược Vương đã truyền xa, tất cả đều gọi ông ấy là Dược Vương, thế nên không có mấy ai thật sự biết được danh tính của ông ấy.
“Hai ông tới cả tên của người ta còn không biết mà lại kích động như thật vậy!”
Hoa Minh Minh làm sao có thể buông tha cơ hội trào phúng người khác kia chứ, nhất là hai người này đã sớm có thù oán với cậu ta, bị cậu ta đưa vào danh sách địch nhân.
“Chuyện này thì có gì lạ, đối với danh nhân nổi tiếng người ta vẫn thường chỉ nhớ kỹ biệt hiệu mà thôi.” Vu Hải Dương giải thích: “Tôi hỏi cậu, cậu có biết họ của Lỗ Tấn là gì không?”
“Lỗ Tấn đương nhiên là họ Lỗ rồi, nếu không còn có thể là họ gì nữa?” Hoa Minh Minh đáp ngay mà chẳng hề suy nghĩ.
“Sai, Lỗ Tấn họ Chu!”
“Họ Chu? Ông đang kể chuyện cười sao? Chu Tấn là một minh tinh đấy!” Hoa Minh Minh nhìn Vu Hải Dương như nhìn một kẻ ngốc vậy.
“Khụ khụ!” Tôn Lợi Dân đang đứng bên cạnh nhịn không được ho khan một tiếng, giải thích: “Lỗ Tấn là bút danh, tên của ông ấy là Chu Thụ Nhân.”
Hoa Minh Minh trầm mặc, lúc này cậu ta mới nhớ hồi tiểu học hay sơ trung(1) gì đấy hình như thầy giáo cũng có nói tới chuyện này, chỉ là trong lúc nhất thười bản thân không phản ứng kịp.
(1)Sơ trung: trung học cơ sở
“Ông ấy hẳn là họ Quách.”
Nghe được giọng nói này không chỉ Hoa Minh Minh cùng hai người Vu Hải Dương mà ngay cả Lăng Sở Sở cùng Tôn Lợi Dân cũng tò mò nhìn Phương Minh, trong mắt còn lộ rõ vẻ nghi hoặc.
“Tôi nói Dược Vương này họ Quách.”
Nghe thấy tiếng giải thích của Phương Minh, Hoa Minh Minh lại bĩu môi: “Lại bắt đầu mở chế độ thần côn!”
Thế nhưng phản ứng của Vu Hải Dương sau đó lại khiến mọi người kinh ngạc.
“Đúng, tôi nhớ ra rồi, Dược Vương đúng là họ Quách, gọi là Quách Thiên Thành. Làm sao cậu biết? Chẳng lẽ cậu đã từng nghe nói về Dược Vương sao?”
“Phương Minh, cậu lại nhìn ra được từ tướng mạo sao?” Hoa Minh Minh hiếu kỳ dò hỏi.
Phương Minh cười cười không đáp.
Lăng Sở Sở sau khi nghe thấy lời nói của Hoa Minh Minh lại như nghĩ tới điều gì, thế nhưng không truy hỏi nữa, cô ấy quay lại nói với hai người Vu Hải Dương cùng Trương Giang Ba: “Nếu Dược Vương đã tới thì Nghiễm Niên đường của chúng ta cũng nên đi chào hỏi.”
“Đúng đúng đúng, phải đi chào hỏi Dược Vương.”
Lăng Sở Sở dẫn theo Tôn Lợi Dân bốn người đi thẳng về phía trước, thế nhưng Phương Minh lại đứng im không nhúc nhích. Nhìn thấy Phương Minh đứng im nên Hoa Minh Minh cũng đứng im.
“Thật sự là tự đại, thấy Dược Vương tới mà cũng không đi lên chào hỏi.”
Vu Hải Dương nhìn thấy Phương Minh đứng im bất động thì bất mãn lẩm bẩm một câu, mà Lăng Sở Sở cũng bất mãn liếc nhìn hai người. Có điều nhìn thấy Dược Vương đã sắp tới nên không quan tâm những chuyện đó nữa, tươi cười nghênh đón ông ấy.
“Dược Vương, tôi là Lăng Sở Sở của Nghiễm Niên đường.”
“Nghiễm Niên đường, không tồi.”
Nghe thấy lời đánh giá của Dược Vương trên mặt Lăng Sở Sở lộ ra vẻ vui vẻ, đang còn muốn giới thiệu mấy người Tôn Lợi Dân thì từ các nơi đã nổi lên tiếng gọi ầm ĩ.
“Xin chào Dược Vương!”
“Chúc Dược Vương thân thể khỏe mạnh.”
“Xin chào mọi người, thật là nhiều gương mặt quen thuộc nha.”
Mặc dù cùng mọi người chào hỏi nhưng bước chân của Dược Vương vẫn không dừng lại, một đám người vây quanh ông ấy đi vào trong, để lại ba người Lăng Sở Sở cùng Tôn Lợi Dân lúng đúng đứng đơ tại chỗ.
“Ôi ôi ôi, nhìn xem, người ta căn bản không hề quan tâm tới mấy người vậy mà mấy người còn vội vàng chạy tới!”
Hoa Minh Minh thấy mấy người Lăng Sở Sở ủ rũ đi về, trên mặt có chút hả hê: “Cái này gọi là… Mặt nóng mà dán mông lạnh!”
“Cậu thì biết cái gì? Dược Vương ở trong giới y dược có uy vọng cao vô cùng, nếu mỗi người chào hỏi ông ấy đều dừng lại thì nửa ngày cũng đừng mong đi được một bước! Lễ khai mạc cũng sắp bắt đầu rồi, đương nhiên ông ấy không thể nán lại.”
Vu Hải Dương cãi lại, thế nhưng Hoa Minh Minh còn chưa kịp trào phúng ông ta tiếp thì sắc mặt ông ta đã lúc trắng lúc xanh, trực tiếp bị bẽ mặt.
“Xin chào Quách lão.”
Không biết Hoàng Bằng Tiềm đã xuất hiện bên cạnh Dược Vương từ lúc nào, mà ông ấy cũng dừng bước, vẻ mặt tươi cười cũng chân thành tha thiết hơn mấy phần, ánh mắt nhìn Hoàng Bằng Tiềm cũng mang theo vẻ thưởng thức cùng tán thành.
“Bằng Tiềm, biểu hiện của cháu mấy năm nay thật không tệ chút nào, cũng coi như đã tự có danh tiếng riêng của bản thân rồi. Những người như bọn ông đã già, giới đông y sau này chính là thiên hạ của cháu đấy!”
“Quách lão cứ nói đùa, thân thể của ông càng lúc càng dẻo dai, vì biết hôm nay Quách lão sẽ tới cho nên sư phụ cố ý muốn cháu vấn an ông thay ông ấy, vì thân thể của sư phụ không tốt nên không thể đích thân tới được.”
Nghe thấy Hoàng Bằng Tiềm nói tới sư phụ trên mặt Dược Vương cũng hiện lên vẻ cảm khái, hiển nhiên quan hệ của ông ấy và sư phụ anh ta không tồi đấy.
“Quách lão, lễ khai mạc sắp bắt đầu rồi.” Nhân viên công tác đứng bên cạnh nhắc nhở.
“Vậy đợi một lát lại hàn huyên, hay là cháu đi cùng ông đi.”
“Cung kính không bằng tuân mệnh.”
Đương nhiên Hoàng Bằng Tiềm không cự tuyệt, bởi anh ta biết đây chính là Quách lão đang muốn nâng đỡ anh ta đấy. Hiện tại toàn bộ thương nhân trong giới đông y gần như đã tề tụ đầy đủ, nếu anh ta được Dược Vương coi trọng, cộng thêm bản lĩnh của anh ta thì tuyệt đối có thể khiến những thương nhân này nhớ kỹ bản thân.
Lần hội giao lưu dược liệu này chính là cơ hội để anh ta dương danh lập vạn(2), tiềm long ngạo thiên!
(2)Dương danh lập vạn: nêu cao tên tuổi
Bạn cần đăng nhập để bình luận