Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 452: Tin vào tài vận

Chương 452: Tin vào tài vận
Lại thêm một ván.
Lần này Đàm Diệu Văn trực tiếp cược ba mươi triệu, hiển nhiên, ông ta muốn là sẽ thắng một lần này để lấy lại toàn bộ số tiền đã thua.
Đánh bạc có thắng có thua, bên thua thì buồn khổ, bên thắng thì cao hứng, nhưng buồn bực nhất lại chính là lúc đầu thì thắng nhưng về sau lại thua đậm.
Giờ phút này Đàm Diệu Văn vô cùng phiền muộn.
Đánh mấy giờ liền, kết quả một ván bài toàn bộ chuyển vận, hơn nữa còn là chuyển vận thua tiền, cái này sao có thể không khiến ông ta phiền muộn, cam tâm.
Bên này, Phương Minh cùng Trang Tân đã cược mười lăm triệu.
Sau khi chia bài, theo lý mà nói, sẽ là ông ta mở bài trực tiếp so bài, nhưng Đàm Diệu Văn đột nhiên mở miệng: "Chúng ta chơi kiểu khác, ba mươi triệu này coi như tiền chết, chúng ta tự xem bài sau đó quyết định có theo hay không."
"Được thôi."
Dựa theo quy tắc, phải theo từ một trăm ngàn trở lên, Phương Minh buông tay, ném ba mươi triệu ném xuống, không quan tâm nhiều.
Đến lượt Đàm Diệu Văn, Đàm Diệu Văn cầm lấy bài, cẩn thận từng li từng tí xem xét, sau đó tươi cười, ném mười triệu ném xuống.
"Ta theo mười triệu."
"Muốn hù dọa sao, bài ta có cầm cái nhỏ nhất 235 ta cũng sẽ mở."
Trang Tân đưa tay định lấy bài liền bị Phương Minh tóm cổ tay lại.
"Tôi cược ván này cũng là ăn trộm gà, ông theo mười triệu đúng không, ta theo mười triệu.
Phương Minh không nhìn bài, ném thẻ mười triệu xuống.
"Tự tin quá nhỉ, có chuyện thì đừng có than."
Đàm Diệu Văn hừ lạnh một tiếng, bởi vì ông ta biết, cho nên muốn cược gấp ba, ném xuống thẻ ba mươi triệu.
Phương Minh theo, Đàm Diệu Văn cũng tiếp tục theo, Đàm Diệu Văn đối với bài của mình tâm lý nắm chắc, không lý nào lại sợ một kẻ mù cờ bạc, huống chi ông ta còn có một tầng bảo hộ khác.
Cho nên, đối với ván này, Đàm Diệu Văn có lòng tin, ông ta ước gì Phương Minh theo, mà Phương Minh cũng đúng một mực theo cho bằng được.
"Hai mươi triệu, tôi theo!"
Phương Minh sau cùng một thanh trực tiếp ném xuống mười triệu, Đàm Diệu Văn lần này không tiếp tục cược nhiều, chỉ lựa chọn theo, Phương Minh cười cười, trên mặt bàn hiện tại thẻ bạc đã gần đầy, một phần ba là cậu cùng Trang Tân, hai phần ba là Đàm Diệu Văn, nói cách khác, Đàm Diệu Văn tính ra đã cược gần bảy mươi triệu.
"Vậy mở bài đi."
Phương Minh ra hiệu Trang Tân xem bài, mà Trang Tân vừa cầm bài lên xem, Đàm Diệu Văn trực tiếp ném bài mình xuống.
"Ta là át mẹ cùng hoa, trừ phi cậu là Đồng Hoa Thuận cùng con báo, nếu không cậu lấy cái gì thắng ta."
Đàm Diệu Văn rất tự tin, Đồng Hoa Thuận cùng con báo, chơi cả mấy giờ may ra cũng chỉ được một ván có bài như vậy, Trang Tân nhìn bài Đàm Diệu Văn, trong lòng cũng là lập tức lo lắng, bài lớn như vậy, chỉ e là thua chắc.
"Nhìn đi, xem hết mới biết được ai thua ai thắng."
Nhìn thấy Trang Tân im lặng lo lắng, Phương Minh trực tiếp cầm lấy bài, cũng không thèm nhìn, trực tiếp lật bài lên.
Ngay lúc bài được lật lên, nu cười trên mặt Đàm Diệu Văn dần biến mất, đến sau cùng cứng ngắc. Còn Trang Tân lúc đầu là khuôn mặt lo lắng sau khi nhìn thấy bài có chút sững sờ, lập tức đột nhiên cười to lên.
"Ý trời, cái này cũng có thể sao."
"Thật không tin nổi."
Mấy người khác giờ phút này cũng đều sững sợ lên tiếng, ba con át, con báo lớn, bài Lão Đàm giữ một con át, vậy mà bài này lại có thể có tới ba con át còn lại, đây quả thực là..
Trong lúc nhất thời mấy vị này cũng không biết nên nói cái gì, có thể nói cái gì?
Thua từ đầu ván đến giờ Trang Tân sau cùng lại có thể lật bàn, lập tức thắng lớn, Lão Đàm thì ngược lại thua đậm.
Giờ khắc này bọn họ chỉ có thể là cảm thán, đúng là trên đời chuyện quái gì cũng có thể xảy ra.
"Ha-Ha, Lão Đàm, thật xin lỗi nha, thật không nghĩ tới bọn ta còn có thể cầm tới cái bài này."
Trang Tân cười ha hả đang định hốt thẻ bạc, sắc mặt Đàm Diệu Văn đột nhiên trở nên khó coi, hô: "Khoan đã."
"Sao, lão Đàm ông muốn quỵt nợ sao?" Trang Tân sắc mặt vô cùng khó coi, cả thảy đều không ai sợ ai.
"Tôi đương nhiên sẽ không quỵt nợ, nhưng tôi nghi cậu ta gian lận, nếu không tại sao cậu ta vừa đến thì hai người liền thắng chứ?" Đàm Diệu Văn ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm Phương Minh.
"Nói nhảm, Tần lão đệ vừa tới, ông liền cược nhiều tiền như vậy, tham thì thâm ông trách ai."
"Tôi không kì kèo với cậu, tôi muốn lục soát cậu ta, nếu không có gian lận, số tiền này ta tự nhiên sẽ trả."
"Soát người? Đàm Diệu Văn ông thấy Trang Tân tôi ăn chay, bằng hữu của tôi ông muốn lục soát là soát à, ông bẩn tính thật, thua hai ngàn vạn còn không muốn trả."
Với Trang Tân mà nói, nếu để cho Đàm Diệu Văn soát người Phương Minh, xem như không coi mình ra gì, cậu tuyệt nhiên không đồng ý.
"Đánh bạc có thua có thắng, sao ông lại cho là tôi gian lận, ông chắc chắn mình sẽ thắng hay sao?"
Phương Minh vừa nói, ánh mắt mang theo ý cười nhìn về phía Đàm Diệu Văn: "Cũng là Lục Tinh bay cung, tài vận gia thân, lại làm sao lại thua đâu, có phải hay không rất lợi hại thật không thể tin?"
Phương Minh vừa dứt lời, Đàm Diệu Văn mặt biến sắc, một tên hộ vệ áo đen đứng bên sắc mặt cũng có chút thay đổi.
"Tần lão đệ, cậu nói cái gì, Lục Tinh bay cung là cái gì?" Trang Tân nghe Phương Minh nói vậy, nghi hoặc hỏi.
"Tôi nhận thua, tôi trả."
Đàm Diệu Văn thấy Phương Minh định lên tiếng, liền mở miệng trước, sau đó đứng lên, trực tiếp đi ra phòng khách, đương nhiên, hai tên hộ vệ cũng đi theo sau.
"Chuyện gì xảy ra, tại sao lão Đàm lại đổi ý nhanh vậy?
Mặt khác mấy vị cũng đều không ngốc, Lão Đàm sở dĩ phải nhận thua, chuyện này tuyệt đối liên quan đến vị bằng hữu Trang Tân vừa mới nói chuyện.
"Tốt, hôm nay đều không cá cược, mọi người cũng đều tán đi."
Tuy nhiên Trang Tân không cho những người này có cơ hội hỏi, liền lôi kéo Phương Minh đến phòng nghỉ bên kia, còn số thẻ bạc tự nhiên hội chia bài phụ trách kiểm kê.
"Tần huynh đệ, tôi biết lúc này lão Đàm là muốn ngăn không cho cậu lên tiếng, nhưng cậu có thể nói tôi biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì."
Nghe Trang Tân nói vậy, Phương Minh cười cười, quả nhiên kẻ có tiền không hề ngốc, Đàm Diệu Văn đột nhiên thua cũng không hề để lộ ra thủ đoạn hắn sử dụng, vậy mà Trang Tân liền nhìn ra điểm ấy.
"Trang huynh, anh tin tưởng chuyện tài vận này hay sao?" Phương Minh hỏi ngược lại.
"Đương nhiên tin, ta cho cậu biết, ta cũng từng có tầm một tháng tài vận, tháng đó đánh bạc cơ hồ chưa từng bại, cược mười thắng mười."
Bạn cần đăng nhập để bình luận