Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 563: Ngả bài

Chương 563: Ngả bài
Nơi thủ đô xa xôi, bên trong một văn phòng nào đó có một người lớn tuổi đang ngồi trước bàn làm việc ký tên lên văn kiện, mà ở ghế salon bên cạnh, Đường Trấn Quốc đang yên tĩnh ngồi ở nơi ấy, cửa bị đẩy ra, một người đàn ông hơn năm mươi tuổi đi vào dưới sự dẫn dắt của thư ký.
"Trạch Sinh, có chuyện gì không?" Người già nhìn về phía người đàn ông, dò hỏi.
"Mới vừa nhận được tin tức, gạo Yên Chi vốn đã tuyệt tích lại một lần nữa xuất hiện, trải qua các chuyên gia xác định, đây đúng là gạo Yên Chi thật. Về gạo Yên Chi, năm đó Thái thượng lão nhân gia đã từng để Bộ nông nghiệp chịu trách nhiệm gieo trồng, nhưng vẫn luôn không thành công. Mà ở triều đại nhà Thanh, gạo Yên Chi lại là gạo chuyên dụng của hoàng đế."
Lời của người đàn ông không phải rất rõ ràng, nhưng ông già kia cùng Đường Trấn Quốc đều hiểu được ý trong mấy lời người đàn ông nói.
"Căn cứ theo các chuyên gia dự đoán, muốn trồng được gạo Yên Chi ngoại trừ hạt giống còn phải có yêu cầu rất lớn đối với thổ nhưỡng, mà dựa theo hiểu biết của chúng ta hiện nay, tổng cộng đại khái không có quá hai mươi mẫu đất trồng được lúa Yên Chi."
Ông già kia nghe đến đó lập tức mỉm cười, "Vùng đất kia thuộc về tư nhân sao?"
Người đàn ông sửng sốt một chút, ngay sau đó gật đầu, đây chính là nguyên nhân khiến hắn phải tới báo cáo với lão già này, từ xưa đến nay, gạo Yên Chi đã có tiếng là cống phẩm, hiện tại lại xuất hiện một lần nữa, nhất định hắn phải nói cho lão già này biết.
"Trấn Quốc, cậu cảm thấy thế nào?" Ánh mắt lão già chuyển hướng nhìn về phía Đường Trấn Quốc.
Đường Trấn Quốc trầm ngâm một lát, đáp: "Hiện tại đã không phải xã hội phong kiến, cho dù gạo Yên Chi có tốt cũng chỉ là một loại lương thực mà thôi."
Trên mặt lão già lộ ra vẻ hài lòng, "Chúng ta là người mà nhân dân tuyển ra, cũng không phải Đế Hoàng thời đại phong kiến, phần gạo này không có liên quan gì với chúng ta. Nói cho người phía dưới, chỉ cần đối đãi theo lẽ thường là được rồi, không thể khó xử gia đình trồng gạo này được."
Người đàn ông nghe thấy những lời lão già nói, vẻ mặt nghiêm nghị, trong lòng có chút may mắn, hắn cảm thấy may mắn vì bản thân mình không tự ý làm chủ, để người phía dưới thuyết phục nhà trồng gạo Yên Chi này dâng gạo lên.
Hơn nữa một câu nói cuối cùng của lão già kia còn có ý cảnh cáo, không cho phép bất kỳ người nào lấy cường quyền giở thủ đoạn với gia đình đã trồng gạo này, nếu có ai dám vượt qua ranh giới cuối cùng ấy, cứ chờ bị một đòn chí mạng đi.
Người đàn ông rời khỏi, lúc hắn rời đi còn đưa mắt liếc nhìn Đường Trấn Quốc đang đứng bên cạnh, trong số những người được chọn làm người kế vị, tiếng nói của người này là có trọng lượng nhất, xem ra lão già kia rất thưởng thức người này, hắn cũng nên thương lượng với cha mình một chút, sớm đưa ra quyết định.
...
Ngày hôm sau!
Trong bãi đỗ xe của làng du lịch có hơn mười chiếc xe đậu ở đó, Trương Kiến Ba cười khổ nhìn về phía Phương Minh.
"Cậu em Tần, cậu cũng thật là ẩn giấu quá sâu."
Phương Minh mỉm cười, cậu biết ý trong mấy lời Trương Kiến Ba nói, ông ta trách cậu không nói đến thân phận của ông nội Nhan Khanh, chẳng qua thật sự là chính cậu cũng không quen biết ông nội Nhan Khanh.
"Ông cụ kia là vị quan lớn nhất xuất thân từ thôn chúng ta, chỉ là hiện tại ông cụ đã về hưu, cũng không thích quản chuyện gì, càng không để người trong quê tới thăm hỏi."
Ông nội Nhan Khanh là Nhan Công Hải, đương nhiên Trương Kiến Ba cũng biết người này, tuy rằng ông ấy đã về hưu hơn mười năm nhưng ở Trung Quốc, người đã về hưu không có nghĩa là không còn quyền nói chuyện, nói cho cùng khi còn tại vị ông cụ cũng đã từng đề bạt không ít thuộc hạ, năng lượng vẫn còn đó.
Trong nước có một đặc điểm rất lớn, đó chính là nếu có dân bản xứ làm quan ở thủ đô, bình thường khi quan phụ mẫu ở địa phương vào thủ đô sẽ cố ý tới thăm hỏi một chút. Mấy năm trước khi Trương Kiến Ba đến thủ đô cũng muốn gặp ông cụ Nhan một lần, chỉ đáng tiếc đã bị ông cụ cự tuyệt.
"Có ông cụ làm chỗ dựa cho cậu, làng du lịch này của cậu sẽ bền chắc vô cùng, không có người nào dám gây khó dễ với cậu."
Trương Kiến Ba có chút oán giận, chẳng qua Phương Minh lại không tiện giải thích, cũng giống như Trương Kiến Ba đã nói, có ông cụ Nhan ở đây, quan viên địa phương sẽ không dám có tâm tư không đứng đắn gì, cho nên tấm da hổ này vẫn phải kéo ra mới được.
"Nói cho cậu biết một tin, lãnh đạo trong huyện vốn không định tới, chẳng qua sáng sớm hôm nay tôi nhận được điện thoại, ngoại trừ những lãnh đạo trong huyện đã đi công tác, một lát nữa các lãnh đạo khác sẽ tới đây."
"Ah, thật đúng là một tin tức tốt, cảm ơn anh Trương đã chuyển tin."
"Cậu đừng cám ơn tôi làm gì, tôi còn chưa có mặt mũi cùng năng lượng lớn như vậy, những người này đều tới vì ông cụ Nhan."
Trương Kiến Ba tức giận trừng mắt liếc Phương Minh một cái, người trong nhà biết chuyện nhà mình, chỉ dựa vào ông ta còn chưa đủ khả năng để mời mấy lãnh đạo trong huyện ấy, chỉ vì những lãnh đạo trong huyện này biết ông cụ Nhan đang ở làng du lịch nên mới chen chúc tới thôi.
Đừng xem ông cụ Nhan chỉ làm việc ở Bộ văn hóa, trước khi ông ấy được thuyên chuyển tới thủ đô nhậm chức trong Bộ văn hóa, ông cụ Nhan đã làm người lãnh đạo trong tỉnh được hai nhiệm kỳ, môn sinh đệ tử trải rộng toàn tỉnh.
...
"Ông nội, ông thật muốn tham gia nghi thức khai mạc của làng du lịch này sao?"
Bên trong nhà gỗ, Nhan Khanh hơi kinh ngạc nhìn ông nội mình, từ sau khi về hưu, ngoại trừ những hoạt động từ thiện ra ông nội mình chưa bao giờ tham gia bất kỳ một hoạt động nào khác, cái gì mà công trình xí nghiệp hoặc là nghi thức khai mạc một bộ môn nào đó, ông cụ lại càng không tham gia.
"Thế nào, không được sao? Hay là Khanh nhi nhà mình không muốn ông tham gia? Nếu là như vậy thì ông không đi là được chứ gì." Nhan Công Hải nhìn cháu gái mình, vừa cười vừa nói.
"Không phải, cháu chỉ cảm thấy có chút ngoài ý muốn thôi mà."
"Có gì hay mà bất ngờ, thằng nhóc Tần Dương này khiến ông cảm thấy rất hứng thú, coi như giúp cậu ta một lần đi."
"Thì ra là vậy, vậy được rồi, chỉ là cháu không tham gia đâu nha, nếu không một khi mọi người biết cháu là cháu gái của ông, sau này đừng mong có thể sống an ổn trong huyện… Được rồi, cháu rời đi trước đây ạ."
Nhìn cháu gái mình rời đi, người bạn già của Nhan Công Hải lại nghi ngờ mở miệng, "Lão già, rốt cục ông muốn làm gì?"
"Bà không cảm thấy Khanh nhi nhà chúng ta đã tới tuổi nên lập gia đình rồi sao?" Nhan Công Hải cười ha hả nói.
"Cho nên ông muốn loạn điểm uyên ương? Sợ rằng tuổi tác của chàng trai Tần Dương kia còn nhỏ hơn cả Khanh nhi nhà mình, có vẻ không thích hợp lắm."
"Có gì mà không hợp thích, nữ lớn hơn ba là ôm cục vàng, đợi thêm hai ba năm nữa là tương đối ổn, chẳng qua chuyện này cũng không thể cưỡng cầu, cuối cùng vẫn phải xem quá trình phát triển của hai người bọn họ. Chỉ là tôi có thể cảm giác được, thái độ của Khanh nhi đối với Tần Dương rất không bình thường, từ xưa tới nay ít khi nghe thấy Khanh nhi nói nhiều về một người thanh niên trẻ tuổi nào khác."
...
Lễ khai mạc được cử hành rất long trọng, với sự góp mặt của Nhan Công Hải cùng lãnh đạo địa phương, Hàn Kiều Kiều cùng mấy minh tinh khác, cuối cùng còn có tất cả thôn dân địa phương, mà hôm nay cũng là ngày duy nhất Phương Minh mở cửa làng du lịch miễn phí với người bên ngoài.
Một ngày náo nhiệt trôi qua rất nhanh, khi tiếng động huyên náo thối lui, làng du lịch lại khôi phục sự yên lặng, chẳng qua ngay ngày thứ hai, làng du lịch lại nghênh đón hai người: Long Hưng Bang cùng Cao Nguyên Châu.
"Chúc mừng cậu em Tần khai trương làng du lịch, cũng chúc mừng làng du lịch của cậu em Tân dương danh toàn quốc, gạo Yên Chi… Ngay cả tôi cũng chưa từng nếm thử đấy."
Long Hưng Bang mặc đồ hưu nhàn, cười ha hả nhìn về phía Phương Minh, mà Phương Minh thấy Long Hưng Bang đến, trên mặt không có bất kỳ vẻ ngoài ý muốn gì. Dựa theo phỏng đoán của cậu, hẳn cũng đã tới lúc Long Hưng Bang nên tới tìm cậu rồi.
"Cảm ơn ông Long đã đánh tiếng với ngân hàng lúc trước, để ngân hàng có thể đồng ý cho tôi vay mười triệu."
Phương Minh ngỏ ý cảm ơn Long Hưng Bang, trên thực tế cậu chỉ mới biết chân tướng này ngay ngày hôm qua, cũng chính là ngày khai trương, khi các lãnh đạo trong huyện đều tới, mà giám đốc ngân hàng đã cho cậu vay tiền cũng tới tham dự, lúc ăn cơm ông ta đã nói tới tập đoàn Long Giang.
Vì thế Phương Minh mới biết được sở dĩ mình có thể vay mười triệu là nhờ có tập đoàn Long Giang âm thầm ra tay, có tập đoàn Long Giang chịu trách nhiệm đảm bảo, ngân hàng không lo lắng chút nào.
Thế nhưng vì sao tập đoàn Long Giang lại muốn cho mình vay mười triệu? Muốn mình có thể nhận thầu càng nhiều đất đai hơn? Phải biết rằng mục đích Long Hưng Bang tới nơi này là vì muốn mua ngọn núi này đấy.
Chỉ là sau khi suy nghĩ kỹ lại, trong lòng Phương Minh đã có suy đoán đại khái, hẳn là Long Hưng Bang đã nhìn ra cái gì đó, dù sao bên cạnh ông ta cũng có một thầy phong thủy, hẳn thầy phong thủy ấy có thể nhìn ra một số mánh khóe trong thiết kế của mình với làng du lịch này.
Mà sở dĩ Long Hưng Bang cho mình vay mười triệu là vì muốn thử bản lãnh của mình, bây giờ ông ta đã nhận được đáp án, là thời gian nên tìm mình ngả bài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận