Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 629: Tuyệt đối không thể lưu

Chương 629: Tuyệt đối không thể lưu
Ai nói tôi muốn mượn tay người khác?
Những lời này của Phương Minh, trong nháy mắt khiến cho xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, nguyên nhân vì mọi người đều đang tiêu hóa ý trong mấy lời Phương Minh đã nói.
"Thần tử điện hạ, ý lời này của người là?"
Gamma có chút không xác định, với tư cách là tổng giám mục của Giáo Hội, bọn họ đương nhiên cũng quen thuộc ngôn ngữ của các quốc gia, chẳng qua giờ khắc này bọn họ đều cảm thấy thầm nghi ngờ, không biết có phải mình hiểu sai nghĩa rồi không?
Dù sao chữ của nước phương Đông này bác đại tinh thâm, một chữ có rất nhiều ý nghĩa khác nhau, có thể là bọn họ hiểu sai.
"Ý của tôi là, tôi muốn tự tay giết hắn đi."
Ách...
Sắc mặt đám người Gamma thay đổi trong nháy mắt, nếu như cậu nói nói những lời này với đệ tử nhà họ Mục, bọn họ căn bản sẽ không để ý, bởi vì thần tử điện hạ có thực lực này, nhưng người trước mắt kia cùng một cấp bậc với bọn họ, cho dù kém cũng không kém hơn bao nhiêu, sao thần tử điện hạ có thể là đối thủ.
"Điện hạ, không thể hành động theo cảm tính."
Nhìn vẻ lo lắng trên mặt đám người Gamma, Phương Minh lắc đầu, vấn đề này cậu đã quyết định, từ khoảnh khắc khi nhìn thấy Mục Liêu cậu đã chuẩn bị tự mình ra tay giải quyết hắn.
Địa Cấp tầng tám, cho dù là ở giới tu luyện phương Đông hay là giới tu luyện phương Tây cũng có thể xem như là cường giả hạng nhất rồi, nếu như không có lần Thánh Âm tẩy lễ này, thân thể đạt đến cấp độ Xương Nhược Lôi Minh, cậu sẽ không có ý nghĩ này.
Nhưng mà thân thể xương nhược lôi minh cộng thêm thực lực tăng vọt, khiến cho Phương Minh có lòng tin có thể đánh một trận cùng Địa Cấp tầng tám, hơn nữa cho dù bại, cũng có thể nghiệm chứng một chút thực lực của mình rốt cuộc đã đến tầng thứ gì rồi.
"Được được được, tao ngược lại thật muốn nhìn xem làm sao mày có thể tự tay giết tao?"
Mục Liêu cũng bị kích thích, giận quá thành cười, dù cho hắn biết chuyện Phương Minh muốn tự tay giết hắn, với hắn đây là một chuyện tốt, bởi vì điều này có nghĩa hắn có thể nhân cơ hội giết chết Phương Minh, nhưng trong lòng vẫn tràn đầy lửa giận.
Đây là tôn nghiêm thuộc về cường giả.
Trong lòng Mục Liêu, Phương Minh chính là một con giun dế, tùy tiện hắn muốn giẫm thế nào cũng được, mà bây giờ con kiến hôi này dĩ nhiên nói muốn tiêu diệt hắn, điều này khiến hắn sao có thể không giận?
"Một hồi chú ý, nếu như thần tử điện hạ có nguy hiểm gì lập tức ra tay!"
Gamma âm thầm truyền âm với ba vị tổng giám mục khác, bởi vì hắn đã ở chung cùng Phương Minh một đoạn thời gian, đã hiểu tính tình của Phương Minh, biết một khi Phương Minh đã quyết định chuyện gì thì khó mà thay đổi được.
Sảnh lớn hiện trường, Phương Minh cùng Mục Liêu hai người nhìn nhau, Mục Liêu mang trên mặt vẻ coi thường, hắn căn bản không hề đặt Phương Minh vào mắt, suy nghĩ của hắn lúc này là nên làm sao mới có thể một kích đánh chết Phương Minh, bởi vì hắn chỉ có một cơ hội duy nhất, một khi không thể giết chết Phương Minh, vậy dưới con mắt nhìn chằm chằm của bốn vị Hồng Y Đại Giáo Chủ, tất nhiên sẽ nhanh chóng xuất thủ cứu giúp.
Phương Minh nhìn chằm chằm Mục Liêu, Địa Cấp tầng tám, là tồn tại trước đây lúc ở trong nước cậu phải ngưỡng vọng, mà sau khi đoạt được một loạt cơ duyên ở nước ngoài khiến cho thực lực của cậu tăng mạnh, hiện tại đã đến lúc kiểm nghiệm xem trong khoảng thời gian ở nước ngoài này, rốt cuộc thực lực của mình đã được tăng lên bao nhiêu.
Không hề do dự, Phương Minh trực tiếp dùng hai tay bấm niệm pháp quyết, Thông Sơn Ấn kết thành.
Một tòa núi lớn xuất hiện, trong khoảnh khắc khi núi lớn này xuất hiện, lập tức đập thẳng tới Mục Liêu.
"Ngưng hình hóa vật, trách không được mày kiêu ngạo như vậy, nhưng lão phu sẽ cho mày biết, sự chênh lệch về thực lực không phải bất kỳ thuật pháp gì có thể bù đắp được."
Mục Liêu có tự tin này, chỉ cần đạt đến Địa Cấp trung kỳ liền có thể ngưng hình hóa vật, chỉ có điều có sự phân chia mạnh yếu. Cho dù là ngưng hình hóa vật mạnh hơn nữa, trước mặt sự chênh lệch thực lực tuyệt đối đều là vô dụng.
"Khu Khu Phá Sơn!"
Nhìn quả núi trên đầu, Mục Liêu trực tiếp vỗ ra một chưởng, hắn thấy một chưởng này chắc hẳn có thể đập nát ngọn núi kia, chẳng qua vì dụ dỗ Phương Minh tới gần, lần này hắn chỉ dùng không tới một thành lực lượng.
Bởi vì hắn muốn tạo bố cục đưa Phương Minh vào tròng, tạo thành một loại biểu hiện giả dối, khiến Phương Minh nghĩ cậu có cơ hội đánh bại bản thân hắn, chỉ có như vậy Phương Minh mới có thể tới gần mạo hiểm.
Oanh!
Một chưởng đập vào mặt núi, trong nháy mắt sắc mặt của Mục Liêu biến đổi, bởi vì từ nơi bàn tay truyền đến một cỗ lực lượng kinh khủng, lực lượng này dĩ nhiên phản chấn tới gan bàn tay hắn hơi tê tê.
"Làm sao có thể?"
Tròng mắt của Mục Liêu co rút lại, trong mắt có vẻ khiếp sợ, tuy rằng hắn chỉ sử dụng một thành lực lượng, nhưng hắn là Địa Cấp tầng tám, một thành lực lượng cho dù Địa Cấp tầng bảy cũng không thể chịu nổi, làm sao có thể không thể phá vỡ một ngọn núi này?
Chẳng qua Mục Liêu rốt cuộc là cường giả Địa Cấp tầng tám, tuy rằng khiếp sợ nhưng động tác dưới tay không chậm, lật bàn tay một cái, lần này trực tiếp dùng năm thành lực lượng.
Phanh!
Ngọn núi rung động, nhưng vẫn đang tiếp tục rơi xuống, mà sắc mặt của Mục Liêu lần này hoàn toàn thay đổi, năm thành lực lượng, dưới Địa Cấp tầng tám căn bản không có người có thể chịu nổi, cho dù là thiên tài khủng bố tới mức nào, cho dù là vô địch cùng cảnh giới, cũng không đủ khả năng thừa nhận.
Nhưng bây giờ, năm thành lực lượng này của hắn thậm chí ngay cả một ngọn núi do Phương Minh ngưng tụ ra cũng không thể hủy diệt được, kết quả này khiến hắn không thể tin nổi.
"Người này quá giảo hoạt rồi, hắn làm vậy chắc chắn vì đang cố ý dẫn dụ thần tử."
"Không sai, muốn tạo ra một loại ảo giác để thần tử thấy, cho nên chúng ta càng phải nhìn chăm chú."
Mà dưới cái nhìn của đám người Gamma, Mục Liêu đang diễn trò, hắn làm vậy là vì cố ý muốn khiến thần tử điện hạ của bọn họ lâm vào ảo giác, sau đó khiến thần tử điện hạ nảy sinh ý kiêu ngạo.
Trong số đám người ở hiện trường, duy chỉ có Phương Minh cùng Mục Liêu hai người rõ ràng.
Hai tay Phương Minh tiếp tục bấm niệm pháp quyết, Thông Sơn Ấn cũng không phải chỉ ngưng tụ ra liền kết thúc, đến sau đó còn có thể điều khiển, đây cũng là điểm khủng bố của Thông Sơn Ấn, giống hệt với Ngự Kiếm Thuật trong truyền thuyết.
Một thanh phi kiếm không đáng sợ, đáng sợ chính là người khác có thể điều khiển thanh phi kiếm này.
Ầm ầm!
Ngọn núi không ngừng hạ xuống, lại không ngừng bị Mục Liêu vỗ lên, trên mặt Mục Liêu là vẻ kinh nộ, mà trên mặt Phương Minh cũng lộ ra vẻ cật lực, Phiên Sơn Ấn này tuy rằng có thể điều khiển, nhưng cũng chính bởi vì vậy, cần cung cấp Vu Sư Chi Lực liên tục không ngừng nghỉ, cho dù là cậu cũng không thể bảo đảm kéo dài mãi được.
Sau ba phút, rốt cục ngọn núi cũng tiêu tán, sắc mặt Phương Minh hơi trắng bệnh, đây đã là cực hạn của cậu rồi.
"Tao thừa nhận là tao đã xem thường mày, không, là mày đã phá vỡ nhận thức của tất cả mọi người."
Mục Liêu dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn về phía Phương Minh, ánh mắt kia tràn đầy sát khí, hắn hiểu rõ Phương Minh, trước đây lúc ở trong nước ngay cả cấp bậc Địa Cấp cũng chưa tới, nhưng bây giờ lại có thể chống lại hắn rồi, phải biết rằng ba phút vừa rồi này hắn hoàn toàn bị động phản kích.
Thời gian một năm cũng chưa tới mà thực lực đã tăng trường đến trình độ này, trong lòng Mục Liêu khiếp sợ tột đỉnh, giờ khắc này hắn đã nảy sinh một ý niệm trong đầu, cho dù có phải dùng tới biện pháp đồng quy vu tận cũng phải giết chết Phương Minh, bởi vì chỉ cần tên này chưa chết, sợ rằng nhà họ Mục sẽ phải gánh chịu họa diệt tộc.
Người này, tuyệt đối không thể lưu lại.
Thậm chí nếu như có cơ hội, Mục Liêu vô cùng muốn truyền tin tức về trong nước, khi đó nhất định có thể làm cho lão tổ tự mình đi một chuyến, dù cho chuyện một cường giả Thiên Cấp vượt giới sẽ dẫn tới sóng gió lớn, nhưng vẫn đáng giá làm như vậy, bởi vì tuyệt đối không thể cho người này thời gian và cơ hội tiếp tục phát triển.
Bạn cần đăng nhập để bình luận