Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 270: Thần phục

Chương 270: Thần phục
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
---------------
Tiêu Đằng chịu thua, đối mặt với cường giả cấp bậc Tông Sư, ông ta không thể dấy lên nổi một tia phản kháng, thậm chí không dám nổi lên chút ý nghĩ báo thù cho đồ đệ.
Ở trong giới võ học, người dám khiêu khích cường giả cấp bậc Tông Sư mà không chết là đã may mắn lắm rồi, chỉ bị phế võ công mà thôi, thật sự là quá may mắn.
Nhưng mà hành động nhận thua của Tiêu Đằng là chuyện mà đám người Vương Chấn Thiên không thể nào chịu đựng nổi.
Đáy lòng đám người Vương Chấn Thiên tràn ngập tuyệt vọng, cường giả cấp bậc Tông Sư, cho dù tất cả đám người Thanh Long Bang bọn họ cùng tiến lên cũng không đủ cho đối phương giết!
Lúc này rong lòng Vương Chấn Thiên vô cùng hối hận, càng thêm hận Tào Tĩnh Như, có con rể là cường giả cấp bậc Tông Sư, trực tiếp thông báo ra ngoài ai còn dám tìm Thanh Y Môn gây sự nữa?
Che giấu thì cũng thôi đi, không ngờ ngay từ đầu vẫn còn biểu hiện vẻ nhún nhường như vậy, đây căn bản chính là hố người mà, hơn nữa còn là cái một hố sâu.
Chỉ là cho dù có vô tận oán niệm, lúc này Vương Chấn Thiên cũng không dám biểu hiện ra ngoài, vẻ mặt kinh sợ vội vã nhìn Phương Minh: "Tông Sư đại nhân, tiểu nhân không biết thân phận của đại nhân, lúc trước đã đắc tội nhiều, mong Tông Sư đại nhân có thể mở một mặt lưới, Tông Sư đại nhân có yêu cầu gì xin cứ nói, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng thỏa mãn."
Đứng dưới mái hiên nhà người ta không thể không cúi đầu.
Lão đầu sáu bảy chục tuổi lại tự xưng là tiểu nhân ở trước mặt Phương Minh, thế nhưng đám người ở đây đều cảm thấy đương nhiên phải thế, duy chỉ có Hàn Kiều Kiều nhịn không được bật cười thành tiếng, bởi vì cô ấy nghĩ một màn này quá khôi hài.
Hàn Kiều Kiều không phải người trong bang phái giang hồ, không biết một vị cường giả cấp bậc Tông Sư có ý nghĩa như thế nào, hơn nữa cho dù cô ấy có biết cũng sẽ không để trong lòng, bởi cho dù Phương Minh có phải là Tông Sư hay không, trong lòng cô ấy đều coi trọng cậu.
Phương Minh nhìn Vương Chấn Thiên, sau đó lại nhìn con trai của Vương Chấn Thiên, nhìn thấy ánh mắt của Phương Minh anh ta rùng mình một cái, cố gắng nặn ra một nụ cười còn khó coi hơn cả khóc.
Lúc này trong lòng của anh ta đã sợ hãi vô cùng, không ngờ anh ta lại muốn tranh đoạt phụ nữ với cường giả cấp bậc Tông Sư, đây không phải là ngại bản thân sống quá lâu sao?
Vừa nghĩ đến điểm này, chân của anh ta run run, nếu như không phải có đám đàn em của Thanh Long Bang chống đỡ phía sau, có lẽ anh ta đã là xụi lơ trên mặt đất.
Thu hồi ánh mắt, Phương Minh không nhìn đám người Vương Chấn Thiên nữa, ánh mắt chuyển hướng nhìn qua Tào Tĩnh Như: "Dì Tào, dì thấy chuyện này nên xử lý như thế nào?"
Nghe thấy lời nói của Phương Minh Tào Tĩnh Như ngẩn người, hiển nhiên bà ấy cũng thật không ngờ Phương Minh sẽ trưng cầu ý kiến của bà ấy, mặc dù Phương Minh là người yêu của con gái bà, thế nhưng cậu cũng là cường giả cấp bậc Tông Sư đấy, Tông Sư làm việc căn bản không cần phải hỏi ý kiến ai.
Một Tông Sư, cho dù làm bất kỳ chuyện gì cũng là tùy tâm sở dục.
Lấy một ví dụ đơn giản, ở thời cổ đại, sau khi gả con gái vào nhà Hoàng thất liền trở thành thân thích của Hoàng gia, nhưng những người này căn bản không dám yêu cầu Hoàng thất phải làm bất cứ chuyện gì, mà người Hoàng thất cũng sẽ không đặt bọn họ vào mắt.
Nói trắng ra, có thể gả cho một Tông Sư đã là chuyện rất vinh hạnh rồi, đừng nói Phương Minh là Tông Sư, cho dù sư phụ của Phương Minh là Tông Sư, cũng sẽ có một đám người điên cuồng muốn gả con gái của mình cho cậu.
Bởi vì, chỉ cần có thể có chút quan hệ cùng Tông Sư là đã đủ rồi.
Phương Minh vậy mà hỏi ý kiến của bà, điều này khiến Tào Tĩnh Như cảm thấy vô cùng vui vẻ, bởi bà ấy nghĩ một Tông Sư như Phương Minh vậy mà vẫn quan tâm tới ý kiến của bà ấy, chắc chắn là bởi Kiều Kiều rồi, cũng có thể nói Phương Minh thật sự rất yêu con gái bà ấy.
Là một người mẹ không làm tròn bổn phận, Tào Tĩnh Như chỉ hy vọng được thấy con gái có thể sống hạnh phúc, hiện tại, bà ấy có thể yên tâm rồi.
"Phương Minh, chuyện này tùy cháu quyết định."
Tào Tĩnh Như vừa cười vừa nói, tuy rằng Phương Minh dò hỏi ý bà ấy, nhưng bà ấy sẽ không nhúng tay vào chuyện này, chỉ cần Phương Minh có lòng là đã quá đủ rồi.
Phương Minh có chút do dự, cậu thật sự không biết nên xử lý đám người Tiêu Đằng cùng Thanh Long Bang này như thế nào. Thấy Phương Minh trầm ngâm, đám người Tiêu Đằng tới thở cũng không dám thở mạnh, bởi vì bọn họ biết, người trước mắt này đang quyết định sống chết của bọn họ.
Tiêu Đằng biết ông ta phải tìm cách cứu thân ngay, là một đại sư Nội Gia Quyền, ông ta cũng biết giá trị của bản thân, do đó trong lúc Phương Minh còn đang trầm ngâm ông ta đã mở miệng: "Tông Sư đại nhân, tôi nguyện ý gia nhập Thanh Y Môn, từ nay về sau trở thành một đệ tử của Thanh Y Môn."
Vừa nghe những lời này của Tiêu Đằng Phương Minh hơi sửng sốt một chút, lập tức đăm chiêu nhìn Tiêu Đằng, lão già này đầu óc thật đúng là linh hoạt nha, có thể tìm được cách cứu mình nhanh như vậy.
Không sai, một đại sư Nội Gia có ý nghĩa rất quan trọng đối với Thanh Y Môn, nếu có Tiêu Đằng gia nhâp, thực lực của Thanh Y Môn chắc chắn sẽ sẽ tăng vọt, ít nhất những bang phái nhỏ như Thanh Long Bang tuyệt đối sẽ không dám đánh chiếm Thanh Y Môn.
Phương Minh cũng hiểu cậu không thể có quan hệ quá sâu với Thanh Y Môn, hơn nữa cũng không thể bảo vệ Thanh Y Môn mãi, nếu Tiêu Đằng gia nhập Thanh Y Môn thì Thanh Y Môn sẽ không gặp những chuyện ngoài ý muốn như ngày hôm nay.
Hai người Tào Tĩnh Như cùng Thất thúc nghe được những lời Tiêu Đằng nói, trên mặt lộ ra vẻ vui mừng, nếu có đại sư Nội Gia Quyền là Tiêu Đằng gia nhập, vậy Thanh Y Môn chính là như hổ thêm cánh.
Vẻ vui mừng của hai người lọt vào mắt của Phương Minh, trong lòng của cậu cũng đã có quyết định, về phần đám người Thanh Long Bang này...
"Tông Sư đại nhân, Thanh Long Bang của tôi cũng nguyện ý nhập vào Thanh Y Môn, nhất nhất nghe lệnh của Tào môn chủ."
Vương Chấn Thiên cũng là người thông minh, ngay cả Tiêu Đằng còn lựa chọn cách này để tự bảo vệ mình, nếu như hắn ta chậm một chút nữa, phỏng chừng kết quả chính là đầu rơi xuống đất.
Người đã chết chính là cái gì cũng bị mất, đến lúc đó Thanh Long Bang cũng không thể thoát khỏi số phận bị thâu tóm.
"Dì Tào, dì cảm thấy thế nào?"
Phương Minh nhìn về phía Tào Tĩnh Như, thấy vẻ do dự của Tào Tĩnh Như cậu liền hiểu bà ấy sợ điều gì, đó chính là sợ đám người Tiêu Đằng cùngVương Chấn Thiên không phải thật tâm muốn gia nhập Thanh Y Môn, sợ đến lúc nào đó lại phản loạn.
"Các người nhất định muốn gia nhập Thanh Y Môn, nếu như có ngày dám phản loạn thì…"
"Tông Sư yên tâm, tôi tuyệt đối không dám hai lòng, tôi có thể thề độc."
"Tôi cũng vậy."
Tiêu Đằng cùng Vương Chấn Thiên song song trả lời, Phương Minh ý vị thâm trường nhìn hai người, lời thề là thứ không đáng tin nhất trên đời này, chẳng qua cậu có biện pháp khác khống chế hai người này, không sợ đối phương phản bội.
"Các người đã muốn gia nhập Thanh Y Môn, thế nhưng tôi muốn nhìn thấy thành ý của các người.”
Phương Minh lấy một thanh dao găm trong tay đám đàn em Thanh Y Môn, sau đó ném cho Tiêu Đằng.
Tiêu Đằng ngơ ngác nhìn Phương Minh, giọng cậu từ tốn: "Trích ba giọt huyết từ lòng bàn tay trái và phải."
Tiêu Đằng không chút do dự dùng hai tay nắm thanh chủy thủ, máu theo thanh chủy thủ chảy ra, cuối cùng rơi vào bên trong chén trà.
Phương Minh nhìn về phía Vương Chấn Thiên, mặc dù hắn ta là côn đồ thế nhưng hắn ta lại không có dũng khí như Tiêu Đằng, hắn ta cắt một vết trong lòng bàn tay, sau đó nhỏ máu vào trong chén trà.
Phương Minh cầm lấy hai cái chén trà rồi đi tới trước mặt Tào Tĩnh Như: "Dì Tào, cháu cần vài giọt máu của dì, máu ở đầu ngón tay là được rồi ạ."
Tào Tĩnh Như mặc dù cảm thấy rất khó hiểu thế nhưng cũng không hỏi nhiều, tiếp nhận dao găm sau đó cắt một vết trên đầu ngón tay, mỗi chén trà nhỏ xuống ba giọt máu.
Tất cả đều đã chuẩn bị tốt, Phương Minh đặt hai chén trà lên bàn, mọi người nhìn về phía Phương Minh với ánh mắt tràn ngập nghi hoặc.
Ngón trỏ cùng ngón giữa trên bàn tay phải của Phương Minh khép lại, sau đó lăng không vẽ một đồ án phù văn bên trong chén trà, một vệt sáng xuất hiện trên đầu ngón tay của cậu.
Một màn này khiến đám người đang xem phải chấn kinh.
Đột nhiên ánh sáng xuất hiện trên đầu ngón tay của cậu, sau đó từ từ rơi xuống chén trà, một màn này giống hệt như ảo thuật vậy, mà mấu chốt nhất là cậu không phải đang biểu diễn ảo thuật!
"Lấy huyết làm khế, kết thành khế ước, nếu trái lời thề, vạn tiễn xuyên tim."
Phương Minh khẽ ngâm một câu, sau đó nhìn về phía Tiêu Đằng: "Tiêu Đằng, tôi hỏi ông lần cuối, ông có thật tâm muốn gia nhập Thanh Y Môn?"
"Thật." Tiêu Đằng lúc này nào dám nói không phải.
Mà sau khi ông ta nói ra những lời này, Tiêu Đằng cảm giác cả người run lên, thật giống như có gông cùm xiềng xích đột nhiên trói buộc ông ta lại vậy.
"Vương Chấn Thiên, còn ông? Ông có thật tâm muốn gia nhập Thanh Y Môn, toàn tâm toàn ý nghe lệnh của Tào Tĩnh Như, không bao giờ phản bội?"
"Thật."
Vương Chấn Thiên giơ tay lên, thế nhưng hắn ta hoàn toàn không cảm giác giống Tiêu Đằng, bởi hắn ta chỉ là một người bình thường, không thể cảm nhận được sự biến hóa của thân thể.
Trên mặt Phương Minh lộ ra nụ cười hài lòng, quay qua Tào Tĩnh Như: "Dì Tào, từ giờ trở đi dì có thể quyết định sống chết của hai người bọn họ, chỉ cần một suy nghĩ trong lòng của dì là bọn họ sẽ bị trừng phạt tương ứng."
Nghe được lời nói của Phương Minh Tào Tĩnh Như ngây ngẩn cả người, đám người Vương Chấn Thiên cũng trợn tròn mắt, bọn họ căn bản không hiểu ý của Phương Minh.
Thế nhưng gần như ngay lập tức, Vương Chấn Thiên đột nhiên thống khổ hét lên một tiếng, cả người ngã lăn trên mặt đất.
"Cái này… Tôi chỉ vừa mới suy nghĩ… Muốn ông ta đau bụng…"
Đang lúc mọi người khó hiểu thì nghe thấy giọng nói tràn ngập kinh hãi của Tào Tĩnh Như, cả đám trợn trừng, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Dì Tào không nên kinh ngạc, hai người bọn họ đã kí khế ước máu với dì, từ nay về sau dì có thể khống chế sống chết của bọn họ, dì nghĩ họ chết thì họ phải chết!"
Phương Minh mở miệng giải thích, sở dĩ cậu thi triển thuật này trước mặt mọi người chính là vì có ý muốn trấn áp, sau hôm nay chắc chắn đám người này sẽ không dám sinh lòng phản lọan.
Đây là suy nghĩ của Phương Minh, một lần ra tay có thể trừ hết hậu hoạn về sau.
Mọi chuyện cũng đi theo đúng chiều hướng mà Phương Minh mong muốn, lúc này trong đôi mắt đám người kia nhìn Phương Minh tràn ngập sợ hãi, bởi vì thủ đoạn của Phương Minh trong mắt bọn họ chính là thủ đoạn của thần!
Một suy nghĩ có thể khống chế sống chết của người khác, loại thủ đoạn này không phải thần tiên thì còn có thể là gì?
Trong khoảnh khắc này, đám người Thanh Long Bang không còn chút ý phản kháng, Vương Chấn Thiên cùng Tiêu Đằng càng không dám, hai người cũng biết đời này bọn họ chỉ có thể bán mạng cho Thanh Y Môn.
Chẳng qua nghĩ đến thủ đoạn thần tiên của Phương Minh, hai người vừa sợ hãi vừa kích động, có một vị thần tiên như vậy ở đây, chỉ cần bọn họ không có lòng phản loạn, giúp đỡ Thanh Y Môn tranh đấu giành thiên hạ, sau đó địa vị chắc chắn sẽ càng ngày càng cao.
Con người chính là như vậy, lúc đối mặt với cường giả mà bọn họ không thể chống đối, ý nghĩ thần phục cứ vậy dâng lên…
Bạn cần đăng nhập để bình luận