Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 208: Đồ đệ của đại lão

Chương 208: Đồ đệ của đại lão
Đêm khuya.
Phương Minh ngồi xếp bằng tiến vào trạng thái tu luyện. Việc tu luyện hiện tại của cậu chia làm hai bước, đầu tiên là lợi dụng quán tưởng (1) cỏ trường sinh để củng cố tăng cường thần hồn, rồi sau đó lại bắt đầu cảm ứng lực ngôi sao.
(1) Quán tưởng: thuộc phạm trù Phật giáo, tập trung tâm niệm để nhớ và muốn thấy một đối tượng nào đó.
Thần hồn càng rõ, thì đối với việc cậu cảm ứng lực ngôi sao càng lâu sẽ càng hỗ trợ được nhiều. Phương Minh rõ ràng có thể cảm nhận được, mỗi lần sau khi quán tưởng xong, khả năng cảm ứng lực ngôi sao lại tăng thêm mấy phần.
Đáng tiếc là, tố chất trong người cậu không thể nâng cao theo được, tuy cảm ứng lực ngôi sao tăng lên, nhưng tốc độc hấp thu vẫn không có gì thay đổi.
Thế nhưng Phương Minh tin đợi đến khi cậu trở lại Thượng Hải, dùng huyết thảo linh chi có được lần này cùng với các dược liệu khác tiến hành tắm dược, tố chất thân thể sẽ được nâng cao lên rất nhiều, tốc độ hấp thu lực ngôi sao cũng sẽ gia tăng theo.

Trong khi Phương Minh bắt đầu cảm ứng lực ngôi sao, tại cửa khách sạn bỗng xuất hiện một người, một người đàn ông trung niên.
Người đàn ông trung niên này tất nhiên chính là Trần Thặng. Ông ta đã chấp nhận yêu cầu cuối cùng của Hoàng Bằng Tiềm, đó là trút giận thay cho Hoàng Bằng Tiềm.
Đương nhiên, Trần Thặng làm như vậy cũng không phải hoàn toàn là vì Hoàng Bằng Tiềm, bởi vì ông ta đã hiểu tất cả mọi chuyện xảy ra. Nếu lần này không có người thanh niên trẻ tuổi tên Phương Minh này, Hoàng Bằng Tiềm sẽ không bị thất bại thảm hại như vậy, cho dù có bị bố cục phong thủy trấn áp cũng không đến nỗi bị tước đoạt mệnh Giao Long.
Rõ ràng, Trần Thặng cũng không nhìn thấy sự tồn tại của cửu tinh yêu nguyệt, ông ta chỉ nhìn bát môn trấn phủ phía sau, vậy nên ông ta đem nguyên nhân này đổ lỗi lên đầu Phương Minh.
Phải biết rằng, số mệnh con người là một điều rất mơ hồ, giống như trong một trận đấu, mọi người chỉ nhớ người đứng đầu chứ không nhớ người đứng thứ hai. Bởi vì theo cấp độ mà nói, số mệnh người đứng đầu vượt hơn hẳn người đứng sau.
Nếu người siêng năng học tập và cẩn thận quan sát sẽ phát hiện ra một đặc điểm rất lớn, chính là người có thành tích tốt hầu như đều là quanh quẩn có bấy nhiêu người. Người đứng đầu thường rất ít khi bị rớt hạng, nhưng chỉ cần rớt hạng thì dường như rất khó để lên hạng lại.
Đây là đang đề cập đến nguyên nhân thuộc và tranh giành số mệnh.
Trần Thặng cũng chỉ nghe biết một chút từ đại nhân, nhưng để hiểu rõ cụ thể về số mệnh, ông ta biết ông ta vẫn chưa đạt tới trình độ đó.
Ngẩng đầu nhìn lên phía trên khách sạn, ánh mắt Trần Thặng dừng ở một ô cửa sổ. Dựa theo tin tức Hoàng Bằng Tiềm cho ông ta, chàng trai trẻ tên Phương Minh đang ở trong căn phòng đó.
“Phá hủy quân cờ mà đại nhân vất vả bồi dưỡng, cho dù Hoàng Bằng Tiềm không yêu cầu, cũng phải cho ngươi một chút trừng trị mới được.”
Trong đôi mắt Trần Thặng có hàn quang. Nhưng ngay khi ông ta chuẩn bị bước vào cổng khách sạn, bên cạnh ông ta đột nhiên vang lên tiếng ho.
“Cửa này, không vào được, đừng gây tai họa cho bản thân, tránh mang đến phiền phức cho người đứng sau anh.”
Trần Thặng nghe thấy tiếng nói, thân hình chấn động, ánh mắt nhìn qua bên cạnh, phát hiện chỗ vòi phun nước bên cạnh cổng lớn khách sạn, xuất hiện một ông cụ đang ngồi trên lan can đá không biết từ bao giờ.
“Ông là ai?”
“Không cần quan tâm đến tôi, người nọ không phải là người anh có thể đối phó được. Mặt khác tôi khuyên anh một câu đừng đi trêu chọc cậu ta, nếu không, cho dù là người sau lưng anh cũng không bảo vệ nổi anh đâu.”
Ông cụ nói chậm rãi, khuôn mặt già nua luôn nở nụ cười, nhưng lời nói ra lại khiến Trần Thặng phát lạnh trong lòng.
Ông ta chắc chắn mình không biết ông cụ này, nhưng lời ông cụ nói giống như biết hết mọi thứ về ông ta vậy, biết lai lịch của ông ta, biết ông ta muốn làm gì.
“Ông rốt cuộc là ai?” - Trần Thặng trầm giọng hỏi.
“Tên của lão không quan trọng, nhưng bố cục phong thủy của khu triển lãm này chính là do lão bố trí, anh có gì bất mãn có thể trực tiếp tìm lão.”
Nghe ông cụ nói thế, đồng tử Trần Thặng co lại: “Ông và tên Phương Minh kia là cùng một phe sao?”
Cũng không thể trách Trần Thặng nghĩ như vậy được, trước có ông cụ bố trí bố cục phong thủy, sau có Phương Minh tấn công Hoàng Bằng Tiềm, rất dễ dàng để liên hệ hai người với nhau.
Thậm chí nghĩ sâu thêm một chút, Trần Thặng còn hoài nghi hai người thật ra đang nhắm vào người phía sau là đại nhân.
“Lão đây thật ra lại rất muốn cùng một phe với người đó. Nhưng đáng tiếc miếu đó quá lớn lão đây không trèo lên được, nếu không phải vì xem trọng chút giao tình giữa người sau lưng anh và lão, chắc lão cũng không nhắc nhở anh đâu.”
“Lão đã nói hết lời, nếu anh còn muốn vào, lão cũng không ngăn cản anh, xin cứ tự nhiên.”
Sắc mặt Trần Thặng âm tình bất định, bởi vì ông ta không đoán được lời ông cụ nói là thật hay giả. Nhưng ngay sau đó, vẻ mặt ông ta chợt trở nên kinh hãi, bởi vì ngay khi ông cụ đứng lên khỏi lan can đá, một áp lực vô hình liền đánh úp về phía ông ta.
Áp lực này, khiến sắc mặt ông ta trở nên hơi tái nhợt, vất vả phát ra hai chữ: “Địa thế!”
Đem khí xung quanh ngưng tụ lại để bản thân điều khiển, đây là chiêu thức của thầy phong thủy, nhưng chỉ có thầy phong thủy cấp cao mới có thể làm được, ít nhất hiện tại ông ta vẫn chưa thể làm được.
Một thầy phong thủy cấp cao, không phải là người ông ta có thể đắc tội. Ngay cả vị đại nhân sau lưng ông cũng sẽ không tùy tiện đắc tội với thầy phong thủy cấp cao, ít nhất sẽ không phải vì một quân cờ Hoàng Bằng Tiềm mà làm vậy.
“Lần này là tôi không gặp may.”
Trần Thặng không ở lại nữa, im lặng xoay người bỏ đi.
“Đúng là đồ ngu, lão đây nói đàng hoàng không nghe, phải bắt lão đánh mới chịu.”
Ông cụ nhìn bóng dáng Trần Thặng bỏ đi, khẽ “phụt” một tiếng, sau đó mắt hướng về phía cửa sổ khách sạn mà lúc nãy Trần Thặng nhìn.
“Đồ đệ của vị đại lão kia đã xuống núi rồi, tin này mà truyền ra, chỉ sợ sẽ khiến cả giới Huyền học chấn động, giới Huyền học tất sẽ dậy sóng.”
Ông cụ dường như đang rơi vào hồi ức, trong đầu hiện lên hình ảnh khi vị đại lão kia hành tẩu trong giới Huyền học ngày trước.”
“Vốn chỉ là bố trí bố cục phong thủy trả nợ nhân tình năm đó, thật không ngờ lại có thể gặp lại đồ đệ của vị đại lão kia, coi như cũng không uổng công.”
Khẽ thở dài, khí thế trên người ông cụ biến mất, lại biến thành một ông cụ lôi thôi, chân bước tập tễnh biến mất vào dòng người trên phố.
Mà từ đầu đến cuối, Phương Minh đang tu luyện không biết vì cậu mà đã xảy ra sự việc này trước cửa khách sạn.

Buổi sáng ngày hôm sau.
Khi Phương Minh mở cửa phòng, phát hiện Trần Bách Vạn đã đứng ở cửa. Thấy Phương Minh xuất hiện, ông ấy liền nở nụ cười.
“Hội trưởng Trần, ông đến đây sao lại không gõ cửa?”
“Không sao, tôi cũng vừa mới tới.”
Nghe Trần Bách Vạn trả lời, Phương Minh cũng chỉ có thể phì cười. Trần Bách Vạn không thể là vừa mới tới được, chắc hẳn là đã đến được một lúc, chẳng qua bây giờ mới hơn bảy giờ sáng, sợ quấy rầy mình.
Hơn nữa nhìn đôi mắt già hõm sâu của Trần Bách Vạn, Phương Minh biết, chắc chắn cả đêm qua ông ấy không được ngủ ngon.
Nói đi cũng phải nói lại, đổi lại là cậu cậu cũng sẽ như vậy. Một vấn đề quấn chân mấy chục năm, đột nhiên có hy vọng có thể giải quyết, đổi lại là ai cũng đều không thể yên giấc được.
Hiểu được tâm tình của Trần Bách Vạn, Phương Minh nói thẳng: “Hội trưởng Trần, chờ một chút, tôi đi sắp xếp đồ đạc một chút với nói vài lời với mầy người kia rồi chúng ta đi.”
“Không sao, đừng lo, cậu cứ lo chuyện của cậu trước đi.”
Nghe câu trả lời nghĩ một đằng nói một nẻo của Trần Bách Vạn, Phương Minh chỉ có thể cười gượng. Ông đã đứng ở cửa rồi, tôi còn không biết ngại mà lề mề được sao?
Tối qua đã nói với Lăng Sở Sở rồi, vậy nên Phương Minh không cần phải báo lại với Lăng Sở Sở nữa, giờ chỉ còn chào hỏi Quách Thiên Thành nữa thôi. Tiếc là nhanh như vậy đã phải nói lời chia tay với Quách Thiên Thành, nhưng không còn cách nào khác, ngàn lời căn dặn vạn lời nhắn nhủ. Đợi đến khi chuyện bên kia kết thúc, nhất định phải đến thăm ông ấy mới được.
Phương Minh tất nhiên nhận lời. Ông ấy quá nhiệt tình, nếu cậu đến Quách gia, có khi hơn mười ngày nửa tháng mới có thể về được.
Tám giờ sáng, xe của Trần Bách Vạn đưa Phương Minh và Hoa Minh Minh đi. Về phần cây linh chi, Phương Minh đành nhờ Lăng Sở Sở chở đến Thượng Hải cho cậu. Về phương diện vận chuyển dược liệu, Nghiễm Niên Đường có đường vận chuyển riêng. Hơn nữa trị giá cây linh chi Lăng Sở Sở cũng biết, đến mấy trăm vạn tất nhiên cô sẽ phải chú ý, vậy nên cậu cũng không quá lo.
Thụy Lệ.
Đại bản doanh của Trần Bách Vạn.
Trần Bách Vạn từ đây lập nghiệp, đương nhiên, lấy tài lực hiện tại của nhà họ Trần, ở rất nhiều thành phố khác đều có biệt thự, nhưng Thụy Lệ vẫn là gốc người nhà họ Trần.
Khi xe của nhà họ Trần dừng lại, một đoàn người đã đứng ở đó. Ai cũng sốt ruột chờ đợi.
Phương Minh và Hoa Minh Minh theo Trần Bách Vạn xuống xe.
“Ba, vị cao nhân mà ba nói đâu?”
Ánh mắt tò mò của người nhà họ Trần hướng vào bên trong xe tìm kiếm. Hoa Minh Minh đứng một bên trợn ngược mắt xem thường, chậc, lại nữa rồi, y chang nhà họ Hồ hồi trước.
“Phương Minh, tôi nói hay là từ giờ cậu để râu đi, cậu nhìn đi những người này, y chang mấy người nhà họ Hồ trước đó. Ai cũng hoài nghi thân phận của cậu hết kìa.”
Trần Bách Vạn nghe thấy Hoa Minh Minh nói, vẻ mặt có chút xấu hổ, xụ mặt nhìn con gái, quát: “Có mắt không tròng, đây chính là cậu Phương.”
Ánh mắt người trong gia đình Trần Bách Vạn dừng trên người Phương Minh, trong mắt có vẻ hoang mang. Nhưng cuối cùng họ cũng không nghi ngờ giống như người nhà họ Hồ lúc trước, cho dù trong lòng họ vẫn có hoài nghi nhưng cũng không dám nói ra, cho thấy uy vọng của Trần Bách Vạn vẫn rất lớn.
“Cậu Phương, cậu đừng để ý.”
Trần Bách Vạn muốn giải thích với Phương Minh, nhưng Phương Minh chỉ xua tay tỏ vẻ cậu không để trong lòng. Tình huống như vậy không phải xảy ra lần đầu tiên. Tuy nhiên lời đề nghị của Hoa Minh Minh cũng có thể suy xét, về sau có nên để chút râu không nhỉ?
Đi theo Trần Bách Vạn vào Trần gia, đập vào mắt Phương Minh đầu tiên là một khối nguyên thạch rất lớn. Cái được gọi là nguyên thạch chính là một khối đá ngọc bích chưa qua cắt xén mài dũa, ước chừng cao cỡ một người lớn.
Trừ cái đó ra, cả đại sảnh cũng bày đủ các loại đồ trang trí bằng ngọc bích, không hề khoa trương để nói, giá trị tất cả ngọc bích trong đại sảnh có thể hơn ngàn vạn.
Dù sao đây cũng là người đứng đầu trong ngành sảnh xuất ngọc, những vật bài trí trong đại sảnh có khi chỉ là một chấm nhỏ.
“Cậu Phương đi đường mệt, uống chút trà đi, đây là trà Phổ Nhị thượng hạng của chúng tôi đấy.”
Người hầu nhà họ Trần bưng trà lên, nhưng Phương Minh chỉ nhấp một hớp rồi đặt tách xuống: “Vẫn là đợi lệnh tôn vậy.”
Phương Minh nhìn ra, Trần Bách Vạn hiện tại căn bản không có tâm trạng uống trà, hơn nữa cậu chạy một quãng đường xa như vậy cũng không phải để đến đây uống trà, vẫn là nói chính sự trước đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận