Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 910: Thế giới băng

Chương 910: Thế giới băng
Thích Ca Mâu Ni, là thiên tài tuyệt diễm tới mức nào?
Dù cho hai người là kẻ thù nhưng Phương Bảo Bảo lại không thể không thừa nhận, trong trí nhớ của cậu bé, Thích Ca Mâu Ni là người có thiên phú và tâm trí khủng bố nhất mà cậu bé đã gặp được.
Vu Sư nhất mạch rất mạnh mẽ, Vu tổ càng là tồn tại thông thiên, tuy rằng cậu bé chưa từng có quen biết với Vu tổ, thế nhưng ở trong lòng Phương Bảo Bảo, Thích Ca Mâu Ni hoàn toàn không kém Vu tổ chút nào, thứ mà hắn thiếu có thể chỉ là thời gian tu luyện mà thôi.
Nhưng cho dù là như vậy, trước đây Thích Ca Mâu Ni cũng không phải không có cơ hội tiến vào cánh cổng ánh sáng kia, dù sao lúc đó Thích Ca Mâu Ni cũng đã mạnh mẽ đến một trình độ cực kỳ kinh khủng.
Nhưng hết lần này tới lần khác Thích Ca Mâu Ni lại lựa chọn một con đường khác, điều này nói rõ cái gì? Nói rõ Thích Ca Mâu Ni tự ngạo và khinh thường, hắn tự ngạo đến mức không cần thâm nhập cánh cổng ánh sáng vẫn cho rằng bản thân sẽ thu được vĩnh hằng, hắn cảm giác mình có thể đi tới một con đường vĩnh hằng hoàn toàn khác.
Ngay từ đầu, Phương Bảo Bảo đã xì mũi coi thường với cách làm của Thích Ca Mâu Ni, chỉ cảm thấy con lừa ngốc này thật sự là quá tự đại, chuyện mà nhiều thiên tài kinh diễm các thời đại đều không làm được, sao hắn có thể cho rằng hắn sẽ làm được đây?
Song khi cậu bé nhìn thấy Phật giáo phát triển, nghe được thế giới Tây phương cực lạc mà con người đồn đại do hắn sáng tạo ra kia, cậu bé mới hiểu được, sở dĩ con lừa ngốc này dám làm như thế là xuất phát từ sự tự tin đối với thực lực của mình.
Trước đây con lừa ngốc kia có nói hắn vẫn luôn hướng về phương Tây, ở phía sau một tỷ ba nghìn đại thế giới này có một thế giới Phật giáo, tên là thế giới cực lạc, trong thế giới này không có sinh lão bệnh tử, chỉ có yên vui cùng tường hòa.
Mà một màn xuất hiện trước mắt này cũng chứng minh được suy đoán của hắn.
Ở trong vòng tròn mà tượng Phật Thích Ca Mâu Ni đã vẽ, một đóa hoa sen bảy màu xuất hiện bên trong hình chiếu, mà theo nụ của hoa sen bảy màu này nở ra, một thế giới xuất hiện ở trước mắt cậu bé.
Đây là một thế giới hết sức huy hoàng, dùng vàng ngọc điêu khắc thành lan can, dùng ngọc lưu ly châu báu khắc mạng lưới (1), còn có vàng hóa thành cát mịn, chân chính là hoàng kim đầy đất.
(1) Mạng lưới: từ tiếng Trung là 罗网, ở cõi trời, cõi Phật đều có một mạng lưới được kết nối bằng đủ loại châu báu. Vì thế trong các chùa điện, la võng thường được dùng để trang nghiêm điện Phật hoặc treo ở trên tượng Phật.
Một tòa bảo trì lớn như vậy xuất hiện ở trước mặt Phương Bảo Bảo, bảo trì chỉ dùng thất bảo làm thành, mà ở dưới làn nước gợn sóng lăn tăn kia chính là cá chép nhiều màu đang an tường bơi lội, xuyên qua những rễ hoa sen kia.
Những cảnh tượng này thật sự giống hệt với thế giới Tây phương cực lạc mà Thích Ca Mâu Ni đã miêu tả trước đây, cho nên Phương Bảo Bảo xác định, đây là thế giới Tây phương cực lạc.
Vậy mà, thế giới Tây phương cực lạc khiến con người hướng tới trong tấm hình chỉ xuất hiện không được ba giây lập tức bị đánh nát, giống hệt như một hồ nước bị bóp nát, thoạt nhìn tất cả bên dưới hồ nước này đều bị bóp méo vặn vẹo.
Toàn bộ thế giới đột nhiên bị phá hỏng một cách im lặng, hoa sen trong hồ nước tàn lụi, mà những con cá chép nhiều màu kia cũng đều trắng dã trôi nổi trên mặt nước không nhúc nhích, cát vàng đầy trời kia nhanh chóng xói mòn, tựa như đã lọt vào một cái phễu vô cùng lớn không thể nào hiểu nổi.
Lan can điêu khắc kia bị hủy, vô số tòa nhà đình viện cũng hóa thành phế tích, nhưng hết lần này tới lần khác căn bản không thể nhìn thấy đầu sỏ gây nên tất cả những chuyện này từ trong tấm hình, giống như thế giới này đã tự động hỏng mất vậy.
Thẳng đến khi toàn bộ thế giới sắp triệt để hỏng mất, tròng mắt Phương Bảo Bảo mới co rút lại một chút, bởi vì cậu bé thấy được bóng dáng Thích Ca Mâu Ni.
Thời khắc này Thích Ca Mâu Ni đã không còn thái độ cao ngạo cùng bình thản trong quá khứ nữa, một đôi mắt mang theo vô tận tức giận nhìn chằm chằm bầu trời, ở trên tay hắn lại có thêm một cây phật xử, giống như một pho tượng Phật tức giận.
Thất phu giận dữ, máu phun năm bước; quân vương giận dữ, máu chảy thành sông, mà Thích Ca Mâu Ni giận dữ...
Phương Bảo Bảo khẩn cấp muốn biết kế tiếp xảy ra chuyện gì, nhưng mà hình ảnh kế tiếp lại trở nên cực kỳ không rõ, giống như ti vi trắng đen ngày xưa không có tín hiệu tốt vậy, dẫn đến hình ảnh của bộ phim trong màn hình bị giật lag.
Loại hình ảnh không rõ ràng này kéo dài chừng một phút, khi hình ảnh lại khôi phục rõ ràng thì bóng dáng Thích Ca Mâu Ni đã không còn, mà toàn bộ thế giới cực lạc cũng đã hoàn toàn sụp đổ, trong tấm hình lại xuất hiện đóa hoa sẽ đã hiện ra lúc ban đầu kia, chỉ là giờ phút này hoa sen kia giống như đã trải qua một hồi mưa rền gió dữ tàn phá, trở nên tàn bại không chịu nổi.
Thân rễ của hoa sen cong lại giống hệt như một người bị cuộc sống đè ép tới cúi đầu khom lưng, mà đóa hoa cũng lại một lần nữa biến thành nụ hoa, nhưng cho dù là như vậy vẫn có thể thấy có mấy cánh hoa rơi xuống.
"Không ngờ con lừa ngốc ngươi cũng có ngày hôm nay, tân tân khổ khổ chế tạo ra thế giới lại bị người hủy đi, ta chỉ nhìn thôi đã thấy đáy lòng vui sướng."
Phương Bảo Bảo mở miệng, tuy rằng trên mặt mang theo vẻ khoái chí nhưng chỉ có bản thân cậu bé biết, trong lòng cậu bé có một tia lo lắng, mà thứ khiến cậu bé phải lo lắng đương nhiên không phải Thích Ca Mâu Ni, thứ khiến cậu bé lo lắng là hắc thủ sau màn đã phá hư thế giới cực lạc.
Thế giới cực lạc tan vỡ sao lại giống mỗi thời đại tan vỡ tới như thế, đều là một nơi diệu kỳ khiến người hâm mộ, đều là sự tàn phá không thể nào ngăn cản nổi, mà con lừa ngốc để mình xem bức tranh này là muốn truyền lại tin tức gì cho mình sao?
Phương Bảo Bảo có thể xác định một điểm, chắc chắn tình trạng hiện tại của Thích Ca Mâu Ni không được tốt lắm, bằng không hắn sẽ không dùng loại hình thức này để tiết lộ một số tin tức cho mình, hơn nữa phàm là còn một tia hi vọng chắc chắn hắn sẽ không tiết lộ tin tức cho mình.
Con lừa ngốc làm vậy là muốn mượn tin tức này để mình giúp hắn làm vài việc.
"Ngươi cái con lừa ngốc này, ngươi cảm thấy dựa vào quan hệ giữa ngươi và ta, ta có thể làm việc giúp ngươi sao?" Phương Bảo Bảo khinh thường nói.
Ở bên trong kim quang, vẻ mặt tượng Phật Thích Ca Mâu Ni không thay đổi, một lúc sau, trong miệng mới thở khẽ ra hai chữ: "Cõi âm!"
Theo hai chữ này phun ra, tượng Phật Thích Ca Mâu Ni phảng phất như đã gặp phải uy hiếp gì, lại tỏa ra kim quang vạn trượng, chẳng qua Phương Bảo Bảo lại có thể thấy tầng ngoài tượng Phật xuất hiện vết nứt.
"Vẻn vẹn chỉ là nói ra hai chữ ấy, lại bị thiên địa pháp tắc của thế giới này nghiêm phạt?"
Trên mặt Phương Bảo Bảo có vẻ chấn động, tới cảnh giới như bọn họ rồi chỉ có một khả năng mới sẽ dẫn tới thiên địa pháp tắc của thế giới này áp bách, đó chính là để lộ tin tức hoặc nói ra từ ngữ gì khiến thế giới này không dung.
Thế nhưng vốn từ cõi âm kia đã tồn tại trên thời đại này, không biết bao nhiêu người đã từng nói tới hai chữ ấy, thế mà những người khác nói thì không sao, vì sao con lừa ngốc này nói ra lại sẽ gặp phải thiên địa pháp tắc nghiêm phạt?
Không đợi Phương Bảo Bảo nghĩ ra kết quả, tượng Phật của Thích Ca Mâu Ni đã triệt để hỏng mất, hóa thành từng luồng kim quang bay về phía bầu trời, chẳng qua ngay cả Phương Bảo Bảo cũng không chú ý tới, trong đó có một vệt kim quang bay vào trên người của cậu bé.
Nếu Phương Bảo Bảo đã khôi phục thực lực, chắc chắn cậu bé đã có thể nhìn thấy hướng đi của những kim quang này, thế nhưng hiện tại cậu bé chỉ có thực lực của một đứa bé, hiển nhiên thị lực cũng chỉ như một đứa bé bình thường, chỉ cảm thấy kim quang khắp bầu trời nhìn hoa cả mắt.
Cuối cùng thì kim quang cũng tiêu tán, tượng Phật cũng biến mất, mà mọi người quỳ trên mặt đất lại chỉ thấy giữa kim quang xuất hiện một tượng phật, hình như là dáng dấp Phật tổ, sau đó vị thần này giống một vệt kim quang bắn về phía Phật tử, lại cuối cùng tượng Phật hóa thành kim quang tiêu tán ở trên chín tầng trời.
Hết thảy những thứ này thoạt nhìn giống hệt như một loại nghi thức chuyển giao, một loại chuyển giao giữa cũ và mới, cùng loại với nghi thức truyền thừa.
Bởi vậy tại thời khắc này, cho dù là những người còn đang hoài nghi thân phận Phật tử của Phương Bảo Bảo lúc trước, lúc này cũng triệt để tin tưởng thân phận Phật tử của Phương Bảo Bảo.
Đừng đùa, kim quang vừa rồi khủng bố tới mức nào chứ? Năm vị cường giả Thiên Cấp mà không chịu nổi một kích, mặc dù không chết nhưng cũng đã bị thương nặng, đoán chừng thực lực cả đời này khó mà tăng thêm một bước nữa.
Kim quang kinh khủng như vậy rơi xuống trên người Phật tử không có chút tu vi nào, nhưng lại không tạo thành bất cứ thương tổn gì đối với Phật tử, lại thêm kim quang lúc trước bọc kín khiến mọi người không thể nhìn thấy bóng dáng Phật tử càng khiến bọn họ tin tưởng, nhất định là Phật tổ có lời gì muốn nói riêng với Phật tử.
Đạo bất khinh truyền, đương nhiên không thể để bọn họ nghe được.
Cũng chính vì vậy, tuy rằng năm vị thượng sư chùa Đại Chiêu đều bị thương nặng, nhưng trên mặt không những không có vẻ bi thương lại còn có vẻ khoái chí, bởi vì bọn họ biết lần này bọn họ đã đánh cuộc thành công, bọn họ ra tay là vì tuân theo mệnh lệnh của Phật tử, dù cho bị thương, nhưng đợi ngày sau khi Phật tử thức tỉnh lực lượng Phật pháp, đương nhiên có thể chữa trị tốt thương thế của bọn hắn, hơn nữa nếu như Phật tử nguyện ý tương truyền chân lý Phật pháp, không chừng bọn họ còn có thể lên một tầng cao mới.
"Từ nay về sau bản tọa tuyên Phật pháp, trên đời không còn Thích Ca Mâu Ni."
Nét mặt Phương Bảo Bảo rất nghiêm túc, quét mắt toàn trường, giờ khắc này không có bất kỳ một người nào phản bác lời của cậu bé, những đệ tử tam bảo ở đây lại càng cung kính phụ họa: "Cẩn tuân dụ lệnh của Phật tử."
Mặc dù lần đại điển đăng cơ này có chút ngoài ý muốn, nhưng ngược lại là càng thêm chắc chắn địa vị Phật tử của Phương Bảo Bảo, từ nay về sau, không người nào dám chất vấn thân phận Phật tử của cậu bé nữa, bằng không mà nói chính là muốn đối địch cùng toàn bộ đệ tử tam bảo trên thế giới.
Trên mặt đám tăng lữ của chùa Đại Chiêu đều lộ ra vẻ kích động, Phật tử xuất hiện ở bổn tự, cũng là do bọn họ phát hiện ra, vậy chùa Đại Chiêu bọn họ tương đương với có công phò long, từ nay về sau địa vị của chùa Đại Chiêu sẽ trở thành độc nhất vô nhị trong vô số chùa miếu trên đời này, thậm chí rất có thể trở thành thánh địa Phật môn mới.
Cho dù trong lòng những chùa chiền khác có bất mãn nhưng bọn họ chỉ có thể giấu trong lòng, bởi vì chắc chắn trên kinh văn Phật gia sẽ ghi chép những điều này, cũng chắc chắn sẽ nhắc tới chùa Đại Chiêu, chỉ riêng điểm này đã có thể khiến đám đệ tử quy y cửa Phật cùng tín đồ sau này sùng kính chùa Đại Chiêu vô cùng vô tận.
Đại điển đăng cơ cứ kết thúc như vậy, Phương Bảo Bảo không tiếp tục để Diệp Tử Du lên đài, bởi vì đã không cần, ngay từ đầu sở dĩ cậu bé sắp xếp thân phận Phật mẫu cho Diệp Tử Du là vì muốn khiến thân phận Phật tử của cậu bé được nhiều người tán thành hơn, dù sao Phật tử cũng không phải chuyện đùa, phải tìm hiểu cặn kẽ tất cả mọi thứ về hắn mới được.
Nhưng bây giờ đã không cần nữa rồi, nghĩ tới đây, trong lòng Phương Bảo Bảo vẫn có vẻ đắc ý, thầm nói: "Tuy rằng con lừa ngốc Thích Ca ngươi có một đầu ý tưởng xấu, nhưng lần hiện thân này có thể coi như đã làm một chuyện tốt, yên tâm đi, nhất định ta sẽ dẫn đạo bọn đồ tử đồ tôn này thật tốt, để bọn họ đi lên con đường chính đạo, hắc hắc..."
Đương nhiên, so sánh với thân phận Phật tử được xác nhận, trong lòng Phương Bảo Bảo càng để ý chuyện thi hành hoàn mỹ kế hoạch của mình hơn, tuyệt đối không thể để người nào làm hỏng được.
Vì vậy ngày thứ hai ngay nghi thức đăng cơ kết thúc, đông đảo đệ tử tam bảo đã nhận được tin Phật tử đồng hành cùng tám vị thượng sư, đi tới toàn bộ chùa chiền ở Tây Tạng, chọn mấy đệ tử có tuệ căn làm bạn ở bên cạnh cậu bé, đương nhiên, Phật tử sẽ không nặng bên này nhẹ bên kia, cho nên Tây Tạng chỉ là trạm đầu tiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận