Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 176: Đạo sĩ La Cẩm Thành

Chương 176: Đạo sĩ La Cẩm Thành
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
----------------------
Ngày hôm sau.
Khi ánh tà dương vừa tắt, Phương Minh ra khỏi Vu Đạo Quán, mang theo một cái ba lô, gọi một chiếc taxi sau đó đi đến một nơi.
Trần Hòa An sống ở nhà trọ. Lúc Phương Minh đến đó, dưới lầu đã có không ít phóng viên, đủ thấy rõ Trần Nhạc Nhi dạo gần đây luôn là điểm nóng tin tức, giới truyền thông ùn ùn kéo tới cũng là chuyện bình thường.
Nhưng khi Phương Minh đi lên cầu thang, cậu khẽ nhíu mày, bởi vì cậu vẫn chưa tới cửa nhà Trần Hòa An đã nghe thấy tiếng chủ nhà trọ Trương Thúy Hà.
“Đám phóng viên các người sao giống như ruồi bọ đuổi mãi không đi thế, tôi đã nói Trần Hòa An đã dọn đi rồi, sáng nay đã dọn đi nơi khác rồi.”
“Đừng hỏi tôi hai vợ chồng đó đi đâu, tôi cũng không biết, nếu tôi biết chắc chắn sẽ nói cho các anh, có tiền ngu gì không lấy chứ!”
Trương Thúy Hà nhìn đám phóng viên. Những phóng viên này đồng ý bỏ mấy trăm tệ để mua tin nơi vợ chồng Trần Hòa An dọn tới, thế nhưng bà ta thật sự không biết. Sáng sớm nay Trần Hòa An gọi điện cho bà bảo muốn trả phòng, ngay cả tiền thế chấp cũng không lấy lại, chỉ để chìa khóa trên tấm thảm trước cửa rồi đi luôn.
“Không phải chứ, bây giờ chân tướng đã rõ, viện kiểm sát cũng đã sắp khởi tố bà cụ nhà họ Hình, không có lý do gì lại biến mất lúc này được.”
Các phóng viên ngờ vực không tin, còn Phương Minh ở cầu thang nghe thấy thế thì hơi biến sắc, sau đó nở nụ cười khổ.
Các phóng viên này không biết vì sao vợ chồng Trần Hòa An lại đột nhiên bỏ đi, nhưng cậu biết, bởi vì vợ chồng Trần Hòa An muốn mang hồn ma Trần Nhạc Nhi đi.
Họ không muốn con gái mình xuống âm phủ đầu thai chuyển thế, cho dù là hồn ma, chỉ cần người một nhà có thể sống chung với nhau là đủ rồi.
Vậy nên sau khi mình đi chưa được bao lâu hẳn là vợ chồng Trần Hòa An đã dọn dẹp đồ đạc, mục đích là trước khi mình đến mang theo hồn ma con gái bỏ đi.
Vẻ mặt Phương Minh dần trở lạnh, cậu ra tay giúp đỡ là vì đồng cảm với cảnh ngộ của Trần Nhạc Nhi, cho dù là trước kia cứu Trần Nhạc Nhi từ tay Đảng Hạng hay sau đó chứng minh trong sạch cho Trần Nhạc Nhi.
Nhưng hành động của vợ chồng Trần Hòa An cũng đã chạm đến giới hạn của cậu, lúc trước cứu Trần Nhạc Nhi, là vì cậu muốn đưa hồn ma của Trần Nhạc Nhi về âm phủ, nếu không cậu tuyệt đối sẽ không cứu.
Hồn ma không được lưu lại dương gian, cho dù là hồn ma thiện hay ác, điều này cậu có cùng quan điểm với Đảng Hạng.
Nguyên nhân cũng rất đơn giản.
Hồn ma lưu lại dương gian sẽ gây hại cho dương gian, bởi vì bản thân hồn ma đã mang sát khí, sát khí này sẽ phá hủy từ trường của dương gian, cho dù Trần Nhạc Nhi không hại người, nhưng chỉ cần ở lại dương gian, tất cả những người đã từng tiếp xúc với cô bé đều sẽ gặp điều xui rủi.
Đây là quy tắc của thiên đạo, không phải sức người có thể thay đổi được, cho dù đó là hồn ma lương thiện đi chăng nữa.
Hơn nữa, hồn ma còn có một đặc tính rất lớn, chính là tính tình dễ thay đổi, có lẽ bây giờ vẫn chưa nhìn ra, nhưng thời gian Trần Nhạc Nhi ở lại dương gian càng dài thì tính tình của cô bé sẽ ngày càng nóng nảy, về sau thậm chí có thể sẽ hóa thành ác quỷ.
Điểm này cũng dễ giải thích, chính là do môi trường tạo nên sự thay đổi.
Dương gian không phải là nơi thích hợp để hồn ma sinh tồn, môi trường ở dương gian đối với hồn ma có tính khắc chế bẩm sinh, sẽ khiến cô bé cảm thấy không được thoải mái, mà cho dù là người hay ma, trong hoàn cảnh không thoải mái, về mặt tính cách sẽ xuất hiện sự thay đổi, tính tình sẽ trở nên gắt gỏng dễ kích thích.
Một khi đã như vậy, Trần Nhạc Nhi nếu gây tổn thương cho người khác, thì nhân quả sẽ do cậu gánh lấy, vì cậu đã cứu Trần Nhạc Nhi.
Vậy nên cậu phải tìm được Trần Nhạc Nhi, đưa Trần Nhạc Nhi về âm phủ.
Phương Minh không lên lầu nữa mà lại đi xuống dưới đất. Nhưng lúc cậu đang chuẩn bị về, tiếng chuông di động bất thình lình vang lên.
“Phương… Phương tiên sinh, xin ngài hãy cứu con gái tôi.”
Trong điện thoại là giọng nói của Trần Hòa An. Nghe tiếng Trần Hòa An, Phương Minh lúc đầu rất bất ngờ, nhưng lập tức liền lạnh giọng nói: “Trần tiên sinh không phải ông cố ý trốn tránh tôi hay sao, sao lại còn gọi điện cho tôi?”
“Phương tiên sinh, chúng tôi biết sai rồi, chỉ cần ngài có thể cứu con gái tôi, chúng tôi chấp nhận để ngài đưa con gái tôi đến âm phủ.”
Giọng điệu của Trần Hòa An rất gấp gáp, nhưng càng như vậy càng khiến Phương Minh nghi ngờ, tuy nói hồn ma Trần Nhạc Nhi còn rất yếu, nhưng vì có một lớp nhân quả oan ức hộ thân, dương khí bình thường không thể tổn hại đến cô bé được, rốt cuộc Trần Nhạc Nhi xảy ra chuyện gì mới khiến Trần Hòa An gấp gáp như vậy chứ?
“Phương tiên sinh, con gái tôi bị một đạo sĩ bắt đi rồi.”
Nghe thấy thế, Phương Minh rốt cuộc cũng hiểu ra, nhưng nghĩ Trần Nhạc Nhi bị một đạo sĩ bắt đi thật ra cũng không phải việc gì đáng lo. Đạo sĩ kia bắt Trần Nhạc Nhi rồi cũng đuổi Trần Nhạc Nhi về âm phủ thôi.
“Tên đạo sĩ đó bắt hồn ma của con gái tôi, hơn nữa hắn nói muốn luyện hóa con gái tôi, xin ngài Phương tiên sinh, hãy cứu lấy con gái tôi.”
Nghe thấy Trần Hòa An nói, vẻ mặt của Phương Minh trở nên nghiêm túc, nếu tên đạo sĩ kia bắt hồn ma Trần Nhạc Nhi đưa xuống âm phủ thì rất bình thường, nhưng còn nếu muốn luyện hóa Trần Nhạc Nhi, vậy chuyện này không còn bình thường nữa.
“Hai người hiện tại đang ở đâu?”

Một tiếng sau, Phương Minh cuối cùng cũng gặp vợ chồng Trần Hòa An, lúc này hai vợ chồng thần sắc ủ rũ ngồi trên gờ đá bồn hoa công viên, khi nhìn thấy Phương Minh đến vẻ mặt Trần Hòa An giống như nhìn thấy vị cứu tinh vậy.
“Phương tiên sinh.”
Nhìn khuôn mặt lạnh lùng của Phương Minh, Trần Hòa An tỏ ra hơi xấu hổ, dù sao cũng là ông dẫn hồn ma con gái bỏ đi trước, bây giờ lại muốn cầu xin Phương tiên sinh giúp đỡ, da mặt ông cũng không dày đến vậy.
“Nói cụ thể tình hình đi, sao mấy người lại gặp tên đạo sĩ đó, con gái hai người sao lại bị bắt đi?”
Sau khi nghe Trần Hòa An tường thuật, Phương Minh cuối cùng cũng hiểu được mọi chuyện.
Hóa ra hôm qua sau khi Phương Minh ra về chưa được bao lâu, vợ Trần Hòa An nói không muốn con gái đi, cho dù con gái có là hồn ma chỉ cần một nhà ba người sống cùng nhau là được rồi.
Lúc đầu Trần Hòa An cũng cảm thấy không ổn lắm, nhưng chính ông cũng không muốn rời xa con gái, hơn nữa lại nghĩ chỉ cần mang con gái bỏ đi, đến một nơi không ai biết, thậm chí là vào trong thôn núi hẻo lánh ẩn cư ông cũng chấp nhận.
Vậy nên cuối cùng Trần Hòa An mới quyết định mang con gái mình ra đi. Vì sợ bị phát hiện, họ không đi bằng xe lửa, mà chuẩn bị đi đến bến xe liên tỉnh rời đi bằng xe khách.
Nhưng khi họ tới trạm xe buýt, đột nhiên lại có một đạo sĩ áo dài trắng xuất hiện. Lúc đạo sĩ này đến gần bọn họ bất ngờ quát một tiếng, trên tay xuất hiện một cái túi.
Cái túi lúc đầu xẹp, chưa bao lâu liền căng phồng lên như bong bóng được bơm khí. Ngay sau đó đạo sĩ lẩm nhẩm một câu: “Hay cho một con ma chết oan, vừa may để bổn đạo dùng làm con rối luyện chế.”
Vừa dứt lời, tên đạo sĩ liền bỏ đi.
Hai vợ chồng Trần Hòa An tuy không thấy hồn ma của con gái, nhưng bọn họ không ngốc, từ lời đạo sĩ nói cũng biết hồn ma con gái mình đã bị đạo sĩ bắt đi.
Vợ Trần Hòa An muốn ngăn đạo sĩ lại, nhưng Trần Hòa An lại cản vợ mình, vì ông nghe nói đạo sĩ căm ghét hồn ma như kẻ thù, cho dù cầu xin đạo sĩ kia thì có lẽ đối phương cũng không tha cho con gái mình.
Vậy nên, Trần Hòa An kéo vợ mình đi theo tên đạo sĩ, cuối cùng thì đi tới nơi này.
“Phương tiên sinh, tên đạo sĩ đó đã vào công viên, hơn nữa ngoài tên đạo sĩ đó còn có mấy người nữa, chúng tôi sợ bị phát hiện nên không có đi vào theo.”
Công viên chỉ có một cổng, Trần Hòa An vào thời điểm này lại biểu hiện rất thông minh, chỉ cần thủ ở cửa vậy tên đạo sĩ kia sớm muộn gì cũng sẽ xuất hiện.
“Vậy tên đạo sĩ đó dáng vẻ ra sao, khoảng bao nhiêu tuổi?” – Phương Minh mở miệng dò hỏi.
“Vóc dáng chừng này, tôi nhớ là hơi ốm, mặc một bộ đồ trắng dài, trước cổ có đeo một chuỗi tràng hạt viên rất to, tuổi khoảng chừng bốn mươi tuổi.”
Lần theo manh mối Trần Hòa An cung cấp, Phương Minh bắt đầu tìm kiếm trong công viên. Lúc này đang là thời gian nhiều người già ra đây hóng mát tản bộ, trong công việc vô cùng đông đúc.
Nhưng rất nhanh Phương Minh đã phát hiện ra tên đạo sĩ theo lời kể của Trần Hòa An.
Trong công viên người qua người lại, một đạo sĩ đang ngồi ở một cái bàn, trước mặt ông ta có bầy một cái sạp, trên đó viết một hàng chữ:
“Vẽ bùa tiêu tai, trừ tà trấn trạch.”
Tên đạo sĩ này tới công viên để mở sạp.
Thấy như vậy Phương Minh có hơi bất ngờ, bởi vì những gì cậu thấy có hơi khác so với cậu tưởng tượng. Ban đầu cậu suy đoán, có thể phát hiện hồn ma của Trần Nhạc Nhi, lại còn một câu đã nói trúng Trần Nhạc Nhi là oan hồn, thực lực đạo sĩ này tuyệt đối không phải bình thường.
Thử nghĩ xem, Đảng Hạng là liên minh chính đạo còn phải mượn vật trợ giúp bên ngoài để phát hiện Trần Nhạc Nhi, mà Đảng Hạng còn là đội trưởng một phân bộ Thượng Hải ở liên minh chính đạo, vậy thì thực lực tên đạo sĩ này phải vượt xa cả Đảng Hạng, như thế nào cùng không đến mức phải lưu lạc đến công viên mở sạp thế này.
Phương Minh không đi lên trước, mà đứng cách đó không xa yên lặng quan sát. Công viên này ngoại trừ sạp của tên đạo sĩ này còn có mấy thầy tướng số giải quẻ khác nữa, hơn nữa tên đạo sĩ này buôn bán còn ế hơn cả họ.
Không có nguyên nhân nào khác, những người kia mở sạp đều ăn nói rất khéo, hơn nữa nhìn người qua lại luôn nở nụ cười, không giống như tên này lúc nào cũng xụ mặt, giống như đây không phải là kinh doanh, mà như là một ông lớn vậy.
Nửa tiếng đồng hồ, sạp hàng của những người khác ít nhiều đều có người ghé, thậm chí còn có lúc hai, ba người ghé vào cùng lúc, duy chỉ có tên đạo sĩ đó là không có ai ghé.
Một lát sau, Phương Minh không quan sát nữa, mà trực tiếp đi đến chỗ tên đạo sĩ.
“Tôi muốn đoán chữ, có thể không?”
Phương Minh nhìn tên đạo sĩ. Tên đạo sĩ nhìn Phương Minh rồi gật đầu: “Một chữ năm trăm, không nói đến thiên cơ!”
Một chữ năm trăm, còn không tiết lộ thiên cơ.
Phương Minh rốt cuộc đã hiểu vì sao người này buôn bán ế, mở sạp thầy tướng số đoán chữ, một câu như vậy cũng đủ khiến mọi người né xa rồi.
“Đây, tôi muốn đoán chữ này.”
Phương Minh ngồi xuống đối diện với La Cẩm Thành, cầm bút viết một chữ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận