Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 397: Thanh Y Phủ

Chương 397: Thanh Y Phủ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
-----------------------
Cổng cô nhi viện!
Phương Minh và Diệp Tử Du trước sự cảm kích vô vàn của viện trưởng đưa Phương Bảo Bảo rời khỏi cô nhi viện.
Diệp Tử Du lái xe, Phương Minh không ngồi ở vị trí kế bên tài xế, mà cùng Phương Bảo Bảo ngồi chung ở ghế sau.
"Anh Phương Minh, lúc nãy may mà anh vạch trần hành vi phạm tội của đôi vợ chồng cầm thú đó nếu không bé gái tên là Thiến Thiến đó sẽ phải gặp tai ương. "
Cho tới bây giờ, Diệp Tử Du vẫn còn tức giận vạn phần, Phương Minh cũng lắc đầu, "Không phải anh vạch trần, mà là Bảo Bảo vạch trần. "
Diệp Tử Du đang lái xe nghe Phương Minh trả lời giật mình một cái, sau đó mới nhớ tới, lúc đó đúng là Phương Bảo Bảo nói tên Lưu Gia Tiên kia là người xấu, nhưng sau đó tất cả mọi người bị hành vi của tên súc sinh Lưu Gia Tiên làm cho giận sôi người, nên đều quên điểm này.
Phương Minh nhìn về phía Phương Bảo Bảo, thời khắc này Phương Bảo Bảo đang tò mò dùng đôi tay mập mạp trắng trẻo của mình để chơi đùa với đai an toàn, đối với ánh mắt của Phương Minh căn bản không chú ý tới.
"Bảo Bảo, tại sao cháu biết người nọ là người xấu?" Phương Minh hỏi.
"Chỉ là người xấu, nghe thấy... Bảo Bảo nghe thấy được."
Phương Bảo Bảo cũng không quay đầu lại, cất giọng non nớt trả lời, đồng thời một tay nắm chặt đai an toàn, liều mạng lôi kép, tựa hồ là hiếu kỳ cái này dây lưng tại sao không kéo xuống được.
Giữ Phương Bảo Bảo ngồi thẳng, thắt chặt đai an toàn, Phương Minh trên mặt lộ ra vẻ trầm ngâm, rất hiển nhiên, linh hồn đầu tiên của Phương Bảo Bảo tuy là bị phong ấn, nhưng vẫn như cũ có chút kỹ năng đặc biệt, còn như nói nghe được, vậy hẳn là cảm nhận được huyết khí hoặc là sát khí trên người Lưu Gia Tiên.
Dựa theo lời Lưu Gia Tiên nói, bốn bé gái bị hắn thu nuôi, có hai bé bị hắn giết chết, bởi vì hai bé gái kia mang thai, bé gái nhỏ như vậy mà mang thai, Lưu Gia Tiên không dám mang tới bệnh viện, cho nên trực tiếp giết chết sau đó tìm một khu đất trống chôn.
Một bàn tay dính máu người, nói gì thì cũng sẽ có sát khí quấn thân, theo Phật giáo nói chính là nghiệp chướng quấn thân, mà nghe đồn có một số người đặc biệt có thể cảm nhận được nghiệp chướng trên người kẻ khác.
Nói như vậy, cho dù là Phương Minh, nếu như không dùng tướng thuật để quan sát kỹ một người, thì không có khả năng phát hiện, trừ phi trên tay kẻ đó giết quá nhiều mạng người, đạt tới mức sát khí ngất trời.
"Phương Minh, anh đã nghĩ tới tương lai của Bảo Bảo chưa?" Diệp Tử Du đang lái xe hỏi.
"Đây đúng là một vấn đề a. "
Phương Minh có chút bất đắc dĩ, chỗ hắn ngoại trừ hắn, còn lại là Đại Trụ và La Cẩm Thành, mà bọn họ đều là đàn ông, đều không có kinh nghiệm chắm sóc con nít, trừ phi đi tìm một bảo mẫu.
"Hôm qua em có nói với mẹ, ngược lại mẹ em gần đây cũng không có chuyện gì làm, có thể để Bảo Bảo ở nhà của em, hơn nữa em hiện tại cũng nghỉ, nên có thể làm bạn với Bảo Bảo. "
Diệp Tử Du nói ra đề nghị của cô, nghe Diệp Tử Du nói, ánh mắt Phương Minh sáng lên, bất quá lập tức hỏi: "Như vậy có làm phiền dì không? "
"Không phiền đâu, mẹ em rất thích con nít..."
Nói được một nửa,khuôn mặt tươi cười của Diệp Tử Du đỏ ửng lên, bất quá Phương Minh ngồi ở phía sau cũng không nhìn thấy, càng không biết Diệp Tử Du đỏ mặt là vì tối hôm qua khi cô và mẹ nói chuyện của Phương Bảo Bảo, mẹ của cô cảm thán nếu có thể ôm được cháu ngoại thì thật tốt.
Lúc trước không chịu Phương Minh, mẹ của cô đối với Phương Minh là tràn đầy đề phòng, sau khi chịu Phương Minh rồi, lại bắt đầu suy nghĩ khi nào thì tổ chức hôn lễ, mong ôm cháu ngoại.
"Vậy phiền dì rồi.”
Phương Minh gật đầu, hắn quả thật không có thời gian chăm sóc Phương Bảo Bảo, Diệp Tử Du đưa hắn đến cửa hàng, sau đó Diệp Tử Du chở Phương Bảo Bảo về nhà.
...
Sau buổi cơm trưa, Hàn Kiều Kiều xuất hiện ở vu đạo quán, vẫn mặc một bộ đồ mát mẻ, bắp đùi thon dài mang một đôi giày xăng-̣đan, mười ngón chân sơn màu đỏ.
"Ra đây!"
Hàn Kiều Kiều không vào nhà, bởi vì có một chiếc xe đang chờ trước cửa, thấy quần áo của Hàn Kiều Kiều, Phương Minh nhíu nhíu mày, "Đường đường là Đại tiểu thư của Thanh Y phủ lại ăn mặc như vậy."
"Làm sao, không được sao?"
Hàn Kiều Kiều tháo kính xuống, phong tình vô hạn hỏi.
"Được."
Phương Minh lập tức quyết định vẫn là dừng cái đề tài này, lập tức nói với Đại Trụ còn có La Cẩm Thành vài câu, sau đó liền theo chân Hàn Kiều Kiều đi ra cửa.
"Cô gia."
Trên xe, Mạc Thập Tam nhìn thấy Phương Minh đến, lập tức cung kính hô.
"Uầy... "
Đối với cách gọi của Mạc Thập Tam, Phương Minh cũng không biết trả lời như thế nào, bất quá đối với Mạc Thập Tam mà nói, hắn sở dĩ tôn kính Phương Minh như vậy không chỉ là bởi vì thân phận của Phương Minh, quan trọng hơn chính là bởi vì thực lực của Phương Minh, Phương Minh dùng thực lực chinh phục hắn.
"Đi thôi"
Phương Minh biết tổng bộ của Thanh Y không đặt tại Ma Đô, mà là ở thành phố Vô Tích thuộc tỉnh bên cạnh, cho nên phải mất một khoảng thời gian lái xe đi.
Lúc đầu đi tàu cao tốc là cách nhanh nhất để tới đó, chỉ là bởi vì thân phận đặc biệt của Hàn Kiều Kiều, nếu như đi tàu cao tốc, khó tránh khỏi bị người ta chú ý mà đến lúc đó Phương Minh xuất hiện bên cạnh Hàn Kiều Kiều, tất nhiên sẽ bị giới truyền thông chụp hình, cũng chính bởi vì nguyên nhân này, cuối cùng Phương Minh từ bỏ tàu cao tốc.
Mạc Thập Tam không nói lời nào, Phương Minh không dám trêu chọc Hàn Kiều Kiều nhiều, đơn giản ở trên xe nhắm hai mắt lại, Hàn Kiều Kiều nhìn dáng vẻ của Phương Minh, bĩu môi, "Hai người đàn ông nhàm chán này."
Móc tai nghe điện thoại ra, Hàn Kiều Kiều cũng yên lặng nghe nhạc và nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, toàn bộ bên trong buồng xe hoàn toàn yên tĩnh.
Cảm nhận được một làn hương bay vào mũi, và bả vai của mình nặng nặng, Phương Minh mở mắt, thấy đầu Hàn Kiều Kiều dựa trên bả vai mình, Phương Minh đang muốn mở miệng, bất quá nhìn thấy Hàn Kiều Kiều hơi nhíu chân mày còn mắt thì đang nhắm lại cuối cùng vẫn lựa chọn trầm mặc.
Hàn Kiều Kiều đang ngủ, Hàn Kiều Kiều khi ngủ và khi tỉnh dậy hoàn toàn là hai người khác nhau, thời khắc này Hàn Kiều Kiều đã không còn vẻ phong tình vạn chủng khiến người khác hồn bay phách lạc như khi còn thức, một hành động nhíu chân mày cũng rất đáng yêu khiến người ta không kiềm được mà vuốt lên
Có thể nói, Hàn Kiều Kiều khi tỉnh làm cho đàn ông không nhịn được muốn khi dễ, sau đó hung hăng chà đạp cô, còn khi ngủ Hàn Kiều Kiều tương phản hoàn toàn, khiến người ta muốn bao bọc và che chở cô.
Không đẩy Hàn Kiều Kiều ra, cũng không mở miệng, Phương Minh lần nữa nhắm hai mắt lại, mà ở hàng ghế lái xe khóe miệng Mạc Thập Tam cũng co quắp một cái, bởi vì hắn vừa vặn nhìn thấy mắt tiểu thư nhà mình khẽ nhấp nháy một cái.
Là mình nhìn lầm rồi?
Nhất định là mình nhìn lầm rồi, Đại tiểu thư nhà mình và Phương Minh là chân tình, dường như không cần phải giả bộ ngủ để tiếp cận.
Mạc Thập Tam ở trong lòng nói thầm mấy câu, sau đó không nhìn nữa, bắt đầu chuyên tâm lái xe.
...
Mấy giờ sau đó, khi hoàng hôn buông xuống, xe rốt cục cũng tới Vô Tích, sau đó đi về phía Thái Hồ, lái vào một tòa lâm viên phủ đệ tọa lạc bên cạnh Thái Hồ.
Thanh Y Phủ
Đây là một tòa phủ đệ được xây dựng từ thời dân quốc, do một quan chức địa phương của Vô Tich xây dựng, mà vị con cháu của vị quan chức đó đến bây giờ vẫn cò ở đây cho nên tòa phủ đệ này là phủ đệ tư nhân.
Đối với người thường mà nói, chỉ biết rằng chủ nhân của tòa phủ đệ này là người có tiền mới có thể xây một tòa nhà lớn tại một nơi có phong cảnh tuyệt đẹp như Thái Hồ, nhưng mà đối với người trong giang hồ mà nói, chủ nhân của tòa phủ đệ này không phải là người mà bọn họ có thể đắc tội nổi.
Bởi vì, tòa phủ đệ này chính là tổng đường khẩu hiện nay của Thanh Y môn, mà danh tiếng của Thanh Y môn gần đây trong giang hồ cực thịnh, bởi vì Thanh Y môn và một bang phái lớn là Thanh long bang xác nhập, mà ngày mai chính là thời điểm hai bang hợp nhất.
Thanh Y môn gửi thiếp mời, mời tất cả người trong giang hồ đến đây xem lễ, người có thân phận địa vị cao sẽ được Thanh Y môn an bài nơi ở, còn người có thân phận địa vị không cao thì tự mình đi tìm chỗ ở.
Mấy ngày nay, khách sạn tại Vô Tích đặc biệt là những khách sạn gần Thái Hồ tiếp đón tương đối nhiều khách, mà chuyện này ngoại trừ người của khách sạn biết thì người dân địa phương không biết gì hết, nguyên nhân rất đơn giản, giang hồ bây giờ và trước đây không giống nhau, giang hồ bây giờ và người thường đã hoàn toàn chia cắt rõ rệt.
Đây là kết quả tất nhiên của sự phát triển xã hội, những bang phái này muốn tồn tại, vậy nhất định phải từ bỏ cuộc sống của người bình thường, nếu ai dám tiết lộ, nhà nước khẳng định sẽ không đồng ý.
Chỉ cần không ảnh hưởng đến cuộc sống của người bình thường, không ảnh hưởng đến ổn định xã hội, nhà nước cũng mở một con mắt nhắm một con mắt, còn như chém giết giữa các bang phái cũng lười quản.
Bạn cần đăng nhập để bình luận