Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1013: Thánh hậu

Chương 1013: Thánh hậu
Bị bao vây trong biển lửa, Phương Minh thử muốn đột phá vòng vây nhưng kết quả lại phát hiện, lực lượng pháp tắc của cậu không thể tạo thành chút hiệu quả đối với biển lửa này.
Lĩnh vực, đây là lực lượng lĩnh vực.
Phương Minh lập tức hiểu được biển lửa này là một loại lĩnh vực, mà có thể vượt qua khoảng cách xa như vậy để thi triển lĩnh vực, đối phương tối thiểu cũng là cường giả thiên vương, hơn nữa còn là cường giả thiên vương đã lĩnh ngộ pháp tắc tới trình độ hoàn mỹ.
Khống chế năm đạo thiên địa pháp tắc có thể trở thành cường giả thiên vương, mà có thể tu luyện một đạo thiên địa pháp tắc tới cảnh giới hoàn mỹ, cũng sẽ đản sinh ra lĩnh vực, chỉ là trường hợp thứ hai lại khó hơn trường hợp thứ nhất nhiều.
Bởi vì lĩnh ngộ thiên địa pháp tắc, chỉ cần đạt tới sơ cấp là được, nhưng muốn tu luyện một đạo thiên địa pháp tắc tới trình độ hoàn mỹ, cần phải có nhận thức sâu sắc không gì sánh được về pháp tắc này, ngay cả những cường giả thiên vương kia cũng không có mấy người có thể tu luyện tới trình độ này.
Nếu đã biết bản thân gặp phải một vị cường giả thiên vương đã tu luyện pháp tắc Hỏa tới trình độ hoàn mỹ, Phương Minh cũng đành buông tha suy nghĩ phá vòng vây, chí ít hiện tại biển lửa này chỉ giam cầm cậu, còn chưa mang đến thương tổn thực tế gì cho cậu.
"Thật to gan, không ngờ ngươi lại dám xông vào nơi này, nếu không phải thấy tuổi ngươi còn nhỏ, bổn hậu đã sớm khiến ngươi hóa thành tro bụi."
Biển lửa đột nhiên tiêu tán, nhưng lại có một giọng nói trong trẻo lạnh lùng từ phía trước truyền đến.
Lúc này Phương Minh mới phát hiện bản thân mình đã đi tới một nơi khác, đi tới nơi thấp nhất bên trong động đá vôi, sở dĩ cậu biết đây là nơi thấp nhất trong động vì ở chung quanh cậu có không ít dung nham hỏa diễm đang không ngừng dâng lên.
Mà thuận theo phương hướng âm thanh truyền tới, tròng mắt Phương Minh co rút lại một chút, lúc này ngay phía trước cậu, trên mảnh dung nham cuồn cuộn phía trước kia có một người phụ nữ đang ngồi xếp bằng.
Thân thể người phụ nữ này cứ ở trên dung nham như vậy, Phương Minh có thể xác định đối phương tuyệt đối không dùng sức mạnh để ngăn cản sự nóng bỏng của dung nham, là thân thể người đó không sợ nhiệt độ của dung nham này.
Người phụ nữ này mặc áo choàng đỏ thẫm, dung mạo cực kỳ tinh xảo, nhất là đôi mắt phượng kia còn đang tản ra khí tức lười biếng vô cùng mê người.
Chẳng qua, Phương Minh tuyệt không dám khinh thường đối phương, đây chính là cường giả cấp bậc thiên vương lại có thể tu luyện pháp tắc Hỏa tới trình độ hoàn mỹ, hơn nữa loại phụ nữ này, đừng xem bề ngoài không khác gì mấy cô gái trẻ tuổi, nhưng tuổi tác thực sự là bao nhiêu sợ rằng chỉ có chính bọn họ biết.
Đây là điểm khác biệt giữa đàn ông và phụ nữ, trong số các cường giả Thiên Cấp, phần lớn đàn ông đều là đầu tóc trắng xoá, cho dù bọn họ có cách để giữ dung mạo cũng sẽ không tổn thời gian tâm tư vào chuyện này, chỉ có phụ nữ là khác, phụ nữ là loại trời sinh yêu cái đẹp, cho dù đã trở thành cường giả Thiên Cấp cũng không ngoại lệ.
Gần như tất cả nữ cường giả đã đạt tới Thiên Cấp đều sẽ nghĩ biện pháp khiến dung nhan vĩnh trú, phần lớn người đều khiến dung mạo của bản thân dừng lại ở độ tuổi ba bốn mươi, cũng không phải bọn họ không thể khiến dung mạo của mình quay về một độ tuổi nhỏ hơn, thế nhưng khiến dung mạo của mình biến thành một cô bé thế này thật là quá không biết xấu hổ.
Hồng y nữ tử trước mắt này có dung mạo của một cô gái chừng ba mươi tuổi, độ tuổi này cũng là lúc phụ nữ quyến rũ nhất, cũng là lúc phụ nữ tràn ngập cám dỗ nhất.
"Hẳn các hạ chính là Thánh chủ của tổ chức Hắc Xà?"
Trong lòng Phương Minh có suy đoán, ngay từ đầu cậu cho rằng Thánh chủ của tổ chức Hắc Xà là nam, chẳng qua sau khi nhìn thấy cô gái trước mắt này cậu lập tức biết rõ, là cậu nghĩ lầm, Thánh chủ của tổ chức Hắc Xà là một người phụ nữ.
Sở dĩ cậu có suy đoán như vậy là vì cậu không cho rằng tổ chức Hắc Xà còn có cường giả mạnh hơn người phụ nữ trước mặt này, nếu quả thật còn có người như vậy, tổ chức Hắc Xà cần gì phải bí mật hành sự như thế?
Cường giả giống vậy đã không cần phải luồn cúi trước mặt những người có thực lực không bằng bà ấy, tổng hợp các phán đoán lại, thân phận của hồng y nữ tử trước mắt cũng trở nên rõ ràng.
Hồng y nữ tử không thừa nhận cũng không phủ nhận, một đôi bàn tay thon dài vươn ra, tự mình gảy gảy móng tay nhỏ dài kia, nói: "Bổn hậu yêu tài, chỉ cần ngươi lựa chọn hiệu trung với bổn hậu, có thể miễn tội tự tiện xông vào của ngươi."
Lấy thực lực của hồng y nữ tử đương nhiên có thể nhìn ra được tuổi tác thực sự của Phương Minh, thậm chí ngay cả chuyện Phương Minh nắm trong tay pháp tắc Thời gian cũng chạy không thoát ánh mắt của bà ấy.
"Thuần phục? Xấu hổ, ta là người độc hành đã quen, không thích nghe mệnh lệnh của người khác." Phương Minh lắc đầu, cự tuyệt.
"Không tới ba mươi tuổi đã có thể khống chế ba đạo thiên địa pháp tắc, trong đó còn có pháp tắc Thời gian, quả thật ngươi có đủ tư cách để kiêu ngạo, chẳng qua ở trong mắt bổn hậu, muốn giết ngươi đơn giản như giết chết một con kiến vậy."
Mắt phượng của hồng y nữ tử hơi nhếch lên, thay đổi dáng vẻ lười biếng, ánh mắt lạnh như băng, lạnh tới mức khiến nhiệt độ không khí ở đây giảm xuống không ít.
"Lấy thực lực của Thánh chủ muốn giết chết ta đương nhiên chỉ cần thổi một hơi, chẳng qua trên người ta vừa vặn có một vật, không biết Thánh chủ có quen hay không."
Phương Minh lấy cọng tóc sư phụ cậu để lại ra, từ bên ngoài nhìn vào đây vốn chỉ là một sợi tóc vô cùng bình thường, thế nhưng cậu tin tưởng, lấy thực lực của đối phương đương nhiên có thể nhìn ra sự bất phàm của cọng tóc này.
Quả nhiên, sau khi nhìn thấy cọng tóc này, vẻ mặt của hồng y nữ tử lập tức thay đổi, đầu tiên là nghiêm túc, sau đó lại trở nên ngưng trọng.
Một lúc sau, hồng y nữ tử mới lạnh lùng nói: "Tóc của cường giả thiên tôn, xem ra sau lưng ngươi còn có một vị thiên tôn, nói đi, là vị thiên tôn nào?"
"Gia sư là Bổ Thiên Chí Tôn." Phương Minh cười cười trả lời.
Nghe được bốn chữ Bổ Thiên Chí Tôn, sắc mặt hồng y nữ tử thay đổi một chút, bởi vì chỉ có bà ấy biết bốn chữ Bổ Thiên Chí Tôn có ý nghĩa như thế nào, nếu đổi lại là bất kỳ một thiên tôn nào khác có lẽ bà ấy còn có thể không để ý, nhưng Bổ Thiên Chí Tôn lại khác...
"Thì ra là đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn, chẳng trách có thể có thành tựu như thế, chẳng qua ngươi cho rằng chỉ lấy một sợi tóc của sư tôn đã có thể uy hiếp bổn hậu sao? Huống chi trong sợi tóc này chỉ chứa được không tới một phần mười thực lực của Bổ Thiên Chí Tôn, bổn hậu cũng không phải không tiếp nổi."
Trong mắt hồng y nữ tử có sát khí, bà ấy ghét nhất là bị người uy hiếp, nhất là người uy hiếp bà ấy vốn chỉ là một con kiến trong mắt bà ấy.
"Hoặc là thần phục, hoặc là chết, ngươi chỉ có hai lựa chọn này."
"Nếu như vậy, vậy chỉ còn cách thử một chút."
Phương Minh lắc đầu, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, đang định ném cọng tóc trong tay ra ngoài, mà mặc dù hồng y nữ tử đang cười lạnh nhìn về phía Phương Minh, nhưng trong lòng cũng đã âm thầm phòng bị cẩn thận.
"Phương Minh, không nên xúc động."
Chẳng qua đúng lúc này, giọng nói của Lưu Nguyệt từ bên trên truyền đến, sau một khắc, một bóng người từ bên trên nhảy xuống, rơi trên mặt đất.
"Tham kiến Thánh hậu."
Lưu Nguyệt lập tức hành lễ với hồng y nữ tử, mà lời của anh ta khiến Phương Minh sửng sốt một chút, người phụ nữ này là Thánh hậu mà không phải Thánh chủ, lẽ nào tổ chức Hắc Xà thực sự còn có nhân vật khủng bố hơn cả người phụ nữ này sao?
"Lưu Nguyệt, ngươi càn rỡ."
Thánh hậu lạnh lùng liếc nhìn Lưu Nguyệt, bí mật của bà ấy chỉ có Lưu Nguyệt biết.
"Theo lời Thánh hậu, tất cả mọi người trong tổ chức đều cho rằng người là Thánh chủ, nhưng chỉ có ta biết, Thánh hậu vốn không muốn đảm nhận chức vị Thánh chủ này, vị trí Thánh chủ này là người để lại cho cậu ta đúng không?"
Câu trả lời của Lưu Nguyệt khiến Phương Minh hơi nhíu mày, bởi vì Lưu Nguyệt nói lời này đã để lộ ra quá nhiều tin tức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận