Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 896: Cha em bị sói cắn chết (2)

Chương 896: Cha em bị sói cắn chết (2)
Tách thân cây, đối với Phương Bảo Bảo đến nói vẫn là chuyện có chút khó khăn, nhưng đối với Lâm Tĩnh đến nói lại không coi vào đâu, dù sao đây cũng là thân cây khô héo, muốn tách ra cũng không tốn quá nhiều sức lực
Sau khi tách đôi thân cây này, Phương Bảo Bảo tách phần màu vàng phía dưới cây gồi có chút giống với vỏ của những cây cỏ dại xuống, sau đó nhét vào bên trong thân cây, sau đó lại nhặt một cây dây leo dại lên nhét vào trong thân cây, vừa vặn cùng vị trí với cỏ dại.
"Giẫm chặt hai đầu của nhánh cây này, sau đó lại rút hai bên trái phải của cây dây leo này, tốc độ nhanh một chút sẽ có thể bốc cháy."
Nhìn hành động thuần thục của Phương Bảo Bảo còn có mấy lời cậu bé nói, Lâm Tĩnh kinh ngạc miệng tới mức há miệng thật lớn, loại phương thức lấy lửa này ngay cả cô ấy cũng không biết, sao Diệp Bảo Bảo có thể biết được?
Đúng vậy, trên đường đi Lâm Tĩnh đã hỏi tên Phương Bảo Bảo, mà Phương Bảo Bảo nói cho Lâm Tĩnh chính cậu bé tên Diệp Bảo Bảo.
"Người cha kia của em thích du lịch, thường xuyên dẫn em ra ngoài du lịch, em đã từng nhìn thấy cha em dùng phương thức này để nhóm lửa." Biết hành vi của mình khiến Lâm Tĩnh hoài nghi, Phương Bảo Bảo tìm cho mình một lý do.
"Ừm, chị đây thử xem."
Hai chân Lâm Tĩnh giẫm lên hai đầu thân cây, đôi tay nắm lấy sợi dây leo, bắt đầu chuyển động dựa theo lời của Phương Bảo Bảo, chừng mười phút đồng hồ sau đó, một tia khói đen bay ra, thấy khói đen này, vẻ mặt Lâm Tĩnh trở nên phấn chấn, đồng thời cũng gia tăng tốc độ cùng độ mạnh yếu, một phút đồng hồ sau rốt cục cũng thấy được ngọn lửa.
Lấy lửa thành công, kế tiếp dĩ nhiên chính là thận trọng dẫn ngọn lửa này lên củi, mà trong quá trình này Lâm Tĩnh phát hiện những chuyện lặt vặt này đều do Phương Bảo Bảo làm.
Cũng không phải Phương Bảo Bảo chăm chỉ, mà là cậu bé không dám để Lâm Tĩnh đến làm, đừng xem chỉ là lửa đốt củi, nếu như không vận chuyển tốt, như vậy mồi lửa sẽ rất dễ bị tắt, mà cậu bé cũng đã nhìn ra người phụ nữ này hết sức rồi, nếu như ngọn lửa này bị tắt mất, vậy chắc chắn tối nay bọn họ phải chịu lạnh lẽo cùng hắc ám.
Có lửa, nhiệt độ từ từ thăng tiến, nhưng đói khát vẫn không được giải quyết, Phương Bảo Bảo cũng không trông mong gì ở Lâm Tĩnh, tự mình đi về phía đồng cỏ kia, không bao lâu sau trên tay cậu bé đã cầm theo một đám rau dại về.
Khi Tiền Giai Giai đi có để lại cho Lâm Tĩnh một bình nước nhỏ, bình đựng nước này còn có thể dùng để nấu nước, Phương Bảo Bảo nhìn nhìn Lâm Tĩnh, Lâm Tĩnh lập tức hiểu rõ ý trong ánh mắt Phương Bảo Bảo, rất là tự giác cầm bình nước đi tìm nước, không bao lâu cũng mang theo một bình nước đầy qua đây.
"Những loại rau dại này cha em đã từng hái rồi, có thể ăn được, chỉ cần đặt vào nước nấu một chút là ổn."
Lâm Tĩnh đã cảm thấy hơi choáng đối với lời giải thích của Phương Bảo Bảo, cô ấy ngược lại có chút đau lòng vì Phương Bảo Bảo, mấy đứa nhỏ ở độ tuổi này, ai mà không phải bảo bối ở trong nhà, ắn trắng mặc trơn lớn lên dưới sự bao bọc của cha mẹ, nhưng Diệp Bảo Bảo này lại biết cả nhóm lửa cùng hái rau dại, có thể nghĩ cậu bé đã phải chịu không ít khổ cực khi theo cha đi khắp nơi.
Sau khi rau dại được nấu chín, Lâm Tĩnh đầu tiên là uống một ngụm canh, rất nhạt, nhưng lại mang tới cảm giác tươi mát như bạc hà, không khó ăn thế nhưng cũng không thể nói là ngon được, ngược lại khi ăn số rau dại kia lại có một vị ngọt nhàn nhạt, ngược lại có thể nuốt xuống.
Sau khi ăn xong, Lâm Tĩnh cùng Phương Bảo Bảo cứ tựa vào bên cạnh đống lửa như vậy, ngay từ đầu Phương Bảo Bảo còn ngồi cách Lâm Tĩnh một khoảng cách, nhưng cuối cùng thì cậu bé cũng chỉ là mang thân thể đứa bé, rất nhanh đã không nhịn được cơn buồn ngủ tập kích, Lâm Tĩnh thấy thế cũng nhích lại ngồi bên cạnh Phương Bảo Bảo, ôm lấy Phương Bảo Bảo.
Lông mi Phương Bảo Bảo hơi nhấp nháy vài cái, trên gương mặt nhỏ lộ ra vẻ bất mãn, nhưng sau khi lắc lư vài cái vẫn không thể hất người phụ nữ này ra, cuối cùng cũng đành buông tha, chủ yếu là cậu bé quá buồn ngủ, cũng không còn sức lực từ chối.
Mà Lâm Tĩnh cũng không tốt hơn Phương Bảo Bảo bao nhiêu, đợi khi Phương Bảo Bảo ngủ say được chừng nửa giờ, cô ấy cũng ngủ thiếp đi.
Một đêm bình yên, chỉ có củi lửa thỉnh thoảng truyền ra tiếng tí tách nhỏ nhẹ.
...
Sau khi trời sáng, Lâm Tĩnh mở mắt, nhìn Phương Bảo Bảo còn đang bị bản thân mình ôm vào trong ngực, đang muốn đánh thức Phương Bảo Bảo, nhưng khi cô ấy nhìn thấy mặt của Phương Bảo Bảo lập tức vội vươn tay sờ soạng trán của Phương Bảo Bảo một cái, ngay sau đó sắc mặt cô ấy biến đổi.
"Diệp Bảo Bảo, em phát sốt?"
Lâm Tĩnh có thể xác định chắc chắn là Diệp Bảo Bảo đã phát sốt, nếu không trán cậu bé sẽ không nóng hổi như vậy, mà ở nơi không một bóng người này, một đứa bé phát sốt có ý nghĩa thế nào cô ấy rất rõ.
"Diệp Bảo Bảo, trong túi của chị có thuốc, chị tìm tới cho em."
Lâm Tĩnh hốt hoảng lấy thuốc trong ba lô bản thân đã chuẩn bị cẩn thận từ trước, đáng tiếc cô ấy chỉ chuẩn bị thuốc cảm, chẳng qua tình huống trước mắt không cho cô ấy có cơ hội chọn lựa, cầm hai viên thuốc cảm mạo cho Phương Bảo Bảo uống vào.
"Em buồn ngủ quá, để cho em ngủ một lát."
Phương Bảo Bảo không còn khí lực nói một câu, cậu bé cũng không lo lắng thân thể của chính mình, bởi vì cậu bé biết mình không chết được, thế nhưng bệnh trạng khi bị sốt biểu hiện ra trên cơ thể cậu bé, cả người mềm nhũn vô lực, ngay cả muốn nâng mí mắt lên cũng không nâng nổi.
"Được được được, em ngủ đi, chị ôm em."
Lâm Tĩnh chỉ có thể ôm Phương Bảo Bảo vào trong ngực, lúc này cô ấy vô cùng kỳ vọng có thể có một chiếc xe ô tô đi ngang qua.
Có lẽ là trời cao nghe được cô ấy khẩn cầu, một chiếc xe hàng lớn xuất hiện ở trên đường, thấy chiếc xe vận tải cỡ lớn này, trên mặt Lâm Tĩnh lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, vội vã ôm Phương Bảo Bảo đi tới giữa đường, đồng thời còn không ngừng quơ quơ cánh tay.
"Dừng xe, dừng xe!"
Cuối cùng chiếc xe vận tải kia cũng dừng lại ở vị trí cách cô ấy 3m, xuyên thấu qua kính chắn gió phía trước, Lâm Tĩnh cũng nhìn rõ ràng người trên xe, đó là hai người đàn ông trung niên, một người ngồi ở vị trí lái, còn một người ngồi ở vị trí kế bên tài xế.
Thấy là hai người đàn ông, trong lòng Lâm Tĩnh lộp bộp một chút, nhưng vẫn nhắm mắt lại hỏi dò một câu: "Hai vị đại ca, có thể cho chúng tôi quá giang một đoạn đường không? Đứa nhỏ này sinh bệnh phát sốt rồi."
Trước xe vận tải!
Lâm Tĩnh ôm Phương Bảo Bảo, dùng ánh mắt thấp thỏm và mong đợi nhìn về phía hai người đàn ông trên xe hàng kia.
"Đi nhờ xe?" Tài xế xe vận tải cũng không xuống xe, mà chỉ đánh giá Lâm Tĩnh, hỏi.
"Ừm, cầu xin hai anh cho chúng tôi đi nhờ một đoạn đường, tôi có thể đưa tiền cho hai anh."
Lâm Tĩnh lập tức trả lời lại, nhưng mà hai người thanh niên trên xe lại không có vẻ kinh hỉ gì lắm, ngược lại dùng ánh mắt nghiền ngẫm nhìn Lâm Tĩnh, nhất là người đàn ông ngồi ở vị trí bên cạnh tài xế kia, càng là ý vị thâm trường nói: "Bị người ta bỏ lại nơi đây sao?"
Người chạy tuyến Thanh - Tạng quanh năm, thường xuyên đụng phải một số cô gái đi nhờ xe, thông thường đều thỏa thuận xong xuôi theo đúng nhu cầu của mỗi bên, nhưng có đôi khi hai bên không thể đàm phán thành công, cuối cùng đương nhiên những cô gái này sẽ bị đuổi xuống đường.
Sắc mặt Lâm Tĩnh hơi đổi, cô ấy biết hai người thanh niên này đã đoán được nguyên nhân tại sao cô ấy lại xuất hiện ở nơi này.
"Tôi có thể đưa hai anh năm nghìn đồng, chỉ cần hai anh đưa chúng tôi tới nơi có người là được."
Năm nghìn đồng, đây đã có thể coi là một số tiền không nhỏ, bình thường tài xế được thuê đi một chuyến Thanh - Tạng chỉ nhận được chừng một hai vạn mà thôi, mà một năm cũng chỉ chạy được chừng mười chuyến.
Một năm tầm mười chuyến, nói cách khác một năm trôi qua có thể kiếm chừng hai trăm ngàn, đối với phần lớn người đến nói, thu nhập này cũng không tính là thấp, nhưng đối với những tài xế vận chuyển hàng hóa này, vì khoản thu nhập đó mà bọn họ phải trả cái giá rất lớn.
Đầu tiên là chi phí mua xe vận tải, chỉ riêng một chiếc xe vận tải đã có giá mấy chục hay gần cả trăm vạn, thứ hai là về vấn đề an toàn, một khi gặp phải một ít chuyện trên đường hoặc là gặp phải ngoài ý muốn, rất có thể sẽ không còn mệnh nữ.
Đương nhiên còn một điều chính là gia đình, một khi đã làm tài xế vận chuyển hàng hóa đường dài căn bản không còn thời gian dành cho gia đình, quanh năm suốt tháng đều ở trên đường quốc lộ nào đó hay đường cao tốc nào đó, ngay cả ăn uống cũng đều được giải quyết trên đường, có đôi khi đường xá xa xôi, sau một chuyến vận chuyển hàng hóa cả người không khác gì kẻ ăn mày lang thang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận