Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 314: Tìm hướng giải quyết.

Chương 314: Tìm hướng giải quyết.
Người ta có câu thành ngữ “Ung nhọt bám xương”, chỉ những bệnh độc nhập vào trong xương tủy, rất khó loại bỏ được.
Thế nhưng, thứ càng khó loại bỏ hơn cả ung nhọt bám xương chính là cái bóng. Tất cả mọi người đều biết, không ai có thể tách cái bóng của mình ra khỏi người được.
Như hình với bóng, nói ở đây chính là cái bóng.
“Quỷ ảnh, chính là cái bóng trở thành người bám lên người, vậy nên còn khó loại trừ hơn cả hồn ma bám thân, khó loại trừ hơn cả gấp mười lần. Mà người trước mắt này không chỉ có một quỷ ảnh bám thân mà phải có ít nhất mười cái quỷ ảnh bám trên người.
Phương Minh nhíu mày, một cái quỷ ảnh đã khó loại trừ, huống chi có hơn mười cái quỷ ảnh.
“Vậy bị quỷ ảnh bám thân có nguy hiểm gì không? Có trở nên bị điên không?” - Diệp Tử Du ở một bên tò mò hỏi.
“Bình thường mà nói quỷ ảnh nếu muốn bám lên người một người thì phải cần một khoảng thời gian không ngắn, đại khái tầm hai, ba tháng. Một khi đã bị quỷ ảnh hoàn toàn bám lên người, về sau cả người sẽ trở thành con rối, chịu sự điều khiển của quỷ ảnh.”
Nghe Phương Minh nói vậy, Tăng Quảng Nam tỏ ra khó hiểu: “Không phải đâu, tình trạng này của lão Vương đã giằng co gần mười năm rồi, nếu thật sự là quỷ ảnh, vậy mười năm trước đã bị bám lên người rồi.”
Phương Minh về phía lão Vương: “Quỷ ảnh đúng là đã bám lên người rất nhiều năm rồi, hơn nữa không chỉ là mười năm, chẳng qua ngày xưa quỷ ảnh chỉ bám lên người ông ấy, nhưng không dám chiếm lấy cơ thể ông ấy, bởi quỷ ảnh sợ sát khí trên người ông ấy.”
“Nếu tôi đoán không sai, ông ấy chắc là một chiến sĩ, hơn nữa còn là chiến sĩ đã từng chiến đấu trên chiến trường.”
Ánh mắt Tăng Quảng Nam nhìn về phía Hoài Viễn Sơn. Hoài Viễn Sơn gật đầu: “Đúng vậy, Tiểu Vương là lính dưới trướng của tôi. Người này trên chiến trường được gọi là Tam Lang liều mạng (1), lũ Nhật Bản chết trong tay ông ta cũng có hơn mười người, hán gian còn nhiều hơn.”
(1) Tam Lang liều mạng: biệt danh của Thạch Tú trong Thủy Hử, chỉ người dũng cảm đánh giặc không sợ chết.
Mười mấy tên giặc ngoại xâm Nhật, có lẽ rất nhiều người sẽ cho rằng con số đó không nhiều, người nghĩ như vậy là do bị mấy phim kháng Nhật tẩy não. Cả cuộc kháng chiến, số người Nhật tử vong không đến một triệu, mà số người tử vong tổng cộng của hai đảng Quốc - Cộng trong nước đạt con số kinh người 17.800.000.
Nói cách khác, trung bình mạng sống mười chiến sĩ đổi lấy mạng một tên giặc xâm lược Nhật Bản, có thể tưởng tượng cuộc chiến thảm khốc cỡ nào, tất nhiên trong đó cũng có hán gian. Nhưng cho dù nói thế nào, dựa vào liên đội mấy người tiêu diệt mấy trăm tên giặc Nhật như trong phim kháng Nhật hầu như không hề tồn tại.
“Một quân sĩ, hơn nữa còn là một quân sĩ đã từng thấy máu, sát khí rất nồng đậm. Sát khí nay khiến những quỷ ảnh kia tuy bám lên người nhưng không dám manh động. Cho đến mười năm sau, huyết khí trên người ông ấy bắt đầu suy yếu, quỷ ảnh mới bắt đầu hành động, nhưng dù vậy, tuy đã mất mười năm vẫn không thể hoàn toàn bám lên người được.”
Lúc Phương Minh nói những lời này, ánh mắt cậu nhìn về phía Hoài Viễn Sơn. So với lão Vương, sát khí trên người Hoài Viễn Sơn càng dày đặc hơn. Đó cũng là nguyên nhân vì sao, quỷ ảnh bám trên người lão Vương thường khống chế lão Vương tấn công Hoài Viễn Sơn, bởi vì sát khí trên người Hoài Viễn Sơn làm những quỷ ảnh này khó chịu.
“Nếu tôi đoán không lầm, sở dĩ ông chủ Tăng đặt nhiều tượng Phật trong nhà hàng như vậy là do ông nhận thấy có những tượng Phật này, thời gian phát bệnh của lão Vương sẽ ngắn lại, hơn nữa số lần cũng giảm bớt.”
Tăng Quảng Nam nghe Phương Minh nói thế liền gật đầu, trên thực tế bày nhiều tượng Phật trong nhà hàng chính là vì nguyên nhân này, bởi ông nhận thấy sau khi có những tượng Phật này, số lần phát bệnh của lão Vương đúng là có giảm bớt so với trước.
Vì nguyên nhân đó, Tăng Quảng Nam còn dẫn lão Vương đi chùa. Vốn nghĩ rằng ở trong chùa lão Vương sẽ hết bệnh, nhưng cuối cùng vẫn không có tác dụng gì. Các sư phụ cũng không nhìn ra tình trạng trên người lão Vương, chỉ cho là lão Vương có khả năng là bị điên.
Phương Minh gật đầu, giải thích: “Các hòa thượng đó nhìn không ra cũng rất bình thường. Đây là quỷ ảnh, quỷ ảnh bám thân khác với hồn ma bám thân, trên cơ bản rất khó phát hiện ra. Hơn nữa Phật khí trong chùa có thể trấn áp hồn ma, nhưng lại không trấn áp được quỷ ảnh, bởi vì những quỷ ảnh này đã hòa với lão Vương làm một thể.”
“Anh bạn Phương, vậy những quỷ ảnh này giải thuyết thế nào?”
Hoài Viễn Sơn nói ra vấn đề ông quan tâm nhất. Quỷ ảnh gì đó, ông không hiểu rõ lắm. Ông chỉ muốn biết làm thế nào để giải quyết vấn đề trên người lão Vương mà thôi.
“Khó.”
Phương Minh lắc đầu: “Quỷ ảnh bám thân rất khó đuổi đi, huống chi quỷ ảnh đã tồn tại trên người ông ấy nhiều năm như vậy, đã vậy còn hơn mười quỷ ảnh. Tôi bất lực.”
Nghe Phương Minh nói vậy, trên mặt Hoài Viễn Sơn lộ vẻ thất vọng, còn Tăng Quảng Nam thì u buồn: “Lão Vương… lão Vương sao ông ấy lại ra nông nỗi này chứ?”
“Thế nhưng, tôi cảm thấy trước mắt có thể tìm hiểu lai lịch của những quỷ ảnh này.”
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía lão Vương, nói với mọi người: “Ý thức của lão Vương đã bị những quỷ ảnh kia che đi. Trước tiên tôi sẽ phong bế những quỷ ảnh này, để lão Vương tỉnh táo trong thời gian ngắn.”
Nói xong, Phương Minh đi tới trước người lão Vương, cắn đầu ngón trỏ và ngón giữa, một giọt máu chảy ra, rơi trên mi tâm (2) của lão Vương, đồng thời bóc một nắm tàn nhanh xoa lên chỗ vết máu.
(2) Mi tâm: nơi giữa hai lông mày.
Sau khi làm xong bước này, Phương Minh tát một cái lên trán lão Vương. Tiếng vang rất lớn, làm mấy người Trần Trạch muốn long cả mắt. Lão Vương nói cho cùng vẫn là một ông già lớn tuổi, tát mạnh một cái như vậy, làm không khéo có khi còn bị chấn thương sọ não.
Phương Minh vừa tát xong, lão Vương chậm chạp mở mắt. Đôi mắt vừa mở, ban đầu vẫn còn chút mê mang. Hai người cảnh vệ phía sau Hoài Viễn Sơn vẫn luôn chăm chú quan sát ông ấy, chỉ cần lão Vương có chút khác lạ nào, bọn họ sẽ lập tức ra tay ngay.
Một giây, hai giây…
Ba giây trôi qua, ánh mắt lão Vương khôi phục lại sự tỉnh táo, nhìn Hoài Viễn Sơn, đột nhiên kích động la lên: “Thủ trưởng, sao ngài lại đến đây?”
Vừa nói xong, ánh mắt lão Vương lúc này mới nhìn sang chỗ khác, lúc nhìn thấy Tăng Quảng Nam cũng hơi sửng sốt: “Lão Tăng, ông cũng ở đây à?”
Tăng Quảng Nam thấy lão Vương đã tỉnh táo lại cũng vô cùng kích động, dù sao thì họ trước đây cũng là chiến hữu vào sinh ra tử cùng kề vai chiến đấu.
“Lão Vương ông đó, mê mang mười mấy năm, vẫn là tôi luôn ở bên cạnh ông suốt mấy năm nay, ông cũng không nhớ sao?”
Chiến hữu tỉnh táo trở lại, hốc mắt Tăng Quảng Nam cũng có chút đỏ. Hoàn cảnh của lão Vương hơi khác với ông. Người nhà lão Vương năm đó đều bị giặc ngoại xâm giết hết, vì muốn báo thù nên năm đó lão Vương mới tham gia cách mạng.
Tăng Quảng Nam tham gia bộ đội muộn hơn lão Vương hai năm, hơn nữa hoàn cảnh của ông cũng khác. Ông là bỏ văn theo võ, vậy nên khi mới vào bộ đội chưa thể thích ứng được. Lão Vương luôn quan tâm ông, mấy lần cùng địch đối chiến, đều là lão Vương đã cứu mạng ông.
Vậy nên, mười mấy năm qua, Tăng Quảng Nam vẫn luôn không ngừng tìm kiếm cách chữa trị cho lão Vương. Có thể nói khắp cả nước đại giang nam bắc, ông đã mời không biết bao nhiêu là danh y, nhưng lão Vương vẫn không hề có chuyển biến tốt.
Nhiều lúc, Tăng Quảng Nam sẽ một mình đối diện với lão Vương nằm bất tỉnh nói chuyện. Ông rất muốn nghe lão Vương sẽ gọi ông một tiếng “lão Tăng”, lại cùng ông vui vẻ uống rượu.
Một chiến sĩ không ngã trên chiến trường, vậy mà về già lại trở nên đần độn, còn có gì khó chấp nhận hơn điều này chứ?
“Tôi mê mang mười mấy năm?”
Lão Vương lẩm bẩm tự hổi, một lát sau, đột nhiên hướng Hoài Viễn Sơn hô to: “Thủ trưởng, lão Vương tôi cả đời này chưa từng cầu xin ngài điều gì, hôm nay xin trưởng hãy đáp ứng tôi một thỉnh cầu.”
Hoài Viễn Sơn nhìn lão Vương: “Ông nói đi, chỉ cần tôi có thể làm được, nhất định sẽ đồng ý với ông.”
“Xin thủ trưởng, tiễn tôi đi đoàn tụ cùng các lão chiến hữu.”
“Vớ vẩn!”
Hoài Viễn Sơn tỏ ra giận dữ: “Ông cmn thử nói lại một lần nữa cho ông đây nghe xem, có tin ông đây cho một cước cho ông chết luôn không?”
“Lão Vương, ông đang nói sảng gì đấy?” - Tăng Quảng Nam ở bên cạnh cũng …
“Tôi rất muốn đi gặp các lão chiến hữu. Thủ trưởng, lão Tăng, tuy tôi mê mang suốt mười mấy năm, nhưng bây giờ tôi đã nhớ lại rồi. Cơ thể tôi đã không còn chịu sự kiểm soát của tôi nữa nữa, mà là bị mấy tên giặc ngoại xâm Nhật Bản khống chế. Nếu không giết tôi, tôi sẽ trở thành con rối cho mấy tên giặc ngoại xâm Nhật Bản này mất.”
Nghe những lời lão Vương nói, mắt Phương Minh chợt sáng lên, đột nhiên mở miệng dò hỏi: “Ý ông nói là, những quỷ ảnh đang bám trên người ông là người Nhật?”
Lão Vương nhìn về phía Phương Minh, có chút thắc mắc thân phận của Phương Minh.
“Anh bạn đây hỏi gì thì ông trả lời cái đó đi!” - Hoài Viễn Sơn ở bên nói.
Có câu nói của Hoài Viễn Sơn, lão Vương gật đầu: “Ừ, mấy năm nay thật ra tôi luôn đấu tranh với đám giặc ngoại xâm Nhật trong cơ thể. Tuy tôi không biết làm sao tụi nó lại có thể tiến vào cơ thể tôi được, nhưng những tên giặc ngoại xâm Nhật đó đều là những tên tôi đã giết trước đây.”
Câu trả lời của lão Vương khiến Phương Minh khẽ nhíu mày, bình thường mà nói giết người trên chiến trường sẽ không bị quỷ ảnh bám lấy, nếu không, những binh lính chiến đấu trước đây chẳng phải đều sẽ bị một đám quỷ ảnh bám lên người sao?
“Mấy tên lính Nhật biến thành quỷ ảnh bám lên người ông chắc là có nguyên nhân đặc biệt nào đó, rất có thể có liên quan đến môi trường vị trí lúc đó của ông và họ. Nhưng hiện tại muốn truy tìm nguyên nhân hình thành những quỷ ảnh này có chút khó khăn, hơn nữa trước mắt chúng ta cũng không cần làm chuyện đó.”
Trong mắt Phương Minh lóe lên một tia sáng ẩn ý, ánh mắt nhìn về phía lão Vương: “Tôi muốn xác nhận một lần cuối, những quỷ ảnh này tất cả đều là người Nhật?”
“Đúng vậy, tôi có thể khẳng định.” - Lão Vương gật đầu cam đoan nói.
“Nếu là vậy, vậy có lẽ có một cách để giải quyết quỷ ảnh trên người ông.”
Phương Minh vừa nói ra, Hoài Viễn Sơn và Tăng Quảng Nam đều tỏ ra kích động: “Thật sao?”
“Không chắc chắn 100%, chỉ có thể thử, nhưng cần sự trợ giúp của lão tiên sinh đây.”
Ánh mắt Phương Minh nhìn về phía Hoài Viễn Sơn, nếu muốn thực hiện thử nghiệm, cậu cần sự hỗ trợ của Hoài Viễn Sơn, bởi vì chỗ đó chỉ dựa vào một mình cậu thì không thể đi đến đó được.
“Anh bạn cứ nói, tôi chắc chắn sẽ toàn lực ứng phó.” - Hoài Viễn Sơn đồng ý không hề suy nghĩ.
Phương Minh cúi đầu, nói nhỏ vào tai Hoài Viễn Sơn mấy câu, trên khuôn mặt Hoài Viễn Sơn lộ vẻ suy tư, cả buổi sau mới gật đầu đáp: ‘Được, việc này cứ để tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận