Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 706: Nhà họ Dương kết thúc

Chương 706: Nhà họ Dương kết thúc
Bên trong tứ hợp viện, lúc này bầu không khí trở nên cực kỳ quỷ dị, gần như tất cả mọi người nhà họ Dương đều dùng ánh mắt không thể tin nhìn về phía Phương Minh, bởi vì bọn họ không rõ tại sao nam thanh niên trước mắt này lại khiến Lăng Cương còn có người nhà họ Hoài rời khỏi.
Hoặc nói chính xác hơn là bọn hắn không rõ, rốt cuộc người trẻ tuổi kia lấy dũng khí từ đâu tới, dám đơn độc đối mặt với nhà họ Dương bọn hắn.
Tuy rằng bọn họ không biết người trẻ tuổi kia đã giết nhiều người như vậy bằng cách nào, nhưng nếu chỉ dựa vào như thế đã cho rằng có thể đối phó nhà họ Dương bọn họ thì sai hoàn toàn rồi, mấy tên trong tứ hợp viện này chỉ có thể coi là du côn lưu manh, mà đội cảnh vệ của nhà họ Hoài bọn họ lại là nhân mã tinh nhuệ, đều phải trải qua tiến trình huấn luyện đặc thù mới bồi dưỡng được, nói không khoa trương, đối với những tên du côn lưu manh trong tứ hợp viện này, nhà họ Hoài chỉ cần phái ra một tiểu đội cỡ năm sáu người đã có thể giải quyết toàn bộ.
"Xem ra mày còn là một người luyện võ, chẳng qua mày cho rằng chỉ như vậy mà màyđã có thể khiêu khích nhà họ Dương tao sao?Vậy chỉ có thể nói mày quá ếch ngồi đáy giếng."
Con trai của Dương An Thuận mở miệng, hắn đưa mắt nhìn về phía hai người đàn ông trung niên bên cạnh ông nội mình, hai người này là đội trưởng đội cảnh vệ của nhà họ Dương bọn họ, ngoại trừ am hiểu súng ống, quan trọng nhất là hai người này còn là cao thủ võ thuật, đối với người thường, một người đấu lại mười mấy người căn bản cũng không phải là vấn đề
"Nói đi, nói ra lai lịch của mày, như vậy còn có thể cho mày được chết toàn thây."
Đôi mắt già nua của Dương An Thuận nhìn về phía Phương Minh, người có thể khiến nhà họ Hoài cùng nhà họ Lăng không tiếc đối nghịch với nhà họ Dương bọn họ, lai lịch tuyệt đối không đơn giản, nhưng mặc dù biết rõ không đơn giản, lần này hắn cũng sẽ không bỏ qua cho đối phương.
Không chỉ vì cháu trai chính mình yêu quý nhất đã chết trên tay người trước mắt này, quan trọng hơn chính là, nếu như không giết chết người trước mắt này, vậy danh vọng của nhà họ Dương liền triệt để không còn, ngay cả đệ tử dòng chính chết đi mà bọn họ cũng không thể báo thù, sau này còn ai sẽ sợ nhà họ Dương bọn họ?
Đối với một gia tộc lớn đến nói, có đôi khi lực uy hiếp quan trọng hơn bất kỳ điều gì khác, không còn lực uy hiếp chắc chắnkhông bao lâu sau, gia tộc này sẽ bị những thế lực khác nuốt chửng.
Đối mặt với câu hỏi của Dương An Thuận, Phương Minh cũng không trả lời, mà là đưa mắt đảo quađảo lại trên người nguyên một đám nhà họ Dương, kể cả đội cảnh vệ này, mà khi ánh mắt của người nhà họ Dương tiếp xúc với ánh mắt của Phương Minh, cả người run lên, có một loại cảm giác cả cơ thể và linh hồn mình đều bị nhìn thấu.
Sở dĩ mấy người nhà họ Dương sẽ có loại cảm giác như vậy chính là vì, lúc này Phương Minh đã bắt đầu quan sát tướng mạo của những người kia, đến xác định tội nghiệt những người này đã phạm phải.
Tuy rằng nhà họ Dương đụng chạm nghịch lân của cậu, đối với nhà họ Dương hẳn cậu sẽ không buông tha, thế nhưng Phương Minh cũng không phải người lạm sát kẻ vô tội, nhưng mà lần quan sát này lại khiến cho sát ý trong lòng cậu càng sâu.
Bởi vì trong số đám người này dĩ nhiên không có một người nào vô tội, cho dù là đội cảnh vệ kia, trên tay cũng dính đầy máu tươi, mặc dù nói trong đó cũng có nguyên nhân do nhà họ Dương ra lệnh cho bọn họ, nhưng nếu như chính bọn họ không muốn, hoàn toàn có thể lựa chọn thối lui ra, dù sao đây chỉ là đội cảnh vệ, không phải tử sĩ.
Nếu đã biết trong những người này không có một người nào vô tội, Phương Minh cười càng thêm xán lạn, đột nhiên hướng về phía trước điểm ra một chỉ, mục tiêu của một chỉ này chính là hướng tới một đứa con trai của Dương An Thuận.
Người nhà họ Dương đều nghi ngờ hành động của Phương Minh, không rõ Phương Minh đây là muốn làm gì, nhưng mà sau một khắc, mấy người nhà họ Dương liền cảm thấy cả người phát lạnh, bởi vì người con trai của Dương An Thuậnbị ngón tay của Phương Minh chỉ tới, trên trán có máu tóe ra, nơi đó có một lỗ máu, giống như là bị đạn bắn thủng như nhau.
"Giết, giết hắn cho tao, nhanh chóng ra tay!"
Một người con trai khác của Dương An Thuận thấy tình huống này, lập tức hoảng sợ quay qua quát đội cảnh vệ, nhưng mà hắn không nhìn thấy, lúc này sắc mặt nguyên một đám binh lính trong đội cảnh vệ nhà họ Dương chợt đỏ bừng, không phải bọn hắn không muốn ra tay, mà là bởi vì căn bản bọn hắn không khống chế được cử động của mình, toàn bộ thân hình giống hệt như đã bị người ta tưới thủy ngân, cứng ngắc ngay cả tay cũng không nhấc lên nổi.
Phốc!
Lại là một đóa hoa máu tóe lên, đứa con trai thứ hai của Dương An Thuận này cũng rập khuôn theo bước chân lão đại, màsắc mặt những người còn lại nhà họ Dương cũng bắt đầu trở nên trắng bệch, trên gương mặt già nua của Dương An Thuận càng lộ ra vẻ tuyệt vọng.
Hắn nghĩ tới một tin đồn, một tin đồn tồn tại trong tầng lớp cấp cao.
Trước đây khi còn chưa lui xuống, Dương An Thuận cũng đứng trên vị trí rất cao, mặc dù nói không thể leo lên mấy cái ghế bên trên triều đình, cũng không thể xâm nhập hội nghị thường ủy kia, nhưng dù sao thì cũng đã trở thành một trongnhững người ở tầng trên nhất trong nước.
Cho nên Dương An Thuận biết một số tin tức bí ẩnngười thường không biết, đó chính là hắn biết ngoài thế giới thế tục này vẫn tồn tại một thế giới đặc thù khác, những ngườitồn tại trong thế giới này đều không phải người bình thường, bọn họ có đượclực lượng vượt lên trước người bình thường, thậm chí là lực lượng mạnh mẽ ngay cả khoa học cũng đều không thể giải thích.
Thế giới này giấu ở trong thế tục, nhưng cũng không có quá nhiều qua lại với giới thế tục, hai thế giới nước giếng không phạm nước sông, đồng thời giống như đã từng có hiệp nghị.
Đương nhiên Dương An Thuận chỉ thoáng biết một chút, bản thân hắn cũng không đụng phải người của thế giới kia, mà ở cao tầng, cũng chỉ có bốn gia tộc lớn hoặc là mấy người ngồi trên chín chiếc ghế đó (1) mới hoàn toàn hiểu rõ thế giới kia.
(1)Chín chiếc ghế: chỉ Ban Thường vụ Bộ Chính trị Đảng Cộng sản Trung Quốc, nay chỉ còn bảy người
Thậm chí Dương An Thuận còn biết quốc gia cũng đã từng bồi dưỡng một nhóm người có bản lĩnh đặc thù như vậy, cái bộ môn thần bí này cũng không được công bố ra ngoài, trực tiếp vâng mệnh tầng lớp tối cao, cho dù là hắn cũng đều không có quyền lực điều động cùng hiểu rõ.
Lúc này thấy kết cục của hai đứa con trai mình, trong nháy mắt Dương An Thuận đã nghĩ đến những người này, cũng tại thời khắc này đột nhiên hắn hiểu, vì sao nhà họ Hoài cùng nhà họ Lăng tình nguyện trở mặt với nhà họ Dương bọn họ cũng phải bảo vệ người trẻ tuổi trước mặt kia, đều là vì người trẻ tuổi kia đến từ chính thế giới thần bí đó.
"Chuyện lần này nhà họ Dương tôi nhận thua, từ nay về sau sẽ không tiếp tục tìm cậu gây bất cứ phiền phức gì."
Dương An Thuận mở miệng, trong thanh âm mang theo bất đắc dĩ, suy nghĩ rõ ràng những thứ này, hắn đã không trông mong chuyện báo thù cho cháu mình nữa, thậm chí ngay cả hai đứa con trai đã chết đi, thù này hắn cũng có thể nhịn xuống đi.
Nhưng mà căn bản Phương Minh không trả lời Dương An Thuận, theo mỗi một lần ngón tay cậu chỉ ra, đều có một người nhà họ Dương té trên mặt đất, ánh mắt của toàn bộngười đối diện nhìn về phía Phương Minh như nhìn về phía ma quỷ, nhất là mỗi một lần Phương Minh vươn tay, đều khiến những người này tê cả da đầu, rất sợ bị chỉ đến mình.
"Lão phu chịu thua, nhà họ Dương tôi chịu thua, cậu muốn bồi thường gì nhà họ Dương chúng tôi đều có thể cho, chỉ cần cậu buông tha nhà họ Dương chúng tôi..."
Dương An Thuận gấp gáp, lần này tới đây đều là đời sau của hắn, cũng là tinh anh của nhà họ Dương, nếu như những người này xảy ra chuyện, vậy toàn bộ nhà họ Dương liền hoàn toàn xong, về phần mấy thế lực phụ thuộc ở nhà họ Dương bọn họ, được nhà họ Dương bọn họ bồi dưỡng ra, đến lúc đó đương nhiên cũng sẽ cây đổ bầy khỉ tan, cáchxa nhà họ Dương bọn họ.
Ví như vị phó cục ở thủ đô kia, Dương An Thuận rất rõ ràng, sở dĩ đối phương không tiếp điện thoại của con trai mình, đoán chừng chính là vì đã nghe được tiếng gió, mà nếu như nhà họ Dương bọn họ rơi đài, vì không bị liên lụy, loại người này chắc chắn sẽ vứt bỏ nhà họ Dương, thậm chí còn có thể vì đầu nhập vào thế lực mới màtiến hành chèn épnhững người còn lạicủa nhà họ Dương bọn họ.
Nguyên nhân rất đơn giản, những người này cũng không mang họ Dương, chẳng qua là vì thăng tiến mà phụ thuộc vào nhà họ Dương bọn họ, đối với cái loại người này đến nói, nhà họ Dương ngã bọn họ hoàn toàn có thể đổi một gốc cây khác để dựa vào, mà từ xưa đến nay mỗi khi đầu nhập vào đều chú ý danh trạng, còn có danh trạng nào tốt hơn danh trạng giết chủ cũ đây?
"Chịu thua? Bỏ qua cho nhà họ Dương các người?"
Trên mặt Phương Minh hiện lên nụ cười lạnh tràn đầy khinh thường, những cô gái bị cháu trai ông tàn hại lúc trước, khi các cô ấy cầu giúp đỡ, cháu trai ông có buông tha cho các cô ấy không?
Người nhà của những người bị hại tố cáo cháu trai ông, nhà họ Dương ông phái người đối phó bọn họ, lúc đó ôngcó từng nghĩ tới chuyện buông tha cho bọn họ chưa?
Gương mặt già nua của Dương An Thuận trắng bệch, cháu mình làm những chuyện như vậy làm sao hắn lại thực sự không biết, con mình cùng thuộc hạ làm những chuyện kia vì lau mông cho cháu mình, hắn càng hiểu rõ trong lòng, bởi vì không có hắn ngầm đồng ý, saongười phía dưới làm lại dám làm việc này.
"Lão phu có thể mang tất cả tài sản nhà họ Dương sở hữu tặng cho cậu, chỉ cầu cậu thả nhà họ Dương một con ngựa (2), dù sao Tiểu Thiên cũng không tạo thành thương tổn thực chất gì với cậu."
(2) Thả một con ngựa: Chừa lại cho người một đường sống
Dương An Thuận còn chưa từ bỏ ý định, song khi thấy bên cạnh mình nguyên một đám ngã xuống, kể cả đội cảnh vệ dành riêng cho hắn cũng ngã trên mặt đất, trong lòng hắn cười một tiếng bi thương, bởi vì hắn biết lúc này nhà họ Dương đã chân chánh xong.
Toàn bộ tinh anh nhà họ Dương đều chết ở đây, dù cho còn có một chút con cháu đệ tử nhà họ Dương tránh được một kiếp, thế nhưng mấy đứa con cháu này ngày bình thường ngang ngược càn rỡ đã quen, đã sớm đắc tội với một nhóm người lớn, nếu như không có nhà họ Dương che chở, cho dù là ở thương trường hay là ở quan trường đều muốn đụng phải người khác liên thủ đả kích.
Chẳng qua ba phút, toàn bộ tứ hợp viện cũng chỉ còn lại có Phương Minh cùng Dương An Thuận đứng ở nơi này, sở dĩ Phương Minh không lập tức giết Dương An Thuận, chính là muốn khiến Dương An Thuận nhìn đời sau của hắn nguyên một đám chết mất, chính là muốn khiến Dương An Thuận từ từ tuyệt vọng.
Một ngườiđã từng mang đến vô số tuyệt vọng chonhững người khác, lần này để chính hắn thể nghiệm một chút loại tuyệt vọng này.
Lúc này Dương An Thuận ngã ngồi trên mặt đất, vẻ mặt của hắn là chết lặng, gia tộc không có, đời sau không có, động lực khiến hắn phấn đấu cả đời biến mất không thấy, cả người giống hệt như khí cầu bị xì hơi.
Nghe lời nói của Phương Minh, trong đầu Dương An Thuận lại nhớ lại khoảng thời gian sau thời niên thiếu của mình, hắn là một đứa bé ra đời ở nông thôn, từ nhỏ cha mẹ liền rời đi, là được ông bà nội nuôi lớn.
Đến trường, đọc sách...Cứ như vậy trôi qua mười năm, đột nhiên hắn bỏ học làm một thợ mộc, sau lại bỏ nghề đi tham gia kỳ thi đại học, thi đậu một trường đại học ở thủ đô, từ nay về sau thay đổi số phậncả người.
Sau khi tốt nghiệp được phân tới chỗ công tác, một người thanh niên mang theo sự hăng hái cùng nhiệt huyết tràn đầy, dấn thân vào xã tắc, bởi vì năng lực xuất chúng rất nhanh liền nhận lấy phía trên thưởng thức, một đường thăng chức.
Nhưng mà sau khi thăng tới cấp huyện, hắn phát hiện rất khó leo lên tiếp, nhưng hắn không cam lòng, vì vậy hắn cưới con gái một lão đại trong tỉnh, dựa vào quan hệ rể hiền cưỡi rồng này, từ nay về sau thẳng tới mây xanh, từ trong tỉnh đến thủ đô.
Nhưng mà từ một khắc kia trở đi, cả người của hắn liền thay đổi, bởi vì hắn đã hiểu rõ một đạo lýtừ trên người cha vợ mình, một người mạnh mẽ cũng không vững chắc, chỉ có một gia tộc mạnh mẽ mới có thể lâu dài.
Chính là vì cha vợ hắn không hiểu đạo lý này nên chỉ có một con gái, sau khi già rồi có ai nhớ kỹ hắn?Gia sản lớn như vậy không phải cũng tiện nghi cho hắn,một cái người khác họ sao?
Hắn không muốn rơi vào kết cục giống cha vợ hắn, hơn nữa những người ở thủ đô kia, có người nào mà không có lực lượng của gia tộc? Chỉ có tân hỏa không ngừng, truyền thừa mới sẽ không đứt, mà gia tộc liền giữ vững truyền thừa căn bản này.
Không tin thì thử nhìn sự khác biệt giữa có hậu đại cùng không có hậu đại của mấy công thần kia đi, chỉ cần gia tộc ở, dù cho thế hệ này không được, như vậy đời sau còn có hy vọng quật khởi, nhưng nếu đã không có đời sau, trăm năm sau đó ai còn nhớ rõ ông?
Chính vì Dương An Thuận thấy rõ điểm này, cho nên hắn mới đặt nặng việc sinh sôi hậu đại, tích lũy tài phú tài nguyêncho gia tộc, vì thế không tiếc đạp lên pháp luật, không tiếc lấy công mưu tư...
Rốt cục, nhà họ Dương đã trở thành một trong tám nhà lớn ở thủ đô, ở toàn quốc cũng là gia tộc có tiếng tăm lừng lẫy, là gia tộckẻ khác nhìn mà sợ.
Nhưng Dương An Thuận quên một điểm rất quan trọng, sở dĩ một gia tộc có thể trường thịnh không suy, bằng vào là tộc quy của gia tộc, là sự kính nể của pháp luật cùng sự tuyên dương của đạo đức.
Nếu như nhà họ Dương có thể làm được những thứ này, cho dù có đắc tội người của thế giới kia cũng sẽ không rơi vào nông nỗi này, nguyên nhân là vì quốc gia sẽ không vứt bỏ nhà họ Dương, gia tộc khác cũng sẽ không nhìn nhà họ Dương bị diệt.
"Đã hiểu rõ, lão phu đã hiểu rõ, nếu như có thể cho lão phu một cơ hội nữa, nhà họ Dương tuyệt đối sẽ không đi tới bước đường ngày hôm nay."
Dương An Thuận cười một tiếng bi thương, mang theo vô tận hối hận ngã trên mặt đất, mà ở mi tâm của hắn cùng có một lỗ máu, máu tươi từ nơi đó ồ ồ chảy ra, dính vào nửa bên mặt hắn.
Một lúc sau, bóng dáng Phương Minh biến mất tại chỗ, mà mười lăm phút sau, Lăng Cương đón được mệnh lệnh của cấp trên dẫn theo mấy tâm phúc đi vào tứ hợp viện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận