Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 348: Sư môn bại lộ

Chương 348: Sư môn bại lộ
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
-------------------
Bên trong viện, Lý Vệ Quốc trước sau bưng trà rót nước, mời Cát lão ngồi, bất quá Cát lão muốn mời Phương Minh ngồi lên vị trí chủ vị.
Còn như đám người Lam tiên cô lúc trước từng trêu chọc Tần Vũ, lúc này đứng ở trong sân cực kỳ xấu hổ, đi cũng không được, mà ngồi lại cũng không xong.
Bọn họ làm sao lại nghĩ đến sự tình lại đột nhiên xuất hiện biến hóa như vậy.
Cát gia có địa cấp cường giả, nhưng lại không phải địa cấp cường giả bình thường. Mặc dù không như nhị công tử, nhưng ở nơi này coi như là thế lực lớn nhất rồi, chí ít đám người Lam tiên cô hiểu rõ, trên mảnh đất này, lời nói của Cát gia nếu so với nhị công tử thì hữu dụng hơn.
Đối với bọn hắn mà nói, có cơ hội tiếp xúc cùng Cát lão thật quá trân quý, bọn họ luyến tiếc không muốn buông tha cơ hội này, hơn nữa nếu như bây giờ rời đi mà nói, đây chẳng phải là không nể mặt Cát lão sao.
Nhưng lúc trước bọn họ giễu cợt Phương Minh, hiện tại ở lại chỗ này, trong lòng lúng túng không biết nên làm cái gì.
Mấy người nhìn về phía Lam tiên cô ánh mắt mang theo tức giận, rất hiển nhiên bọn họ đem chuyện này đổ lên đầu Lam tiên cô, nếu như không phải Lam tiên cô mở lời trước, bọn họ cũng sẽ không chế nhạo Phương Minh, như vậy hiện tại vẫn ở chỗ này vui vẻ nói chuyện phiếm.
Cảm nhận được ánh mắt trái tội của mấy người này, lam tiên cô cũng trừng lại, mình chỉ nói có vài câu, còn các người là ra thái độ và hành động như vậy thì liên quan gì tới ta?
Phương Minh không để ý đến đám người Lam tiên cô. Lý Vệ Quốc nhìn thấy mấy người Lam tiên cô khuôn mặt lúc xanh lúc trắng, muốn mở miệng giảm bớt không khí lúng túng, nhưng suy nghĩ một chút vẫn không mở miệng, bởi vì đổi lại là hắn, bị người như thế trêu chọc sợ rằng sắc mặt cũng sẽ không tốt.
Cát lão là ai, người dày dạn kinh nghiệm, từ vẻ mặt bối rối của đám người Lam tiên cô liền có thể nhìn thấu một ít đầu mối.
"Kha kha, Phương thiếu thật đúng là khiêm tốn a, nếu như không phải có người yêu sách, ai có thể nghĩ tới Phương thiếu có lai lịch lớn như vậy."
Con ngươi Phương Minh co rút lại, hắn biết vỏ kịch đã bắt đầu rồi, cũng là thứ mà hắn quan tâm nhất.
"Lão tiên sinh tại sao lại nói ra lời này?"
"Phương thiếu còn không biết?"
Cát Kiến Sơn hơi nghi hoặc một chút, nhưng vẫn cười giải thích:"Trước đây khi Phương thiếu và nhị công tử xảy ra mâu thuẫn, rất nhiều người nghi hoặc vì sao nhị công tử vì đối với Phương thiếu khoan dung như vậy, cái này không giống với tác phong của Nhị công tử, cho tới sau này có người nói ra lai lịch sư môn của Phương thiếu, tất cả mới hiểu được vì sao Nhị công tử không dám ra tay với Phương Thiếu."
Nhị công tử Mục Võ cũng không phải là người có lòng dạ rộng rãi, cho nên người trong giới tu luyện hiếu kỳ vì sao Nhị công tử không ra tay, mãi đến khi phía sau có người tiết lộ lai lịch sư môn của Phương Minh.
Khiến toàn bộ giới tu luyện xôn xao một hồi.
Sau khi nói đến đây, Cát Kiến Sơn đứng lên, ánh mắt mang theo vẻ sùng kính,"Bổ Thiên Chí Tôn, cường giả cấp bậc thiên tôn của giới tu luyện, trước đây khi vừa xuống núi đã trở thành áp lực đối với Tứ đại công tử, sau đó trở thành tồn tại đỉnh cao của giới tu luyện, trở thành vô địch thiên hạ trong toàn bộ giới tu luyện.”
"Tưởng tượng năm đó, tôi từng may mắn gặp qua Bổ Thiên Chí Tôn một lần, lúc đó Bổ Thiên Chí Tôn còn ở Nhân Cấp, lại đánh bại được địa cấp cường giả, gây nên náo động cho toàn bộ giới tu luyện, xem trận chiến ấy khiến lão phu tâm huyết dâng trào."
Cát Kiến Sơn có chút kích động, có thể nói hắn ở cái tuổi này thì cũng là người đã từng sống qua thời đai kia, chứng kiến quá trình quâtk khởi của sư phụ của Phương Minh, có thể nói bọn họ với sư phụ của Phương Minh sùng bái không thua kém sự cuồng nhiệt của một vài nữ sinh đối với các soái ca hiện nay.
Bọn người Lý Vệ Quốc nghe Cát Kiến Sơn nói, trên mặt tỏ vẻ mờ mịt, với cảnh giới hiện tại của bọn họ còn chưa được tiếp xúc những thứ này, ở trong mắt bọn họ, thiên cấp cường giả cũng đã là mạnh nhất, còn như chí tôn là dạng tồn tại gì bọn hắn đều chưa từng nghe qua.
Phương Minh nghe Cát Kiến Sơn nói sửng sốt một chút, bởi vì hắn thật không ngờ lai lịch sư môn của mình lại bị tiết lộ, biết lai lịch sư môn của mình, lúc đó ngoại trừ vị lão giả kia, cũng chỉ có Mục Võ.
Là Mục Võ!
Chỉ cần suy nghĩ một chút Phương Minh sẽ biết, nhất định là Mục Võ tung tin ra ngoài, thứ nhất Mục Võ cần tìm lại mặt mũi, thứ hai, chỉ sợ cũng là có dụng tâm hiểm ác nào đó.
Danh tiếng của sư phụ mình trong giới tu luyện là rất lớn, nhưng danh tiếng lớn cũng đồng ý nghĩa với có nhiều kẻ thù, dù sao trên đường cường giả quật khởi phải dẫm đạp rất nhiều thi cốt để đi lê, sau lưng có rất nhiều kẻ bị đánh bai.
Những người này trước đây bị sư phụ mình đánh bại, hiện tại biết mình là đồ đệ, tất nhiên sẽ có hành động, Mục Võ là muốn mượn đao giết người.
Nếu như sư phụ còn sống, Phương Minh cũng không phải sợ, nhưng mấu chốt là là sư phụ đã phi thăng, mình căn bản không còn chỗ dựa vững chắc.
Nhìn Cát Kiến Sơn kích động, Phương Minh ở trong lòng suy đoán, nếu như người này biết sư phụ đã phi thăng, như vậy còn có tôn kính với mình như vậy nữa không? Còn có thể dám vì mình đắc tội nhị công tử sao?
Đáp án nhất định là sẽ không.
"Sư phụ của tôi không có nói cho tôi biết chuyện của ông ấy trong giới tu luyện, bất quá sư phụ lão nhân gia đúng là có đạo hiệu Bổ Thiên đạo trưởng."
Phương Minh thừa nhận xong, Mục Võ nếu đã đem lai lịch sư môn của hắn tiết lộ ra ngoài cho dù là hắn phủ nhận cũng vô ích.
Hơn nữa, nếu như hắn phủ nhận ngược lại sẽ khiến một số người mơ màng, đã như vậy còn không thoải mái thừa nhận, làm cho giới tu luyện cho là sư phụ còn sống.
"Sư phụ a, nếu như tốc độ tu luyện của lão nhân gia người chậm một chút, con cũng không cần run rẩy nơm nớp rồi."
Phương Minh ở trong lòng cảm thán, trong lòng Cát Kiến Sơn cho rằng, sư phụ mình vẫn còn sống, dù sao thọ mệnh của sư phụ không tính là quá cao, nhưng những này người không biết tốc độ tu luyện của sư phụ quá nhanh, nên đã trực tiếp tu luyện đến cảnh giới phi thăng.
Dựa theo những gì sư phụ nói, nếu như ông ấy tiếp tục ở lại trái đất mà nói, sẽ khiến quy luật của trời đất bị phá vỡ, bởi vì quy luật của trời đất và năng lượng tự thân của ông ấy xung đột, cho nên ông ấy nhất định phải phi thăng.
"Không biết Bổ Thiên Chí Tôn lão nhân gia hiện tại đang ở đâu?" Cát Kiến Sơn mở miệng dò hỏi.
"Kha kha, nói thật, ngay cả tôi cũng không biết sư phụ đi nơi nào." Phương Minh trong lòng đã nghĩ xong cách đối phó từ lâu rồi.
"Trước đây sư phụ nói ông ấy gần đây đột phá được cảnh giới mới rồi, cho nên phải ra ngoài vân du cảm ngộ, sau đó liền đuổi tôi xuống núi, bắt tôi tự mình đến trần thế luyện tập."
Phương Minh sở dĩ nói như vậy, chính là vì nói cho người trong giới tu luyện biết sư phụ của mình đi vân du rồi, cho nên mình cũng tìm không được sư phụ, nói như vậy nếu có một vài sư phó cố kết giao bằng hữu tìm đến mình hỏi chỗ của sư phụ hắn có thể từ chối luôn.
Đương nhiên ngoài ra còn có một lớp ẩn ý bên trong, đó chính là nói sư phụ đem mình đuổi xuống núi, không quan tâm đến mình, thoạt nhìn là để mình tự sinh tự diệt nhưng có thực sự là không quan tâm không?
Càng là cường giả đỉnh cao đối với việc bồi dưỡng đệ tử càng nghiêm ngặt, bắt đệ tử đi tiếp thu các loại khiêu chiến sống chết, nhưng chắc chắn sẽ không phải là không quan tâm, chỉ là không muốn để đệ tử quá ỷ lại vào mình.
Mà Phương Minh chính là muốn để người trong giới tu luyện sinh ra loại ý nghĩ này, chỉ có như vậy mới có thể khiến những người có tâm tư khác bỏ đi một ít ý niệm trong đầu, chí ít ngoài mặt sẽ không dám ghim hắn.
"Bổ Thiên Chí Tôn công tham tạo hóa vân du cảm ngộ nên có thể hiểu được." Cát Kiến Sơn phụ họa nói theo.
"Sư phụ lão nhân gia đi vân du rồi, nhưng cũng không thèm quan tâm đến tôi, liền đem tôi đuổi xuống núi." Phương Minh hơi bất mãn nói.
"Phương thiếu, lời ấy sai rồi."
Cát Kiến Sơn vẻ mặt nghiêm túc giải thích:"Đây chính là Bổ Thiên Chí Tôn dụng tâm lương khổ, bất luận là cường giả chân chính nào cũng đều phải từng trải qua các loại chiến đấu mới trưởng thành được, Bổ Thiên Chí Tôn đang không muốn cậu trưởng thành dựa vào sự che chở của hắn."
Nhìn thấy Cát Kiến Sơn bị mình cho vào tròng rồi, Phương Minh trong lòng có một chút vui vẻ không hề nhen, ngoài miệng nói rằng:"Dụng ý của Sư phụ lão nhân gia kỳ thực tôi cũng biết, cho nên không cho tôi báo ra tục danh của ông ấy, ta cũng không dám nói ra lai lịch của sư môn với người ngoài, lúc này bị người khác tiết lộ, cũng không biết sau này sư phụ lão nhân gia có trách tội hay không."
"Ha ha, Phương thiếu nói sai rồi."
Cát Kiến Sơn cất tiếng cười to,"Bổ Thiên Chí Tôn không cho cậu nói ra lai lịch sư môn nhưng chuyện này là do người khác tiết lộ nên không liên quan đến Phương thiếu ngươi."
"Còn nữa, mặc dù nói trên con đường trở thành cường giả dựa vào mình là chính, nhưng giới tu luyện xuất hiện không ít trường hợp thiên tài mất sớm, trong đó đại bộ phận thiên tài đều là chết bởi những cường giả thành danh còn những thiên tài chân chính về đích, đều là bởi vì phía sau có thế lực lớn làm chỗ dựa."
"Phương thiếu cậu là đồ đệ của Bổ Thiên Chí Tôn, toàn bộ giới tu luyện không người nào dám ỷ lớn hiếp nhỏ ra tay với cậu, bởi vì bọn họ không chịu nổi lửa giận của lệnh sư đây đối với Phương thiếu cậu mà nói chính là bảo đảm lớn nhất."
Cát Kiến Sơm có đôi lời không nói ra, nào chỉ là không dám ỷ lớn hiếp nhỏ, hiện tại tin tức truyền đi, không biết có bao nhiêu thế lực đều rục rịch, muốn cùng Phương Minh tạo mối quan hệ, có thể nói, Phương Minh hiện tại chính là tân sủng của giới tu luyện.
Như Cát gia bọn họ mà nói, họ sở dĩ biết được Phương Minh ở chỗ này liền lập tức kéo tới rồi, mục đính chính là kết giao, dù cho không thể tạo dựng quan hệ với Bổ Thiên Chí Tôn làm đồ đệ của Bổ Thiên Chí Tôn, thành tựu về sau không thể lường trước được, bản thân đã trực tiếp kết giao.
...
Hai canh giờ sau, Phương Minh nhìn vẻ mặt tươi cười mời mọc của Cát Kiến Sơn và đám người Lam tiên cô cười làm lành một cái rồi rời đi, hắn cự tuyệt thỉnh cầu mời hắn làm khách của Cát Kiến Sơn, bất quá bằng lòng lần sau đến đây nhất định đến Cát gia bái phỏng.
Cát Kiến Sơn cũng không có cưỡng cầu, lúc này thấy người ta biểu hiện thiện ý cũng coi như là đủ rồi.
" thiên chi kiêu tử như vậy, không phải muốn kết giao là kết giao được ngay."
Thấy Phương Minh ngồi xe Lý Vệ Quốc rời đi, Cát Kiến Sơn nói nhỏ một câu, bất quá lập tức quay đầu liếc nhìn đám người Lam tiên cô, khuôn mặt già nua chớp mắt sầm xuống.
Nhìn thấy sắc mặt âm trầm của Cát Kiến Sơ, đám người Lam tiên cô ngay cả thở mạnh cũng không dám, vẻ mặt sợ hãi cúi đầu.
"Mọi người a, học nghệ còn không tinh, thì phải chịu khó nghiên cứu, chưa học thành tài thì không cần giúp người khác giải quyết vấn đề, phải nhìn Tiểu Lý mà học tập."
Cát Kiến Sơn vừa nói xong, đám người Lam tiên cô mặt xám như tro tàn, bọn họ hiẻu rõ ý tứ trong lời nói của Cát Kiến Sơn, đây là muốn kêu bọn họ đem địa bàn kinh doanh tặng cho Lý Vệ Quốc.
Tuy là trong lòng không cam lòng, nhưng mà đám người Lam tiên cô cũng không dám không nghe, dù sao ý tứ của Cát lão ý chỉ là muốn bọn họ mấy năm này không tiếp nhận công việc, nhưng nếu như không nghe, một khi Cát gia động thủ loại trừ bọn họ, vậy bọn họ ở chỗ này không sống được nữa rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận