Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 673: Kế hoạch

Chương 673: Kế hoạch
Trong lòng đám người trẻ tuổi nhà họ Mục, một màn trước mắt quá rung động.
Tam trưởng lão nhà mình mệt mỏi chống lại ở dưới đỉnh núi này, nhưng cho dù như vậy bọn họ vẫn nhận thấy được tam trưởng lão đã sắp không chống đỡ được nữa, bởi vì ánh sáng lộng lẫy trên thân khôi giáp rõ ràng trở thành nhạt.
Răng rắc!
Hộ giáp trên tay Mục Võ vỡ vụn, điều này khiến hắn vốn mang vẻ mặt biệt khuất đột nhiên trở nên khẩn trương hẳn lên, đã không có hộ giáp, hắn không dám tay không đi chống lại ngọn núi này, tiếp tục như vậy Thần Tương phụ thân trên người sớm muộn gì cũng sẽ bị đánh nát.
"Đệ tử nhà họ Mục nghe lệnh, lên giết hắn trước cho tôi."
Mục Võ quay qua quát lên với đám người khác nhà họ Mục, mà lời của hắn cũng khiến cho vẻ mặt đám người nhà họ Mục ở đây có chút quái dị, tam trưởng lão ra lệnh cho bọn họ ra tay, chẳng phải nói tam trưởng lão không phải đối thủ của Phương Minh, muốn mọi người cùng lên.
Kết quả này khiến cho người nhà họ Mục kinh hãi, chẳng qua người nhà họ Mục ngược lại không có bao nhiêu gánh nặng, cũng không sợ rơi vào tình huống nhiều người bắt nạt một người bị bêu danh, dù sao thì chỉ cần giết chết Phương Minh, làm gì có ai biết đây?
"Giết!"
Mấy người nhà họ Mục này liếc nhau một cái, đồng loạt phóng về phía Phương Minh, hai tay Phương Minh kết ấn đối phó tam trưởng lão, lúc này tự nhiên không dư tay để đối phó, mà nếu như Phương Minh không kết ấn nữa, tam trưởng lãocũng có thể thoát khỏi hoàn cảnh khó khăn.
Đúng vậy, đúng là Mục Nghiêm có chủ ý như vậy, chỉ cần Phương Minh phân tâm đối phó với con cháu đệ tử nhà họ Mục, vậy hắn có thể thoát khỏi khốn cảnh bên dưới ngọn núi này, mà chỉ cần thoát khốn, sau đó hắn sẽ không tiếp tục phạm sai lầm giống vậy.
Có lẽ, đệ tử nhà họ Mục sẽ vì đó mà bị Phương Minh tiêu diệt mất mấy người, nhưng Mục Nghiêm cũng không thèm để ý, giới tu luyện vốn chính là tàn khốc, trong một gia tộc cũng như thế, đối với nhà họ Mục đến nói, sự hiện hữu của hắn đương nhiên có tác dụng hơn mấy trăm vị đệ tử nhà họ Mục, bởi vì hắn là cường giả Địa Cấp tầng tám.
Phương Minh lạnh lùng nhìn người trẻ tuổi nhà họ Mụcđang vọt về phía mình, làm sao cậu không biết Mục Nghiêm tính toán điều gì, chính là muốn dùng cái nầy nhiễu loạn bảnthân mình,chỉ cần mình phân tâm, Mục Nghiêm có thể thoát khốn, mà một khi để Mục Nghiêm thoát khốn, nếu muốn lại vây khốn hắn khó hơn lên trời.
Chẳng qua, sao mình có thể dễ dàng để hắn được như ý nguyện chứ.
Khóe miệng Phương Minh cong lên, sở dĩ cậu chọn được chỗ này, chính là vì phòng bị tình huống trước mắt xuất hiện.
"Nợ máu phải trả bằng máu, mong rằng chư quân trợ giúp một tay."
Chân phải Phương Minh trên mặt đất, hơinâng đầu ngón chân lên vẽ một phù hiệu trênđất, mà theo mũi chân hạ xuống, toàn bộ Thanh Y phủ đột nhiên cuồng phong gào thét, âm phong trận trận, cuồng phong này dĩ nhiên thổi tới khiến con cháu đệ tử nhà họ Mục rét runcả người.
Phải biết rằng những đệ tử nhà họ Mục tới lần này, kém nhất cũng là Nhân Cấp đỉnh tiêm, mà phần lớn đều nằm ở Địa Cấp tầng một, có một số ít là Địa Cấp tầng hai, cảnh giới này đã không sợ quỷ hồn bình thường, hoặc nói chính xác hơn là quỷ hồn sợ bọn họ, huyết khí trên người đủ để kinh sợ quỷ hồn cùng vật âm tà.
Mà bây giờ cỗ âm phong này thổi tới khiến bọn họ rét run, sau một khắc, những âm phong này tạo thành gió lốc, xuất hiện trước mặt Phương Minh, tất cả con cháu đệ tử trẻ tuổi nhà họ Mục đều bị ngăn cản.
"Chính là một số oan hồn cũng muốn ngăn trở bọn tao, không sợ hồn phi phách tán!"
Người trẻ tuổi nhà họ Mục mang vẻ coi thường, lấy cảnh giới của bọn hắn làm sao lại sợ một số âm hồn này, nhưng mà để cho bọn họ bất ngờ là, ngay sau khi bọn họ tới gần,căn bảncơn lốc do những âm hồn này ngưng tụ ra cũng không sợ huyết khí trên người bọn họ.
"Ngũ lôi dẫn thân, trừ tà hàng ma, đánh cho tao!"
Có người trẻ tuổi nhà họ Mục bấm niệm pháp quyết, dùng ngũ lôi trừ tà thuật, cũng không phải thực sự có sấm sét hạ xuống, nhưng có thể tạo thành thương tổn vô cùng lớnđối với âm hồn, sấm sét, là khắc tinh của tất cả vật âm tà.
Ầm ầm!
Cơn lốc rõ ràng có chút yếu bớt, nhưng vẫn còn ở đó, đồng thời trận trận âm phong rít gào lần thứ hai tràn ngập Thanh Y phủ.
"Đáng chết, những âm hồn này thật sự không sợ hồn phi phách tán."
Sắc mặt người trẻ tuổi nhà họ Mục trở nên khó coi, đương nhiên những âm hồn này không cách nào khiến bọn họ bị thương, nhưng những âm hồn này ngăn cản bọn họ tới gần Phương Minh, không cách nào tới gần Phương Minh cũng có nghĩa không cách nào làm cho tam trưởng lão thoát khốn.
Cảm thụ được âm hồn không ngừng giảm thiểu dướiNgũ Lôi Thuật, trong mắt Phương Minh cũng có tia sáng lạnh lẽo, thủ ấn lại được đẩy nhanhlần thứ hai, đầu ngón tay có quang mang lưu động, mà theo thủ ấn biến hóa, tốc độ ngọn núi rơi xuống cũng lần thứ hai được đẩy nhanh.
Rầm rầm rầm!
Rõ ràng khôi giáp trên người Mục Nghiêm xuất hiện vết nứt, kẽ hở này vừa xuất hiện phảng phất như Hoàng Hà vỡ đê, lấy một loại tốc độ mắt thường có thể thấy được không ngừng khuếch tán.
"Các người còn không nhanh một chút!"
Trên mặt Mục Nghiêm mang theo vẻ biệt khuất cùng sợ hãi, đợi khi khôi giáp nghiền nát, Lục Đinh Giáp Thuật này của hắn chẳng khác nào mất hiệu lực, lấy Thần Tướng nhập vào thân cũng không thể chống lại ngọn núi này, nếu quả thật Thần Tướng nhập vào thân tiêu tán, lấy thân thể chính hắn làm sao có thể chống cự nổi, chỉ sợ sẽ trở thành thịt nát bên dưới ngọn núi này.
Mục Nghiêm lo lắng, người trẻ tuổi nhà họ Mục cũng lo lắng, liều mạng muốn tới gần Phương Minh, nhưng mà lúc này những âm hồn kia lại biểu hiện ra tính bền cực mạnh, hiện tại phải xem là người trẻ tuổi nhà họ Mục tới gầnPhương Minh trước hay là Mục Nghiêm không kiên trì nổi trước.
Đây là một hồi đánh giằng co.
Rầm!
Một phút đồng hồ sau, người trẻ tuổi nhà họ Mục mang biểu tình ngây ngốc, bởi vì bọn họ nghe được một tiếng tiếng oanh minh, đây là âm thanh khi vật nặng rơi trên mặt đất, lúc này nhìn lại, trên mặt nguyên một đám mang theo vẻ kinh hãi.
Ngọn núi đập lên trên mặt đất, mà tam trưởng lão của bọn họ đã không thấy tăm hơi, không cần nghĩ cũng biết, đã bị ngọn núi đập dưới mặt đất.
"Cho dù đập xuống thì thế nào, lấy thực lực của tam trưởng lão bị đập vào đất cũng không có vấn đề gì."
Một quản sự nhà họ Mục mở miệng an ủi mọi người, chẳng qua lúc này trên mặt Phương Minh lại lộ ra nụ cười nhạt, quả thật, cho dù Địa Cấp tầng tám bị nện ở dưới đất cũng sẽ không có chuyện lớn gì, nhưng lần này khác biệt, đây là Thông Sơn Ấn, chỉ cần ngọn núi hạ xuống, rơi trên mặt đất, vậy người dưới ngọn núi liền không thể nào sống được.
Bằng không mà nói, đối mặt với những cường giả cho dù có chui xuống đất vẫn sống tốt kia, há chẳng phải Thông Sơn Ấn sẽ vô hiệu đối với bọn hắn?
Thông Sơn Ấn, chỗ lợi hại nhất ngay ở điểm, một khi rơi xuống đất, có tiếp xúc với mặt đất, giữa mặt đất cùng ngọn núi không có dấu hiệu sinh mệnh gì tồn tại, trừ phi người làm phép tự mình thu tay lại.
"Hiện tại, đến phiên các người."
Giải quyết hết Mục Nghiêm, Phương Minh không chút do dự nào, trực tiếp từ tại chỗ bước ra, thời điểm xuất hiện lại đã đi tới trước mặt một người trẻ tuổi nhà họ Mục, điểm ngón tay một cái, nơi ngực người trẻ tuổi nhà họ Mục kia lập tức xuất hiện một lỗ máu, cả người ngã xuống trên mặt đất.
"Chạy mau!"
Người trẻ tuổi nhà họ Mục đâu còn dám xông tới nữa, lúc này nguyên một đám không nói hai lời liền chạy ra phía ngoài, đã không có tam trưởng lão kiềm chế, Phương Minh rảnh tay, căn bản bọn họ không phải là đối thủ của cậu.
"Trốn?"
Phương Minh nhìn mấy người trẻ tuổi nhà họ Mụcchạy trốn tứ phíanhư nhìn người chết, tiếp tục bước ra, mỗi lần bước ra một bước liền đi tớitrước người một người trẻ tuổi nhà họ Mục, gặt hái một sinh mạng.
Lần này nhà họ Mục đếntổng cộng hai chục người, không được một phút đồng hồ, tất cả những người này đều ngã trên mặt đất.
Nhìn thi thể của nhà họ Mục trên mặt đất, ngheâm phong gào thét bên tai, Phương Minh trịnh trọng nói: "Huyết cừu đã được báo một hai, chư quân có thể an tâm đi âm phủ, đợi khi đại thù được báo, đến lúc đó tất sẽ thông báo cho chư quân."
Tiếng nói của Phương Minh rơi xuống, âm phong tiêu tán, toàn bộ Thanh Y phủ lại khôi phục sự yên lặng, ngoại trừ dưới đất đầy mùi máu tanh.
Ngọn núi đã biến mất, lúc này lộ ra thi thể Mục Nghiêm, chỉ có thể nói vô cùng thê thảm, toàn bộ thân thể Mục Nghiêm đều biến thành thịt nát, mà ngay cả đầu cũng đều không thể bảo tồn hoàn hảo.
"Không ai trở về mật báo, nhà họ Mục muốn biết tin tức đoán chừng cần thời gian cỡ một ngày, sau một ngày tất nhiên nhà họ Mục sẽ lại có hành động, mà nhà họ Mục đã bị mình chém giết hai vị trưởng lão, hiện nay còn dư lại ba vị trưởng lão."
Đối với thế lực của nhà họ Mục Phương Minh cũng lý giải rất rõ ràng, nhà họ Mục ngoài một vị lão tổ Thiên Cấp, có năm vị trưởng lão và mười vị quản sự, mà bây giờ đã có hai vị trưởng lão và hai vị quản sự bị chết dưới tay của cậu.
Khi ở Vatican đã có một vị trưởng lão và quản sự bị cậu giết chết, bây giờ chỗ này lại chết một vị trưởng lão và một vị quản sự, nói cách khác hiện tại nhà họ Mục còn lại ba vị trưởng lão và tám vị quản sự.
"Lấy thực lực của mình hiện tại đối phó một vị trưởng lão là không thành vấn đề, nhưng nếu như nhà họ Mục biết thực lực của mình, tất nhiên sẽ không để cho mình có cơ hội như vậy, rất có thể sẽ cùng vây công."
Trên mặt Phương Minh lộ ra vẻ suy tư, cậu không sợ nhà họ Mục cùng vây công, điều cậu sợ là ba vị trưởng lão còn lại của nhà họ Mục vây công cậu, mà lão tổ nhà họ Mục lại không ra tay, nếu như lão tổ nhà họ Mục không ra tay, cậu sẽ không thể vận dụng lá bài tẩy cuối cùng, cũng chính là cọng tóc cuối cùngsư phụ lưu lại cho cậu, cậu vẫn lưu lại nó cho lão tổ nhà họ Mục đấy, cường giả Thiên Cấp còn không phải thực lực cậu hiện tại có thể chống lại.
Nói cách khác, trước khi chưa nhìn thấy lão tổ nhà họ Mục, cậu không thể đụng tới lá bài đó được, trước đây khi còn ở nhà họ La, cậu vận dụng một sợi tóc của sư phụ mình chém giết một vị cường giả Thiên Cấp, tất nhiên nhà họ Mục sẽ có điều cảnh giác, lão tổ Thiên Cấp tuyệt đối sẽ không khinh địch xuất động như vậy.
"Hiện tại phải xem nhà họ Mục có bị lừa hay không rồi."
Phương Minh nói nhỏ một câu, từ lúc trở lại cậu đã thiết kế xong một kế hoạch, cho tới bây giờ kế hoạch này vẫn đang vững bước đi về phía trước, hiện tại thì nhìn nhà họ Mục có thể chui vào cái bẫy mà cậu đã thiết kế hay không.
...
Ngày hôm sau!
Sân bay quốc tế Ma Đô, một chiếcchuyên cơ từ Vatican bay tới đã hạ cánh xuống sân bay, đây là một máy bay tư nhân, chỉ thuộc về quốc gia Vatican, sau khi máy bay hạ cánh, người trên máy bay liền lên xe chuyên dụng rời đi, thời gian dừng lại ở phi trường không được ba phút.
Một khách sạn xa hoa ở Ma Đô!
Chu Hải đặt mông ngồi xuống trên sô pha, mà trước mặt hắn thì lại có năm sáu người đàn ông nước ngoài mặc áo bào đỏ đang đứng, nếu như những người này ở đây bị người nước ngoài nhìn thấy, còn có thể tưởng bọn họ là Hồng Y Đại Giáo Chủ của Giáo Hội.
"Phương Minh, dựa theo cậu sắp xếp, mấy người này đều là diễn viên tôi tìm đến, trên người cũng mặc giáo bào tổng giám mục của Giáo Hội, hơn nữa còn cố ý hiện thân suốt một hai phút dưới camera giám sát của sân bay, nhất định người khác sẽ tưởng tổng giám mục Giáo Hội đến."
"Ừm, sắp xếp cho mấy người này đến căn phòng cách vách nghỉ ngơi, nhớ kỹ, không có mệnh lệnh của tôi, không cho phép rời khỏi gian phòng, một ngày ba bữa tất cả đều sắp xếp người cung cấp."
Chu Hải gật đầu, sau đó ra hiệu những người đàn ông nước ngoài này đi vào gian phòng cách vách.
"Phương Minh, tôi có chút không hiểu, cậu tìm một ít người đến giả trang Hồng Y Đại Giáo Chủ là vì cái gì? Nơi này là phương Đông, tổng giám mục Giáo Hội phương Tây hiện thân trong nước, nhất định sẽ dẫn tới sự bất mãn của giới tu luyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận