Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 859: Hắn là thân nhân của con

Chương 859: Hắn là thân nhân của con
Trên gương mặt già nua của Lý Phong hiện lên nụ cười lạnh, lập tức muốn ra tay, nhưng mà đúng lúc này trong nội viện tổ trạch phía trước lại truyền ra âm thanh trong trẻo lạnh lùng.
"Nếu như nhà họ Lý các ngươi muốn có thi thể của Tiêu Ngọc Nhi ta, vậy các ngươi cứ ra tay đi, ngày hôm nay nếu như người nhà họ Tiêu ta phải chịu chút thương tổn gì, các ngươi sẽ chỉ có thể lấy được thi thể của ta."
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Ngọc Nhi từ trong viện truyền đến, câu nói này làm cho sắc mặt Lý Phong trở nên rất khó coi, nếu như ở trước ngày hôm nay hoặc là sau ngày hôm nay, cho dù Tiêu Ngọc Nhi có sống hay chết cũng không có vấn đề gì, nhưng tuyệt đối không thể là hôm nay.
Nguyên nhân rất đơn giản, hôm nay là ngày đại hôn của thiếu chủ cùng Tiêu Ngọc Nhi, tộc trưởng cũng đã mời không ít cường giả khác trong giới tu luyện đến dự lễ, hơn phân nửa thế lực ở toàn bộ Tây Nam đều phái người tới tham gia, nếu như Tiêu Ngọc Nhi chết vào đúng ngày hôm nay, như vậy khác gì khiến nhà họ Lý bọn họ mất hết mặt mũi.
"Hừ, ngày hôm nay lão phu nể mặt ngươi."
Cuối cùng Lý Phong cũng không ra tay, Lý Ngao lại vừa cười vừa nói: "Xem ra nương tử đã có chút vội vã muốn theo vi phu quay về nhà họ Lý, vậy để vi phu tới đón nương tử đi."
Vẻ mặt Lý Ngao tràn đầy dâm loạn, tất cả người nhà họ Tiêu đều tức giận nhìn chằm chằm hắn, nhưng mà giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Tiêu Ngọc Nhi lại truyền ra, "Không cần."
Một phút đồng hồ sau, bóng dáng Tiêu Ngọc Nhi xuất hiện ở sảnh lớn của tổ trạch, một thân giá y màu đỏ tươi, mũ phượng khăn trùm đầu, thân thể xinh đẹp tuyệt trần.
Mũ phương tinh xảo vây trọn khuôn mặt tinh tế nhỏ nhắn, lông mi nhỏ dài hơi chớp, giống hệt hồ điệp nhẹ nhàng bay mua, mà gương mặt trắng như ngọc kia được trang điểm một lớp phấn nhẹ, mơ hồ lộ ra một chút đỏ hồng mê người, chiếc mũi ngọc tinh xảo cao vút kia, còn có đôi môi đầy đặn phấn nộn, kiều diễm ướt át như là hoa đỗ quyên vậy.
Một chiếc váy đỏ được cắt may tinh xảo khéo léo, bao quanh dáng người hoàn mỹ của cô gái, vừa mạnh mẽ lại vừa uyển chuyển hàm xúc.
Cho dù Lý Ngao đã biết dung mạo của Tiêu Ngọc Nhi nhà họ Tiêu rất xinh đẹp, nhưng cũng kìm lòng không đậu bị cô ấy hấp dẫn, cô bé này thật sự là vưu vật cực phẩm, cũng không uổng hắn cầu xin cha mình mãi.
Lý Ngao nhìn ngây người, nhưng mà Tiêu Ngọc Nhi thì ngay cả nhìn cũng không thèm nhìn hắn lấy một lần, một đôi con ngươi như nước nhìn về phía Tiêu Vọng, nhìn về phía mỗi một người nhà họ Tiêu ở đây, dường như muốn ghi tạc dung mạo của tất cả mọi người vào trong lòng.
"Ông nội, Ngọc Nhi bất hiếu, sau này không thể hầu hạ ở bên cạnh ông, ông phải bảo trọng thân thể."
Cuối cùng, Tiêu Ngọc Nhi quay qua Tiêu Vọng cúi người thật sâu, với tư cách là tộc trưởng, dù cho ngày bình thường hắn có thể làm được tới mức vui buồn không lộ, nhưng trong khoảnh khắc khi Tiêu Ngọc Nhi cúi người với hắn, đôi mắt già nua của Tiêu Vọng đỏ bừng, toàn bộ thân thể cũng đang khẽ run.
"Ngọc Nhi, là ông nội vô năng, là nhà họ Tiêu ta vô năng, có lỗi với cháu."
Những lời này của Tiêu Vọng có ẩn hàm thâm ý, nếu như lúc trước sư phụ mình không nói ra chân tướng thân thế của mình, có thể Tiêu Ngọc Nhi sẽ không hiểu, nhưng bây giờ cô ấy nghe hiểu, thế nhưng cho dù cô ấy hiểu, cô ấy cũng sẽ không thay đổi quyết định của chính mình.
"Ông nội, không có người nào có lỗi với Ngọc Nhi, đây là tự Ngọc Nhi đồng ý."
Quay qua hành lễ với ông nội mình, ánh mắt Tiêu Ngọc Nhi lại nhìn về phía mấy người chú bác ở đây, nói: "Cô cả, cô hai, bác cả, chú tư, mọi người cũng phải giữ gìn sức khỏe thật cẩn thận đấy."
"Tốt... Tốt... Tốt."
"Ngọc Nhi, cháu cũng phải giữ gìn sức khỏe đấy."
Mấy người chú bác này của Tiêu Ngọc Nhi đã rơi lệ đầy mặt, dù sao đi nữa, phụ nữ cũng không thể kiên cường sắt đá như đàn ông, chí ít các bà ấy là không thể làm được.
"Anh cả, anh cũng đã trưởng thành, nên kết hôn rồi, đừng quá ép buộc bản thân, em nhớ chị nhà họ Hoàng rất có thiện cảm với anh, không nên bỏ qua người ta."
Anh cả của Tiêu Ngọc Nhi, Tiêu Vọng là trưởng tôn, từ nhỏ đã coi việc chấn hưng nhà họ Tiêu là trách nhiệm của bản thân, đáng tiếc chính là thiên phú tu luyện của hắn quá bình thường, đến hiện tại còn chưa thể đột phá tới Địa Cấp.
"Ngọc Nhi, chỉ cần hiện tại em nói một câu em không muốn kết hôn, cho dù anh cả có chết cũng sẽ không để em bị người nhà họ Lý dẫn đi."
Hai tay Tiêu Vọng gắt gao nắm chặt lại, thân làm trưởng tôn của nhà họ Tiêu lại không thể bảo vệ em gái mình, còn phải hi sinh hạnh phúc của em gái đến bảo vệ nhà họ Tiêu, điều này khiến hắn cảm thấy bản thân mình là chưa bao giờ vô năng tới thế, cũng chưa bao giờ hắn cảm thấy thống hận bản thân mình như vậy.
Không sai, Tiêu Ngọc Nhi đã đưa ra một điều kiện mới đồng ý gả vào nhà họ Lý, đó chính là trong vòng hai mươi năm tới, nhà họ Lý không được lấy bất kỳ cớ gì hay lý do gì để đối phó với nhà họ Tiêu.
"Anh cả lại nói bậy cái gì thế, anh phải chăm sóc ông nội cùng mấy người bác cả thật tốt đấy, còn mấy người nữa, cũng phải ngoan ngoãn một chút, không nên chọc mấy người bác cả tức giận."
Câu nói sau cùng, Tiêu Ngọc Nhi nói cho mấy người em họ của mình nghe, mà hiếm khi Lý Ngao không cắt đứt, đương nhiên, đây là bởi vì hắn đã bị giá trị nhan sắc của Tiêu Ngọc Nhi chinh phục.
Nể tình Tiêu Ngọc Nhi là một vưu vật trời sinh, hắn có thể đối tốt với cô ấy một chút, chí ít sẽ tốt với cô ấy tới trước ngày bản thân mình chán cô ấy.
"Đi thôi."
Sau khi chào hỏi mọi người xong, Tiêu Ngọc Nhi mới lạnh lùng nhìn về phía Lý Ngao, Lý Ngao cũng không để ý, dù sao thì hắn cũng có rất nhiều thời gian đến chinh phục người phụ nữ này.
Nhưng mà còn không đợi Lý Ngao trả lời, đột nhiên bên ngoài viện vang lên một giọng nói nghiền ngẫm.
"Cô Tiêu, tốt xấu gì chúng ta cũng được coi là có quen biết, cô muốn kết hôn, ngay cả một tấm thiệp mời cũng luyến tiếc không muốn cho sao?"
Cửa viện, Phương Minh đang dựa vào nơi đó, dùng vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Nhi, về phần mấy người Lý Ngao đã bị cậu triệt để coi thành không khí.
Thấy Phương Minh xuất hiện, Tiêu Ngọc Nhi sửng sốt một chút, mà đám người ở đây cũng đều ngẩn ra, bởi vì bọn họ không nhận ra Phương Minh.
"Ngọc Nhi, tại sao em lại ngu như vậy?"
Chẳng qua ngoại trừ Phương Minh ra, còn có Lý Như, lúc này Lý Như trực tiếp vọt vào, chạy nhanh về phía Tiêu Ngọc Nhi, cuối cùng ôm Tiêu Ngọc Nhi vào trong lòng.
"Tại sao em có thể hi sinh hạnh phúc của mình như thế chứ? Em đã quên những lời em nói với chị khi ấy sao? Người chồng em muốn không nhất định phải đỉnh thiên lập địa, nhưng nhất định phải là người yêu em."
"Chị Như, sao chị lại tới đây?"
Tiêu Ngọc Nhi nhìn Lý Như cùng xuất hiện với Phương Minh, cũng hơi nghi hoặc một chút, chị Như cùng Phương Minh là người của hai thế giới, làm sao hai người này lại cùng xuất hiện?
"Nếu chị không tới, sợ rằng em đã nhảy vào trong hố lửa rồi, chị tới là để ngăn cản em."
Lời của Lý Như vừa ra, người nhà họ Lý liền biết rõ một nam một nữ xuất hiện ở nơi này là tới để gây rối.
"Chị Như, chị đừng náo nữa, đây là sự lựa chọn của em."
Tiêu Ngọc Nhi cười cay đắng, sau đó mang theo áy náy nhìn về phía Phương Minh, nói: "Cậu Phương, thực sự là xấu hổ, không biết chị Như đã nói gì với cậu, nhưng đây là quyết định của chính tôi."
Đối với Tiêu Ngọc Nhi đến nói, cô ấy biết thực lực của Phương Minh rất mạnh, nếu như Phương Minh nguyện ý ra tay, khẳng định là người nhà họ Lý không thể đưa cô ấy đi được, nhưng quan trọng là cô ấy và Phương Minh không thân cũng chẳng quen, làm sao người ta có thể bởi vì chính mình mà đối đầu với nhà họ Lý đây?
"Họ Phương?"
Tô Ngọc Mai đứng ở sau lưng Tiêu Ngọc Nhi nghe được lời của Tiêu Ngọc Nhi, dường như nghĩ tới điều gì, ánh mắt nhìn chòng chọc vào Phương Minh, bà ấy càng nhìn càng cảm thấy mặt của người thanh niên trẻ tuổi có vài phần giống với cùng Ngọc Nhi, quan trọng nhất là, vậy mà cô ấy lại không nhìn thấu thực lực của người thanh niên trẻ tuổi này.
Nghĩ tới đây, đột nhiên Tô Ngọc Mai làm một quyết định, mở miệng hô lên: "Thì ra Ngọc Nhi con đã sớm biết thân thế của mình rồi, không phải cậu Phương này là người thân của con đó chứ?”
Lời này vừa nói ra, vẻ mặt của Tiêu Vọng cùng trưởng bối nhà họ Tiêu ở đây cùng chấn động, bởi vì về bí mật thân thế của Tiêu Ngọc Nhi, chỉ có rất ít người bọn họ biết, mà đám trẻ tuổi ở đây chủ yếu đều mang vẻ mờ mịt.
Về phần Phương Minh, mắt hơi híp, trong ánh mắt cũng có chút kinh ngạc, không rõ ý trong lời Tô Ngọc Mai đã nói.
"Sư phụ đã cảm thấy lạ, không hiểu vì sao đoạn thời gian trước con lại tới Ma Đô, xem ra là vì con đã biết trước đây mẹ nuôi của con đã nhặt được con ở Ma Đô, cho nên mới muốn tới Ma Đô tìm kiếm cha mẹ ruột của mình, đúng không? Mà cậu Phương này cùng họ với con, hẳn chính là người thân của con."
Sau khi Tô Ngọc Mai nói đến đây, đột nhiên trong lòng Phương Minh hiện lên vẻ kích động, bởi cậu nhớ tới những lời mẹ mình nói, trước đây bà ấy còn bị lạc mất một cô con gái khi để thất lạc bản thân mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận