Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 797: Đồ đệ gặp phải phiền toái

Chương 797: Đồ đệ gặp phải phiền toái
Trước tổ từ có một mảnh đất trống, tất cả mọi người đứng ở vị trí khá xa bên ngoài, mà ở trung tâm mảnh đất trống này, chỉ có Quỷ Sư Abbe cùng Phương Minh hai người.
"Người trẻ tuổi, tuy rằng thực lực của ngươi không kém, không thể phủ nhận là một thiên tài, thế nhưng lão thân muốn nói cho ngươi, cho dù có là thiên tài ngông nghênh hơn nữa cũng phải thu liễm bớt lại cho ta, bằng không, thiên tài đã vẫn lạc thì sẽ không gọi là thiên tài."
Nghe thấy những lời Quỷ Sư Abbe nói, Phương Minh lại lộ ra dáng tươi cười, đáp lại nói: "Đúng không, ta đây cũng tặng ngươi một câu, làm người, lăn lộn cả đời sợ nhất chính là lúc tuổi già khó giữ được, rơi vào kết cục phải chết tha hương thì lại càng không thoải mái."
"Miệng lưỡi bén nhọn!"
Quỷ Sư Abbe xem như đã hiểu rõ, luận khẩu tài bản thân mình không phải đối thủ của thằng nhóc trước mắt này, lập tức cũng không nói nhảm gì thêm, lật bàn tay một cái trên tay liền nhiều hơn một cây thiền hương đặc chế.
Thiền hương tự cháy, khói hương lượn lờ bay về hướng Phương Minh, điều quỷ dị là khói hương này không hề bị gió ảnh hưởng, thậm chí khi Phương Minh vận dụng khí thế, hướng khói này vẫn không chút thay đổi.
Rất nhanh hương khói này đã quấn quanh Phương Minh, mà gương mặt già nua của Quỷ Sư Abbe kia thì lại mang theo vẻ âm tàn, đám trại chủ đang đứng bên ngoài lại khẽ lắc đầu.
Bởi vì chỉ có bọn họ biết, bị đám hương khói của Quỷ Sư Abbe này dính sát người sẽ có ý nghĩa thế nào, cho dù là đám bọn hắn cũng đều không dám khinh thường, đương nhiên quan trọng nhất là thủ đoạn bình thường thật không cách nào thổi bay đám hương khói này đi, chí ít người tiếp xúc với nó lần đầu tiên là không thể nghĩ ra được phương pháp phá giải.
"Phương Minh, hiện tại chính là lúc ngươi phải trả giá cho cái bản lĩnh miệng lưỡi của mình."
Tay phải Quỷ Sư Abbe giương lên, từng tia sáng thật nhỏ bắn về hướng Phương Minh, những ánh sáng này gần như nhỏ bé tới không thể nhận ra, mà sau khi những tia sáng này tới gần đám khói, liền xuất hiện biến hóa.
Sau khi những tia sáng này chạm tới khói hương liền giống như pháo hoa nở rộ ra, hóa thành từng tia huyết vũ, đủ loại nhan sắc đều có, mỗi một tia huyết vũ đều tản mát ra mùi thơm ngát say lòng người.
"Lão thân chuyên tâm ba mươi năm nghiên cứu ra được Ngàn Độc Cổ, chính là ngàn loại độc trùng bồi dưỡng ra, một khi bị nó gần người, trên đời này tuyệt đối không người nào có thể may mắn tránh khỏi."
Quỷ Sư Abbe có phần tự tin này, Ngàn Độc Cổ là một loại cổ trùng cực đặc thù, bởi vì kỳ thật căn bản không có hình dạng cố định, hơn nữa lại trốn ở trong sương khói, còn nhỏ hơn cả khói mù kia, mắt thường rất khó phân biệt, nhưng lại có độc tính rất mạnh, một khi bị nhiễm phải một tia thì chỉ có thể chờ thân thể hư thối, cho dù có muốn tự mình hại mình cũng vô dụng.
Nghe thấy những lời Quỷ Sư Abbe nói, trên mặt hai chị em nhà họ Lăng đều lộ ra vẻ lo lắng, Lăng Duy không nhịn được nói thầm: "Lão thái bà này nói mơ hồ như vậy, thiệt hay giả."
"Cổ trại Abbe vốn là lấy độc cổ nổi danh, cái trại này chỉ chuyên nghiên cứu độc vật, mà ở trên phương diện dụng độc, những trại khác thật sự không thể sánh bằng."
Mạc Khả đang đứng bên cạnh giải thích một câu, lúc này vẻ mặt của hắn cũng không bình tĩnh, bởi vì nếu như Phương Minh chiến bại, vậy có nghĩa nhất định Quỷ Sư Abbe sẽ dẫn chị của trại chủ đi, mà đương nhiên trại chủ tuyệt đối sẽ không đồng ý chuyện đó.
Trại chủ không thể nào trơ mắt nhìn Quỷ Sư Abbe dẫn chị hắn đi, như vậy chỉ có thể lựa chọn khuất phục Quỷ Sư Abbe, dùng tấm bia đá đến đổi, mà bọn họ cũng không thể nào ngăn cản cậu ấy được, bởi vì ở cổ trại Ba Toa, toàn bộ trại dân đều phải phục tùng trại chủ vô điều kiện, dù cho biết rõ trại chủ làm như vậy sẽ nguy hiểm đến tánh mạng của bọn hắn, cũng không thể chống lại.
Cho nên bây giờ Mạc Khả chỉ có thể trông cậy vào Phương Minh có thể đánh bại Quỷ Sư Abbe, mà đây cũng là một bước quan trọng nhất quyết định bố cục của sư phụ mình có thành công hay không.
Khói mù lượn lờ, tất cả mọi người không cách nào thấy rõ rốt cục Phương Minh ở trong sương khói kia thế nào rồi, quan trọng nhất là, Phương Minh ở trong sương khói kia lại không có bất cứ động tĩnh gì, sống hay chết đều không thể biết được.
"Đại ca à, dù anh sống hay chết cũng phải rên lên một tiếng chứ, rốt cuộc tình huống như thế nào?"
Lăng Duy có chút nóng nảy, mà lời của cậu ta cũng là nói ra tiếng lòng của đám người ở đây, rốt cuộc có bị độc chết hay không thì cũng nên có một phản ứng chứ.
Những người này cũng không biết, sở dĩ Phương Minh không lên tiếng không phải giả vờ thần bí, mà là vì lúc này chính cậu đều có chút khiếp sợ.
Trong sương khói, Phương Minh đứng đứng ở nơi đó, mà dưới chân của cậu thì lại có thêm mấy trăm đầu tiểu côn trùng quỳ rạp trên mặt đất, ở đó ngọa nguậy, giống như là thần dân đang tiến hành triều bái đối với quốc vương của mình vậy.
Ngàn Độc Cổ mà Quỷ Sư Abbe vẫn lấy làm kiêu ngạo dĩ nhiên không dám tới gần Phương Minh, thậm chí còn biểu hiện ra sợ hãi.
"Đây là có chuyện gì?"
Đối với thân thể mình trong lòng Phương Minh hiểu rõ, mấy con độc vật này căn bản không làm gì được cậu, nhưng điều đó cũng không có nghĩa cơ thể cậu là bách độc bất xâm chân chính, một số vật cực độc vẫn có thể thương tổn tới cậu, chớ đừng nhắc tới vẫn là cổ trùng được người cẩn thận tỉ mỉ bồi dục.
"Ngu ngốc, cậu cho rằng khí vận là thứ không có chút chỗ tốt nào sao?"
Đúng lúc này, giọng nói của khí linh bảo tháp lại truyền ra một lần nữa, "Cái gì gọi là khí vận, tuy nói là không thể nhìn thấy không thể sờ tới, nhưng khi khí vận tích lũy tới trình độ nhất định, cậu chính là con của khí vận ở thời đại này, là người được thiên đạo quan tâm, mà những con cổ trùng này cũng là một trong vạn vật, bọn nó có can đảm đối nghịch với thiên đạo sao?"
"Nói không khoa trương chút nào, từ giờ trở đi tên nhóc cậu mới thật sự là bách độc bất xâm, cho dù là độc vật vô cùng lợi hại cũng không dám thương tổn tới cậu, đương nhiên ngoài ra còn có một chút chỗ tốt... Hắc hắc..."
Nói đến điểm sau cùng, giọng nói của khí linh bảo tháp lại im bặt mà dừng, cố ý không nói nữa, chẳng qua Phương Minh cũng từ đó nghe được vẻ hả hê của khí linh này.
Chỉ hiện tại Phương Minh không có thời gian đi tự hỏi rốt cục khí linh bảo tháp đang hả hê về chuyện gì, lúc này còn ở trong chiến đấu đây này, nếu biết những độc trùng này căn bản không dám tới gần cậu, vậy cậu cũng liền không sợ hãi.
Răng rắc!
Phương Minh một cước trực tiếp dẫm nát những cổ trùng độc này, giống như đang đốt pháo vậy, theo âm thanh đùng đùng phát ra là vô số độc trùng chết trên mặt đất.
"Thanh âm này?"
Bên ngoài sương mù, đột nhiên Quỷ Sư Abbe có một loại cảm giác xấu, mà bà ta còn chưa kịp làm ra phản ứng kế tiếp, khói mù đã tán đi, cùng lúc đó, một nắm tay cũng xuất hiện ở trước mặt của bà ta.
Quả đấm này, dĩ nhiên chính là của Phương Minh, ngay trong nháy mắt khi sương mù tiêu tán cậu liền ra tay, biện pháp tốt nhất để đối phó với loại cường giả chơi cổ này, chính là không để bà ta có cơ hội thi triển cổ thuật.
Đương nhiên, nếu như chưa biết bản thân mình không e ngại cổ trùng, Phương Minh còn không dám dựa vào gần như vậy, nhưng nếu biết mình đã không sợ cổ trùng, vậy thì chỉ cần cận chiến là giải quyết xong tất cả.
Mà Quỷ Sư Abbe thấy Phương Minh tới gần người, trên mặt không những không giận mà còn lấy làm mừng, vội vã huy động hai tay, từng con từng con độc cổ bắt đầu từ trong ống tay áo bà ta bay ra, bắn về phía Phương Minh.
Chẳng qua cũng chính vì vậy, Quỷ Sư Abbe cũng lựa chọn không né tránh một quyền này của Phương Minh, bởi vì bà ta tự tin chỉ cần độc cổ của bà ta đụng chạm tới Phương Minh, Phương Minh sẽ ngã xuống trong nháy mắt.
Hiển nhiên chuyện xảy ra quá nhanh, căn bản Quỷ Sư Abbe cũng không kịp nghĩ tới, Phương Minh đã phá giải hết Ngàn Độc Cổ của bà ta bằng cách nào, chỉ theo phản xạ có điều kiện làm ra phán đoán như vậy.
Rầm!
Nắm đấm của Phương Minh trực tiếp đập vào ngực của Quỷ Sư Abbe, một quyền này gần như muốn đập xuyên ngực của Quỷ Sư Abbe, tất cả mọi người thấy rõ ràng trong nháy mắt này, mặt mo của Quỷ Sư Abbe đã vặn vẹo tới cỡ nào vì thống khổ.
Sau một khắc, thân thể Quỷ Sư Abbe bay rớt ra ngoài, giữa không trung bà ta còn phun máu ra, lấy một đường vòng cung duyên dáng hạ xuống, cuối cùng cả máu cả thân thể cùng nhau đập về phía một nhà gỗ ở gần đó.
Ở đây một mảnh lặng ngắt như tờ, hết thảy những chuyện vừa xảy ra thoạt nhìn thật lâu, nhưng trên thực tế cũng chỉ phát sinh trong hai giây, căn bản rất nhiều người còn chưa kịp phản ứng, cũng chỉ thấy Phương Minh vươn quyền, sau đó Quỷ Sư Abbe gục.
"Ra tay thật là độc ác."
Mấy tộc trưởng ở bên ngoài phản ứng nhanh nhất, trong chớp mắt, phản ứng đầu tiên của mấy tộc trưởng này là đưa mắt nhìn về phía Phương Minh, trong mắt mang theo vẻ kiêng kỵ, lúc này, trong lòng đám tộc trưởng đã liệt Phương Minh vào danh sách hạng người “cùng hung cực ác”.
Dưới một quyền này, cho dù Quỷ Sư Abbe không chết cũng đã tàn phế một nửa, không tĩnh dưỡng bốn năm năm căn bản không thể phục hồi như cũ, hơn nữa có một chuyện Phương Minh nói đúng, rốt cục Quỷ Sư Abbe cũng đã là có tuổi, bị thương nặng như vậy, đời này coi như là chấm dứt.
Giờ khắc này, trong lòng đám trại chủ đều đã có một quyết định, đó chính là sau khi rời khỏi cổ trại Ba Toa, nhất định phải cẩn thận điều tra kẻ tên Phương Minh này một lần, bằng chừng ấy tuổi dĩ nhiên có thể đánh bại Quỷ Sư Abbe, điều này làm cho bọn họ không thể coi thường.
"Chư vị, cổ trại Ba Toa đã phong trại."
Phương Minh ngay cả nhìn cũng không lại liếc mắt nhìn Quỷ Sư Abbe, mà là đưa mắt quét qua những trại chủ cùng Quỷ sư khác, lời của cậu đã biểu lộ hàm nghĩa rõ ràng không thể nghi ngờ, đó chính là cổ trại Ba Toa không chào đón người ngoài, những trại chủ cùng Quỷ sư các ngươi từ đâu tới thì trở về nơi đó đi.
Nếu như đổi lại thời gian trước chiến đấu, lời của Phương Minh nói ra khỏi miệng tất nhiên sẽ khiến những trại chủ này giận tím mặt, chẳng qua bây giờ những trại chủ này lại chỉ trầm mặc, bởi vì Phương Minh có thực lực để nói chuyện ngang hàng cùng bọn họ.
Thế giới này rất thực tế, ngươi có thực lực vậy ngươi liền có tư cách đối thoại, lại thêm chuyện bọn họ từng thề trước mặt Đa Bảo quỷ sư, những trại chủ này cũng biết tiếp tục dừng lại ở đây cũng chẳng còn tác dụng gì, đành phải trầm mặt rời đi.
Những trại chủ này rời đi, đương nhiên cũng không ai đi lên dẫn Quỷ Sư Abbe đi, nếu như để Quỷ Sư Abbe ở lại nơi này, ai biết còn phải bị tội gì, mặc dù biết nhất định Phương Minh hẳn sẽ không giết Quỷ Sư Abbe, trừ phi Phương Minh muốn cổ trại Ba Toa cùng cổ trại Abbe triệt để khai chiến. Cũng đừng quên cổ trại Abbe vẫn còn trại chủ, chỉ là lần này trại chủ không đến đây.
Đám trại chủ này đều đi, trại dân của cổ trại Ba Toa lại không có vì vậy mà kích động hưng phấn, bởi vì Quỷ sư mà bọn họ tôn kính nhất đã vì trại mà rời khỏi bọn họ.
Phương Minh cũng đi vào tổ từ, ở vị trí trung ương tổ từ, Đa Bảo quỷ sư ngồi trên một cái ghế, trên khuôn mặt già nua tràn đầy dáng tươi cười, vốn là hai mắt đang mở to tại thời khắc này cũng triệt để nhắm lại.
Có lẽ là thấy được Phương Minh đánh bại Quỷ Sư Abbe, rốt cục Đa Bảo quỷ sư cũng có thể nhắm mắt, có thể mỉm cười rời đi.
...
Ba ngày sau, Phương Minh cùng Lăng Sở Sở rời khỏi Nam Cương về tới Ma Đô, bởi vì Đại Trụ gọi điện thoại cho cậu, nói đồ đệ của cậu gặp phải phiền toái.
Đồ đệ?
Phương Minh tỉ mỉ suy nghĩ một chút, dường như bản thân mình không có đồ đệ thì phải… Thẳng đến khi Đại Trụ nói ra tên người đó, trên mặt của cậu mới lộ ra vẻ mặt bất đắc dĩ, vị kia muốn gọi mình là lão sư chứ mình có nhận hắn đâu… Chỉ là Phương Minh hơi nghi hoặc một chút, như hắn thì có thể gặp phải phiền toái gì?
Bạn cần đăng nhập để bình luận