Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 268: Quá yếu

Chương 268: Quá yếu
Sở dĩ bọn người Tào Tĩnh Như kiêng kỵ Tiêu Đằng như vậy, không chỉ bởi vì Tiêu Đằng có thực lực đại sư Nội Gia Quyền, quan trọng hơn cả chính là giá trị sâu xa của một đại sư.
Một đại sư Nội Gia Quyền đương nhiên sẽ có rất nhiều đồ đệ, mà những này đồ đệ này nếu ngưng tụ lại sẽ là tạo thành một thế lực vô cùng kinh khủng.
Ở thời Dân Quốc, võ quán thịnh hành khắp trời Nam đất Bắc, mà những võ quán này còn có địa vị cao hơn cả bang phái, bang phái trong giang hồ đều không dám tùy tiện trêu chọc võ quán, nguyên nhân cũng là bởi vì võ quán có quá nhiều võ giả.
Bang phái trong giang hồ, đa số đều là do một đám người mưu sinh ở tầng đáy xã hội tụ tập thành, nói trắng ra thì những bang phái này cơ bản đều dựa vào người đông thế mạnh, nếu chỉ so sánh năng lực cá nhân của từng người thì bang phái tuyệt đối không thể so sánh với võ quán. SiêuPhẩm Vu Sư Traile
Khi đó lão đại các bang phái rất coi trọng những đàn em đi ra từ võ quán, bởi những người này có thể đánh nhau, mà những người có thể dựa vào đánh đấm mà giúp bang phái lớn mạnh sẽ có địa vị vô cùng cao trong bang phái, từ đó mới có cái tên Hồng Hoa Song Côn.
Thời đó có một số bang phái nhận nuôi những đứa trẻ mồ côi, sau đó đưa những đứa trẻ này đến võ quán, chờ đến khi học thành tài rồi sẽ trở lại bang phái, giúp bang phái mở rộng lãnh thổ.
Là đại sư Nội Gia Quyền, Tiêu Đằng có tới hơn 100 đệ tử, những đệ tử này sau khi xuất sư sẽ trở lại bang phái của riêng mình, trở thành cao tầng trong bang phái thậm chí còn có địa vị cao hơn. Cho nên, đại sư Nội Gia Quyền như Tiêu Đằng có mối quan hệ rất rộng trong giới bang phái giang hồ, không một bang phái nào muốn đắc tội với những người này.
Huống chi, thực lực của đại sư Nội Gia Quyền lại còn vô cùng khủng bố.
Bình thường, một võ sĩ Ngoại Gia Quyền liền đã có thể nhẹ nhõm đối phó ba bốn người đàn ông lực lưỡng, mà một võ sĩ Nội Gia Quyền có thể thoải mái đối phó với bảy tám người.
Về phần Đại sư Nội Gia Quyền, không phải dựa vào đông người thì có thể đối phó nữa, trừ phi là vận dụng súng ống.
Mà cho dù thật sự sử dụng súng ống, vậy cũng phải ra tay trước mới được, nếu không đợi đến khi đại sư Nội Gia Quyền cận thân, ngay cả cơ hội rút súng cũng không có.
"Tiêu lão, hành động này của ông là có ý gì?"
Tào Tĩnh Như nhìn bốn đồ đệ của Tiêu Đằng, bốn người này đều là cao thủ Nội Gia Quyền trong giang hồ.
"Có ý gì? Tào Tĩnh Như bà còn nhìn không hiểu sao? Ban đầu Tiêu lão còn nể tình cảm ngày xưa với cha bà, dự định hòa bình hợp nhất Thanh Y Môn, thế nhưng nếu bà đã không thức thời, vậy thì tôi sẽ trực tiếp khiến Thanh Y Môn của bà biến mất."
Vương Chấn Thiên ngửa đầu cười to, chỉ cần hắn ta giết chết Tào Tĩnh Như cùng những người trước mắt này, đến lúc đó hắn ta liền có thể danh chính ngôn thuận sáp nhập Thanh Y Môn vào Thanh Long Môn, cho dù Thanh Y Môn còn có người không phục, chỉ cần trực tiếp trấn áp là đủ.
"Bà chủ, bà hãy đi trước đi."
Lão giả sau lưng Tào Tĩnh Như cản ở phía trước, mà mấy người Mạc Thập Tam cũng thế, bảo hộ Tào Tĩnh Như còn có Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều vào giữa.
"Đi? Các người ai cũng không thể đi được."
Tiêu Đằng nhìn về phía lão giả: "Dựa vào xuất thân của Dã Lộ Tử lão có thể tu luyện Nội Gia Quyền tới cấp độ này cũng coi là không tệ, nhưng lão không thể nào tiếp nổi ba chiêu của tôi."
"Thất Thúc, lão che chở cho Kiều Kiều rời đi trước."
Tào Tĩnh Như biết Thất Thúc không phải đối thủ của Tiêu Đằng, mà lúc này vẻ mặt của Hàn Kiều Kiều cũng trở nên khẩn trương hơn hẳn, mặc dù trong lòng cô ấy rất hận mẹ mình, thế nhưng đến cùng vẫn là máu mủ tình thâm.
Thất Thúc cười khổ, đối phương làm sao có thể để lão rời đi được chứ, lần này rõ ràng là Thanh Long Bang đã thiết kế âm mưu sẵn từ trước, muốn một kích tiêu diệt hết cao tầng của Thanh Y Môn.
"Cha, đứa con gái của Tào Tĩnh Như này lưu lại cho con."
Con trai của Vương Chấn Thiên tà ác nhìn Hàn Kiều Kiều, dạng mỹ nữ như thế này nếu chưa được nếm thử đã bị giết chết, không phải là quá lãng phí sao?
Bá.
Mạc Thập Tam không nói lời nào, từ phía sau quất ra một thanh Đường Đao, đến lúc này, chỉ có một trận chiến, trừ phi anh ta chết, nếu không tuyệt đối sẽ không để bất kỳ người nào tới gần môn chủ.
"Ra tay đi."
Tiêu Đằng vung tay lên, bốn đồ đệ của ông ta đồng loạt xông tới, trong đó còn có một người giơ song câu lên đánh tới Mạc Thập Tam.
Mạc Thập Tam dẫn theo đường đao nghênh đón, song phương giao thủ, thân ảnh của Mạc Thập Tam lui về sau mấy bước, rất rõ ràng, lực lượng đối phương cao hơn anh ta.
Mạc Thập Tam tu luyện công phu ngoại gia, dựa vào chiêu thức cùng tốc độ để đạt được ưu thế, mà nội gia quyền hoàn toàn tương phản, ưu thế dựa vào nội lực ngưng tụ được trong cơ thể.
Chỉ mới mấy hiệp Mạc Thập Tam đã rơi xuống thế yếu, nếu như không phải anh ta liều mạng chỉ sợ tại đã bị đánh bại rồi, chỉ là cho dù dựa vào lối đánh liều mạng này cũng chỉ sợ không bao lâu nữa anh ta cũng sẽ bị đánh bại.
Huống chi, đối phương chỉ là một đồ đệ của Tiêu Đằng mà thôi, ngoài người này ra vẫn còn ba người đồ đệ khác có thực lực mạnh mẽ như vậy, còn thêm một đại sư Nội Gia Quyền là Tiêu Đằng nữa, đám người Thanh Y Môn triệt để lâm vào tuyệt vọng.
Lúc này trên mặt Tào Tĩnh Như tràn ngập vẻ hối hận, nếu bà ấy biết Tiêu Đằng đã cùng Thanh Long Bang hợp mưu, bà ấy tuyệt đối sẽ không để Mạc Thập Tam đón Kiều Kiều cùng Phương Minh tới đây.
Tiêu Đằng tới với danh nghĩa kết thân, mà bà ấy lại không tiện trực tiếp từ chối ông ta, cho nên mới nghĩ tới chuyện để Tiêu Đằng biết con gái bà ấy đã có bạn trai.
Không phải tôi không nể mặt Tiêu lão ông, mà thật đáng tiếc, con gái tôi là hoa đã có chủ.
Đây vốn là dự định lúc đầu của Tào Tĩnh Như, mà nguyên nhân bà ấy không phòng bị chính là bởi vì bà ấy không cho rằng Thanh Long Bang có đủ khả năng mời một đại sư Nội Gia Quyền giúp bọn họ đối phó với Thanh Y Môn.
"Kiều Kiều, Phương Minh, lần này là sai lầm của mẹ, hai con hãy đi mau đi, nếu có thể thoát hãy rời Ma Đô thật xa, Kiều Kiều con cũng đừng tiếp tục làm diễn viên nữa."
Tào Tĩnh Như nhìn Hàn Kiều Kiều cùng Phương Minh, giọng nói cũng mang theo tia quyết tuyệt, bà ấy biết Vương Chấn Thiên chắc chắn sẽ không chừa cho bà ấy một con đường sống, vì thế bà ấy chỉ có thể cố gắng hết liều mạng bảo vệ con gái bà.
Nếu con gái có thể may mắn trốn thoát thì sau đó tuyệt đối không được xuất hiện trước mặt công chúng, bởi Thanh Long Bang tuyệt đối sẽ trảm thảo trừ căn(1), một bang phái muốn giết chết một người nào đó dễ như giết chết một con kiến vậy, cho dù người kia có là đại minh tinh...
(1)Trảm thảo trừ căn: diệt có tận gốc
"Đi? Dì Tào, tại sao chúng cháu lại phải đi?"
Phương Minh mỉm cười đứng dậy, đưa mắt nhìn về phía Mạc Thập Tam bên kia, lập lức quay qua một tên đàn em của Thanh Y Môn đang bảo vệ cậu, nói ra: "Huynh đệ, cho tôi mượn thanh dao găm trên tay anh một chút."
Tên đàn em của Thanh Y Môn này còn chưa kịp phản ứng thì dao găm đã nằm gọn trong tay Phương Minh.
Nhìn thanh dao găm trong tay nụ cười trên mặt Phương Minh biến mất, ngay sau đó dao găm rời tay, tất cả mọi người còn chưa nhìn rõ hành động của cậu thì đột nhiên bên phía Mạc Thập Tam truyền tới một tiếng hét thảm thiết.
Thanh dao găm găm trúng vào cánh tay người đàn ông đang đánh nhau với Mạc Thập Tam, đau đớn khiến cánh tay cầm song câu của tên này rũ xuống.
Mạc Thập Tam nhìn thấy dao găm cắm vào tay người đàn ông trung niên, thế nhưng anh ta cũng không nghĩ nhiều, trực tiếp chém xuống, người đàn ông trung niên nghiêng người tránh né, mặc dù có thể tránh thoát chính diện, thế nhưng không thể tránh thoát hoàn toàn.
Đao trong tay Mạc Thập Tam chém thẳng xuống cánh tay của ông ta, toàn bộ cánh tay phải đứt rời, máu phun tung tóe.
"Sư đệ!"
"Tam sư huynh."
Ba tên đồ đệ còn lại của Tiêu Đằng thấy thế liền rống một tiếng, vội vàng chạy tới cứu viện, trên mặt Mạc Thập Tam lộ ra vẻ tiếc nuối, thế nhưng anh ta cũng biết hiện tại không còn cơ hội để chém giết ông ta nữa, khôn ngoan lui về.
Tất cả mọi người đều chấn kinh vì biến cố đột ngột kia.
Ai đã ném thanh dao găm kia? Lại ném như thế nào?
Có thể nói, trong số mọi người ở đây chỉ có ba người nhìn thấy Phương Minh mượn con dao găm, chính là Hàn Kiều Kiều cùng Tào Tĩnh Như, còn có chủ của con dao găm.
Hai mắt Tào Tĩnh Như sáng lên, bởi bà đột nhiên nhớ tới lời thất thúc đã nói, sau lưng Phương Minh vẫn còn một vị cao thủ.
"Người nào, là ai dám ra tay đánh lén sư đệ của tôi? Dựa vào đánh lén thì có gì quang minh? Có giỏi thì hãy ra đây đối mặt đánh với tôi một trận!"
Ba người đồ đệ của Tiêu Đằng nhìn chằm chằm đám người xung quanh, Phương Minh vỗ vỗ tay một cái, sau đó trực tiếp đi tới trước mặt ba tên đồ đệ kia.
Cử động của Phương Minh thu hút ánh mắt đám người đang ở đây, trong nháy mắt mọi người đều hiểu vừa rồi chính cậu là người phóng thanh dao găm ra.
"Tôi đã làm, hiện tại tôi đứng ra, mấy người muốn đánh với tôi thế nào?"
Nghe thấy lời nói của Phương Minh hai mắt Mạc Thập Tam hiện lên vẻ khó hiểu, anh ta đã từng đánh nhau với Phương Minh, ấn tượng của Phương Minh mang lại cho anh ta chỉ là linh hoạt hơn người bình thường một chút mà thôi, làm sao có thể có phóng ra một thanh đao nhanh chuẩn như thế?
Loại tốc độ cùng lực sát thương kia tuyệt đối chỉ có một cao thủ nội gia tu luyện lâu năm mới có thể làm được.
Mặt Tiêu Đằng trở nên âm trầm, bởi mới vừa rồi chính ông ta cũng đều không thấy quỹ tích của con dao găm kia, nhưng mà ông ta vẫn không thèm để ý, đây là ba đệ tử quan môn ông ta đã dốc lòng bồi dưỡng, công phu nội gia không tệ chút nào.
"Đợi tao phế mày rồi hãy nói tiếp!"
Một người trong đó trực tiếp đánh ra một chưởng, chưởng phong tầng tầng lớp lớp, một chưởng này ít nhất cũng phải có lực lượng cỡ năm trăm cân, tốc độ nhanh vô cùng.
Trên mặt đám người Vương Chấn Thiên lộ ra vẻ trêu tức, bọn họ chờ mong nhìn thấy cảnh Phương Minh trúng chưởng xương cốt vỡ vụn, mà bên phía Thanh Y Môn, Mạc Thập Tam chuẩn bị nhào tới muốn ra tay tương trợ, thế nhưng anh ta còn chưa kịp ra tay đã thấy Phương Minh bắt được song chưởng của người kia, sau đó, tiếng xương cốt vỡ vụn truyền đến trong tai tất cả mọi người.
"Quá yếu."
Phương Minh khe khẽ thở dài, tay phải đùa nghịch một chút, người đàn ông trung niên trực tiếp bay ngược ra ngoài, mà đôi tay của ông ta cũng đã bị phế.
"Cái này sao có thể?"
Trên mặt đám người Vương Chấn Thiên lộ ra vẻ chấn kinh, nếu như nói lúc trước cậu đánh lén nên thành công bọn họ còn có thể chấp nhận, thế nhưng bây giờ là lấy cứng đối cứng, thế nhưng đồ đệ của lão Tiêu kia ngay cả một chiêu cũng không đỡ nổi, trực tiếp bị phế, đây thật sự là chuyện không thể tin nổi!
"Giết!"
Hai tên đồ đệ còn lại của Tiêu Đằng thấy thế liếc mắt nhìn nhau, song song đồng thời ra tay, một tên quét ngang chân còn một tên tung quyền đánh thẳng vào ngực Phương Minh.
Phương Minh châm chọc, căn bản không hề để ý phía dưới, trực tiếp tung ra một quyền đỡ lấy một quyền của đối phương.
Răng rắc!
Quyền đầu va chạm, trên mặt đối phương lộ ra vẻ kinh hãi, khoảnh khắc khi chạm tới nắm đấm của Phương Minh, ông ta như cảm thấy bản thân va chạm với khối sắt nặng ngàn cân, phản lực mạnh mẽ tới mức khiến xương cốt của ông ta trực tiếp vỡ vụn.
Mà ngay khi tên còn lại quét chân trúng đùi Phương Minh, trên mặt mới đầu còn hiện vẻ mừng rỡ, chỉ là vẻ mừng rỡ này kéo dài không được một giây đã chuyển ngay thành vẻ đau khổ.
Xương cốt của ông ta truyền đến tiếng đứt gãy khiến ông ta tuyệt vọng, mà ngay sau đó một chân trực tiếp giẫm lên đầu gối của ông ta, răng rắc, loại kia đau đớn cùng cực do xương cốt lệch vị trí mang tới khiến ông ta trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Toàn trường hoàn toàn yên tĩnh, cho dù là Tiêu Đằng cũng đều chấn kinh đứng bật dậy khỏi ghế.
Chỉ có Phương Minh vẫn bình tĩnh lắc lắc đầu, giận dữ nói: "Quá yếu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận