Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 298: Huyễn xà

Chương 298: Huyễn xà
Sở dĩ Phương Minh nói ra những lời này là vì muốn kích thích Nhan Hồng Đào, khiến lão ta mất bình tĩnh, người đang mất đi bình tĩnh sẽ xuất hiện sơ hở.
Nhưng mà, dù sao Nhan Hồng Đào cũng là cáo già thành tinh, làm sao có thể vì chút kích thích mà dễ dàng nổi giận, cho dù có tức giận, giờ khắc này lão ta cũng phải cố nhịn trong lòng.
"Người trẻ tuổi, cậu thật sự cho rằng dựa vào một linh khí phòng ngự thì có thể vô địch thiên hạ sao? Ngày hôm nay hãy để lão phu cho cậu biết, ngoại vật mãi mãi cũng chỉ là ngoại vật, chỉ có thực lực mới thật sự là căn bản."
"Đúng không?" Phương Minh cười nhạt một tiếng, nếu đối phương đã hiểu lầm, vậy hãy để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm đi.
"Nếu như lão phu đoán không sai, linh khí phòng ngự này của cậu hẳn là phòng ngự bị động, cho dù linh khí này có phải là Linh khí sử dụng một lần hay không, nhưng chỉ cần lão phu không chủ động công kích cậu thì linh khí này hẳn là sẽ không thể nào phát huy tác dụng."
Nhan Hồng Đào đã sớm nghĩ ra cách để đối phó Phương Minh, bàn tay to của lão mở mối nối trên đầu rồng của quải trượng ra, ngay sau đó, ngay mối nối đột nhiên xuất hiện một đầu rắn.
Một con rắn độc có đầu hình tam giác.
Xì xì xì!
Con rắn độc thò đầu ra khỏi mối nối, lưỡi của nó không ngừng phun ra nuốt vào, mà ngay sau đó thân rắn cũng trườn ra quấn quanh quải trượng, về phần đầu rắn thì an tĩnh ghé vào lòng bàn tay của Nhan Hồng Đào, đôi mắt lạnh lẽo của nó nhìn chằm chằm Phương Minh đang đứng đối diện.
"Dưỡng xà, không ngờ Nhan Hồng Đào còn biết thuật dưỡng xà!"
Đoàn người lại xôn xao ầm ĩ, đa số người trên đời đều cảm thấy hơi sợ hãi chán ghét loại động vật máu lạnh có vẻ bề ngoài xấu xí như rắn này.
"Thuật khống xà, thật không ngờ lão ta vậy mà còn có ngón này."
Khác với sự xôn xao của đám người vây xem, đám người Cầu trưởng lão vừa nhìn liền biết Nhan Hồng Đào biết thuật khống xà, nếu không sau một thời gian dài bị Nhan Hồng Đào nhốt trong quải trượng, nó được thả ra ngoài rồi tuyệt đối không thể ngoan ngoãn ghé vào tay Nhan Hồng Đào như vậy.
Thuật khống xà, chính là một trong số những thuật khống thú, vốn ban đầu nó là thuật pháp thuộc về Đạo giáo, chỉ có điều không hiểu tại sao sau đó lại bị thất truyền, đến cuối cùng lại phân ra rất nhiều loại, ví như có thuật chuyên khống xà, lại còn có thuật chuyên khống trùng nữa đấy, mà tới cuối cùng thì chỉ còn cổ thuật của Nam Cương.
Cái gọi là cổ thuật chính là thuật được hình thành từ thuật khống thú thời viễn cổ, dù sao những thuật pháp thời viễn cổ này, một là có thể truyền lại tới thời nay nhưng bị thay đổi nhiều, nhờ vào trí tuệ của người đời trước cộng thêm sự thay đổi của người đời sau, những thuật pháp này càng thêm lợi hại, hai là bị thất truyền, được hậu nhân chắp vá nhờ một ít đầu mối cùng ghi chép còn lại.
Cho nên, thuật pháp từ thời xa xưa lợi hại hơn hay là thuật pháp thời hiện tại lợi hại hơn, trên thực tế giới tu luyện cũng không ai có thể khẳng định được, nhưng người trong giới tu luyện đều công nhận một điều, riêng thuật khống thú thì thuật của thời viễn cổ lợi hại hơn.
Nguyên nhân rất đơn giản, ở thời kỳ viễn cổ hồng hoang, tổ tiên của Nhân tộc phải đối mặt với cự thú hồng hoang, chính là những dị thú hình thù kỳ lạ được ghi lại trong Sơn Hải Kinh, những con dị thú này đến bây giờ cũng đã là thất truyền.
Đối diện với mấy con dị thú này, tổ tiên Nhân Tộc lại có thể sáng tạo ra thuật khống thú, đủ để hiểu thuật khống thú này cường đại đến mức nào, điều này đã được mọi người công nhận.
"Nhan Hồng Đào quả nhiên vẫn còn giữ lại át chủ bài, chúng ta chưa từng nhìn thấy lão ta dùng thuật khống xà, thậm chí còn chưa từng nghe người khác nói tới, điều này có nghĩa hoặc là lão ta chưa từng dùng thuật này trước mặt người khác, hoặc là những người nhìn thấy đều đã chết!"
Lão gù khe khẽ thở dài, bọn họ sống tới tuổi này, muốn nói còn có con bài chưa lật gì đó không bị người biết rõ là chuyện không thể nào đấy, bởi vì để đi tới một bước ngày hôm nay bọn họ đã phải trải qua bao nhiêu trận chiến kinh khủng kia chứ? Tất cả những con bài chưa lật đều bị người ta quen thuộc từ lâu.
Cũng chính bởi vì vậy, khi thấy một con rắn trườn ra từ trong quải trượng, ánh mắt của mấy người đều tràn ngập kiêng kỵ, cũng không phải bọn họ sợ rắn, thứ bọn họ kiêng kỵ là tâm cơ của Nhan Hồng Đào.
Một người sống nhiều năm như vậy lại vẫn có thể giữ được một chiêu không dùng tới, phần tâm cơ này cũng đã là rất đáng sợ.
Người như vậy tốt nhất không nên đắc tội, một khi đã đắc tội tuyệt đối không thể để cho đối phương có cơ hội trở mình, nếu không hậu hoạn vô cùng.
Trên lôi đài, Phương Minh mặc dù không biết đây vốn là lá bài tẩy chưa bao giờ sử dụng của Nhan Hồng Đào, nhưng từ phản ứng của đám người bên dưới cậu cũng có thể hiểu được một hai, Nhan Hồng Đào hẳn là chưa từng sử dụng một chiêu này, nói cách khác Nhan Hồng Đào rất có lòng tin đối với con rắn này.
Ánh mắt của Phương Minh rơi vào trên người con rắn kia, con rắn này mang tới cho cậu cảm giác vô cùng âm lãnh nguy hiểm, dựa vào cảm giác này cậu có thể xác định, con rắn này không chỉ là rắn độc đơn giản như vậy.
"Bảo bối lão phu nuôi ngươi hai mươi năm, hiện tại cũng đã tới lúc để mày biểu hiện rồi."
Nhan Hồng Đào sờ sờ đầu con rắn kia, sau đó đánh ra một chưởng, con rắn độc này bắt đầu trườn theo quải trượng rơi xuống đất, tiếp đó nó lại trườn với phương thức vô cùng quỷ dị hướng tới Phương Minh.
Đa số rắn đều trườn thẳng về phía trước, thế nhưng con rắn này trườn về phía bên trái hơn 2m sau đó lại trườn về phía bên phải hơn 2m, thỉnh thoảng lại còn lùi lại mấy thước, chỉ là lôi đài dài cỡ 30m, đợi đến khi nó trườn đến vị trí cách Phương Minh 10m thì đã một phút trôi qua.
Đôi mắt của Phương Minh hơi nheo lại, nhìn thấy cách trườn của con rắn này, rốt cục cậu cũng biết lai lịch của nó.
Huyễn xà.
Một loại rắn cực kỳ kỳ lạ, trước đây sư phụ cậu đã từng đã nói với cậu, loại rắn này có một loại năng lực đặc thù, đó chính là có thể khiến người ta sản sinh ảo giác, sau đó thừa dịp người ta rơi vào ảo giác mà tới gần, công kích bằng chất độc, chỉ cần bị nó cắn trúng chắc chắn sẽ phải mất mạng trong vòng ba giây, kịch độc không gì sánh được.
Còn về cách nhận biết huyễn xà cũng khá đơn giản, loại rắn này nếu muốn khiến người ta tiến nhập ảo cảnh thì cần di chuyển theo bộ pháp đặc thù, cũng giống với con người bày binh bố trận, ảo trận do nó tạo ra khiến người ta hãm sâu trong đó.
Cho nên nếu như gặp phải loại rắn di chuyển theo phương thức kỳ quái, hơn nữa kiểu trườn của nó còn có chút giống với kỳ môn độn giáp, thì có thể xác định nó là huyễn xà.
Dựa vào vẻ bề ngoài tuyệt đối không cách nào đoán được nó có phải huyễn xà hay không, bởi vì huyễn xà là một loại rắn biến dị, chỉ cần là độc xà cũng có thể biến dị thành huyễn xà.
Đã biết đây là một đầu huyễn xà, khóe miệng của Phương Minh cong lên, bởi cậu nhớ tới cuộc trò chuyện của cậu và sư phụ lúc trước.
"Vậy lúc đó sư phụ có bị trúng chiêu không?"
"Con có biết canh rắn con đang uống từ đâu mà ra không?"
...
Phương Minh quét mắt nhìn Nhan Hồng Đào, cậu biết tự tin của Nhan Hồng Đào là từ đâu tới, ở trong lòng Nhan Hồng Đào vẫn luôn cho rằng trên người cậu có Linh khí phòng ngự, chỉ cần lão ta ra tay thì khí tràng hỗn loạn sẽ kích hoạt tính chủ động phòng ngự của Linh khí, thế nhưng công kích của huyễn xà thì không.
Chuyện này cũng giống với rada phòng ngự, nó có thể phát hiện có đạn đạo bay tới rồi tiến hành chặn lại, nhưng lại không cách nào cảm ứng hay công kích một con ruồi đang bay cả.
Huyễn xà không ngừng tới gần Phương Minh, tới lúc nó chỉ còn cách Phương Minh 3m thế nhưng Phương Minh vẫn đứng yên bất động, thậm chí tất cả sự chú ý của cậu đều đặt lên người Nhan Hồng Đào.
"Chuyện gì xảy ra? Con rắn này đã tới gần cậu như vậy sao cậu vẫn không có phản ứng?"
"Đúng vậy, giống như đã bị dọa tới choáng váng đầu óc."
Người ở dưới đài cũng phát hiện ánh mắt của Phương Minh có chút không đúng, đờ ra như một tên ngốc vậy.
"Phương Minh sao vậy?"
Không ít người bên nhà họ Trần cũng trở nên bối rối, con rắn kia cách Phương Minh càng gần, tay của Trần Tâm Di càng mất tự chủ mà nắm chặt hơn.
"Vũ khí bí mật lão phu nuôi dưỡng suốt 20 năm, cả giới tu luyện cũng không có bao nhiêu người biết lai lịch của huyễn xà, hiển nhiên đây chính là đòn tấn công không chút sơ hở nào đấy! Chỉ là hôm nay nó bại lộ rồi, đợi khi đám người ở đây quay về chắc hẳn sẽ nghiên cứu kỹ lưỡng huyễn xà, quả là có chút đáng tiếc."
Trên mặt Nhan Hồng Đào lộ ra vẻ tiếc nuối, hiện tại lão ta chỉ có thể hi vọng món Linh khí phòng ngự trên người Phương Minh không khiến lão ta thất vọng.
Huyễn xà cách Phương Minh chỉ có chỉ còn 1m.
XÍU...UU!!
Chỉ còn cách 1m, huyễn xà đột nhiên hóa thành một vệt ánh bắn về phía Phương Minh, mà đám người phía dưới cũng kinh hãi hét lên, bởi vì bọn họ thấy độc xà kia dùng tốc độ nhanh tới mức gần như chỉ trong chớp mắt đã bắn đến trước cánh tay Phương Minh, miệng rắn há mở, lộ ra răng nanh ở bên trong.
Một màn này khiến không ít người cảm thấy lạnh lẽo, thậm chí có một số người nhà họ Trần nhát gan tới mức nhắm chặt hai mắt lại, mà lúc này trên mặt Nhan Hồng Đào cũng lộ ra nụ cười bình tĩnh chắc chắn.
Ba!
Một tiếng vang truyền tới, trong đám người truyền đến vô số tiếng hô kinh ngạc, nụ cười trên mặt Nhan Hồng Đào cũng đọng lại, mà đám người nhà họ Trần đang nhắm chặt mắt cũng đều mở ra, thấy Phương Minh vẫn đứng hiên ngang trên lôi đài, vẻ mặt ngơ ngác khó hiểu.
Trần Tâm Di cũng nằm trong số người đang nhắm mắt, cho nên thời khắc này khuôn mặt cô ấy cũng mang theo vẻ nghi hoặc, quay qua hỏi cha mình: "Cha, đã xảy ra chuyện gì vậy?"
Trần Đại Lương không trả lời cô ấy, chỉ là dùng ngón tay chỉ chỉ một góc trên lôi đài, ánh mắt của Trần Tâm Di nhìn theo hướng ông ta chỉ, ngay sau đó vẻ mặt càng trở nên mờ mịt.
Ở nơi đó, con rắn ban nãy đã đứt ra làm đôi, không ngừng giật giật, đầu lâu của nó còn không ngừng đóng mở.
Rốt cuộc cô ấy đã bỏ lỡ điều gì? Là Phương Minh đã đánh chết nó sao?
Trong số đám người ở đây chỉ có một số ít người thấy rõ chuyện gì đã xảy ra.
"Cậu… Cậu không bị sa vào ảo giác."
Vài giây sau đó, cuối cùng Nhan Hồng Đào cũng kịp phản ứng, trên khuôn mặt già nua toát ra vẻ khó tin vô cùng.
"Cậu đã không bị sa vào ảo giác vì sao lúc trước lại có thể dại ra như vậy?"
"Nếu tôi không dại ra như vậy thì làm sao có thể lừa lão, mà đầu huyễn xà này làm sao có thể công kích tôi?"
Khóe miệng của Phương Minh cong lên, khinh thường cười nhạo, trước đây sư phụ cậu đã nói với cậu, loại huyễn xà này cực kỳ giảo hoạt cùng nhát gan, nếu như không chắc chắn mục tiêu đã sa vào ảo giác nó tuyệt đối sẽ không tới gần công kích, tình nguyện buông tha cũng sẽ không dấn thân vào nguy hiểm.
Cho nên, Phương Minh nhất định phải giả dạng bản thân đã rơi vào trong ảo giác, mà sư phụ cậu cũng đã nói cho cậu phương pháp để bản thân không thật sự rơi vào ảo giác.
Con huyễn xà này sẽ tản ra một loại mùi hương tương đối đặc thù, loại mùi này vô sắc vô vị, nhưng một khi hít phải loại mùi này bản thân sẽ rơi vào ảo giác do con rắn bố trí, do đó chỉ cần nín thở thì sẽ không sao.
Vì thế, bộ dạng đờ đẫn ban nãy chỉ là do cậu cố tình giả dạng mà thôi.
"Cậu vậy mà biết huyễn xà?"
Trong mắt Nhan Hồng Đào hiện lên vẻ khiếp sợ, lai lịch về huyễn xà lão ta chỉ may mắn nhìn thấy một lần duy nhất từ nhật ký của một tiền bối thời Minh, có thể nói ghi chép về huyễn xà này hầu như đã là thất truyền.
"Đúng vậy, tôi không chỉ biết lai lịch của nó, tôi lại còn biết rõ cách đối phó nó."
Phương Minh mỉm cười, mà vẻ mặt của Nhan Hồng Đào thì nặng nề hẳn lên, lão ta biết mình đã bị Phương Minh bỡn cợt.
"Cho dù không có huyễn xà, lão phu cũng có thể tiêu diệt cậu."
Cuối cùng Nhan Hồng Đào cũng không thể giữ vẻ mặt tươi cười nữa, chẳng qua lão ta vẫn có lòng tin với bản thân mình, cho dù không có huyễn xà, lão ta vẫn nắm chắc phần thắng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận