Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 640: Tôi không quen tên khốn này

Chương 640: Tôi không quen tên khốn này
Hắn đầu tư công ty giải trí khắp trong ngoài nước, không chỉ là vì cháu trai mình, trong đó còn có một loại nguyên nhân chính là dựa vào thân phận cổ đông của công ty giải trí, mấy năm nay hắn cũng chơi không ít nữ minh tinh, chỉ có điều làm tương đối bí ẩn, ngay cả cháu của hắn cũng không biết.
Mặt Trương Nhân Cương vô cùng âm trầm, mà theo lời của hắn hạ xuống, mấy người vệ sĩ áo đen đứng bên cạnh nhà hàng lập tức đi tới, sắp bắt được Hàn Kiều Kiều.
"Các người muốn làm gì, buông chị Kiều Kiều ra."
Trương Yến thấy mấy vệ sĩ kia muốn bắt Hàn Kiều Kiều, lập tức vọt tới, "Các người chớ làm loạn, cậu Tần nhanh nhanh tới trợ giúp chị Kiều Kiều."
"Yến Tử đừng có gấp."
Hàn Kiều Kiều ngăn cản Trương Yến, biểu hiện trên mặt không thay đổi, chỉ là cười lạnh nhìn về phía Trương Nhân Cương, "Ông xác định ông muốn giáo huấn tôi sao?"
"Giáo huấn cô thì thế nào, không chỉ muốn giáo huấn cô, tôi còn muốn cô thân bại danh liệt, phong sát cũng quá tiện nghi cho cô rồi, tôi muốn cô không thể tiếp tục sống trong nước nữa."
Trương Nhân Cương vẻ mặt âm trầm, phong sát một minh tinh chỉ là khiến minh tinh này không thể lăn lộn trong giới giải trí, mà thân bại danh liệt, đó chính là muốn ở trong nước cũng không thể ở được.
Loại tình huống này không phải chưa từng có, đã từng có mấy vị minh tinh đã bị bọn họ làm như vậy, nắm giữ đại bộ phận công ty giải trí cùng truyền thông, nếu muốn thao túng dư luận chẳng qua chỉ là một chuyện đơn giản, lại để cho minh tinh dưới cờ cùng nhau hát đệm, hủy diệt một minh tinh thật sự là một chuyện quá dễ dàng.
"Ah, như vậy sao."
Hàn Kiều Kiều đột nhiên xoay người một cái, hướng phía sau hô lên: "Phương Minh, có người nói muốn phong sát tôi, còn muốn khiến tôi thân bại danh liệt, cậu nói phải làm sao bây giờ?"
Phương Minh đi tới cùng với Reed, nghe được lời của Hàn Kiều Kiều, cười một tiếng, giọng điệu của Hàn Kiều Kiều giống như đang làm nũng, nhưng chỉ có cậu biết, Hàn Kiều Kiều là giận thật.
Cái yêu tinh này khi tức giận chính là vẻ mặt như vậy.
Hàn Kiều Kiều vừa quay đầu kêu lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía Phương Minh bên này, khi thấy Phương Minh cùng Reed, trên mặt đám người đạo diễn Trương đều lộ ra vẻ nghi hoặc, bởi vì bọn họ không nhận ra hai người này, thoạt nhìn hẳn không phải người trong giới?
"Nghe giọng điệu của Hàn Kiều Kiều, quan hệ cùng người trẻ tuổi này không bình thường, lẽ nào Hàn Kiều Kiều cũng là vì hắn mà cự tuyệt Trương Lượng?"
"Tuổi không lớn lắm, chẳng lẽ là phú nhị đại nào đó?"
Một ít minh tinh xì xào bàn tán, ánh mắt rơi vào trên người Phương Minh, ngược lại coi thường Reed, nguyên nhân rất đơn giản, "Phương Minh" hai chữ này vừa nghe chính là tên người Trung Quốc, mà Reed là một người nước ngoài, hiển nhiên không thể nào là đối tượng Hàn Kiều Kiều nũng nịu.
Ánh mắt của Phương Minh thấy mấy vệ sĩ đang vây quanh Hàn Kiều Kiều, sắc mặt trở nên lạnh lẽo, "Cút ngay."
Mấy vệ sĩ này đương nhiên không hiểu tiếng Trung, song khi ánh mắt của Phương Minh rơi xuống, mấy vệ sĩ này trong lòng run lên, cái ánh mắt này khiến cho bọn họ như rơi vào động băng, cả người rét run, theo bản năng lập tức lui về phía sau.
Mấy người hộ vệ bị ánh mắt của Phương Minh hù dọa thối lui, nhưng những người khác cũng không chú ý tới ánh mắt của Phương Minh, nhất là Trương Lượng, cho rằng người này là người đàn ông của Hàn Kiều Kiều, trong nháy mắt ghen ghét dữ dội.
Quản hắn khỉ gió có phải phú nhị đại hay không, đây là đang ở nước ngoài, là địa bàn của chú hắn, cho dù là rồng cũng phải cuộn lại.
"Nha, giọng điệu thật là phách lối, mày cho rằng nơi này là trong nước sao?" Trương Lượng cười lạnh liên tục, vẻ mặt khinh thường, nơi này là địa bàn của chú hắn.
"Người kia là ai?"
Ánh mắt của Phương Minh nhìn Trương Lượng, sau đó ánh mắt chuyển hướng nhìn Hàn Kiều Kiều, Hàn Kiều Kiều bĩu môi, "Một tên trẻ trâu."
"Hàn Kiều Kiều, con mẹ mày!"
Trương Lượng đứng lên, nắm lấy bình rượu trên bàn, cũng muốn đập thẳng tới trên đầu Hàn Kiều Kiều, chỉ là tay hắn mới đến giữa không trung liền không nhúc nhích được, sau một khắc chỗ cổ tay truyền đến cảm giác đau đớn.
Tay của Phương Minh bắt được cổ tay của Trương Lượng, sau đó ngón tay hơi dùng lực, tiếng xương vỡ vụn lập tức truyền tới, sắc mặt Trương Lượng trắng bệch, đau nhức kêu lên.
"Ai u, tay của tôi, tay của tôi..."
Chẳng qua sau khi Phương Minh buông tay hắn ra nhưng chuyện cũng không kết thúc như vậy, cậu nắm lấy bình rượu đỏ vừa rớt khỏi tay Trương Lượng, trực tiếp đập vào trên đầu Trương Lượng.
Bốp!
Bình rượu vỡ vụn, Trương Lượng giống như Tề San San, máu tươi đầy đầu.
Reed đứng ở sau lưng Phương Minh, thấy một màn như vậy lại khiếp sợ mở to hai mắt nhìn, không phải bởi vì điện hạ đánh người, mà là vì điện hạ tự tay đánh người.
Điện hạ có thân phận gì? Đó là thần tử Giáo Hội, thân phận cao quý tới cỡ nào, nhưng bây giờ lại tự mình ra tay với một người bình thường, hơn nữa còn dùng thủ đoạn đập bình rượu như vậy, này chỉ có thể nói rõ một điểm, đó chính là thần tử điện hạ thật sự tức giận, hơn nữa còn không phải tức giận bình thường.
Vì sao thần tử điện hạ tức giận như vậy? Mọi thứ đều là vì cô Hàn kia, tuy rằng lúc trước hắn đã đề cao thân phận của cô hàn kia rồi, nhưng hiện tại xem ra còn đánh giá thấp địa vị của cô Hàn kia ở trong lòng thần tử điện hạ.
Bây giờ đã biết địa vị của cô Hàn này ở trong lòng thần tử điện hạ, Reed cũng biết nên xử lý chuyện trước mắt như thế nào, đó chính là tuyệt đối phải làm cho cô Hàn này thoả mãn.
"Các người làm vậy là sao? Thế nào lại đánh người?"
"Thô lỗ, thực sự là quá thô lỗ! Đúng là vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân(2), Hàn Kiều Kiều thô lỗ như thế, không nghĩ tới bạn bè của cô ấy cũng giống y cô ấy."
(2) Vật dĩ loại tụ, nhân dĩ quần phân: vật họp theo loài, người phân theo nhóm, người tốt và xấu thường khó thể đi cùng nhau, bởi tư tưởng và chí hướng đều khác nhau, thiện ác phân minh, chính tà đối lập, dù cho người tốt có nhường nhịn mãi thì cuối cùng cũng sẽ xung khắc như nước với lửa.
Những minh tinh trên bàn ăn này nguyên một đám tức giận nhìn Phương Minh, mà Trương Lượng thì ôm đầu rít gào: "Mấy tên vệ sĩ các người đều là người ngu sao? Mau bắt lấy tên khốn kia cho tôi, tôi muốn khiến hắn sống không bằng chết."
Sau khi nói xong, Trương Lượng lại đưa mắt nhìn sang chú mình, "Chú, tuyệt đối không thể dễ dàng buông tha bọn họ như vậy, chú phải báo thù cho cháu."
Nghe được lời nói của Trương Lượng, đám người ở đây cũng đều đưa mắt nhìn về phía Trương Nhân Cương, nghĩ vị đại phú hào ở nước Mỹ này nhất định sẽ mang vẻ mặt tức giận, song khi bọn họ thấy biểu tình trên mặt Trương Nhân Cương, nguyên một đám lộ ra vẻ nghi hoặc.
Cháu của mình bị người đánh, trên mặt Trương Nhân Cương dĩ nhiên không phải vẻ phẫn nộ, ngược lại, vẻ mặt này thế nào lại quỷ dị như vậy, hình như là sợ?
"Vì sao tổng giám đốc Trương lại có vẻ mặt cổ quái như vậy chứ, tôi nhìn thấy có chút không đúng..."
"Người như tổng giám đốc Trương này, quen sống trong nhung lụa rồi, phỏng chừng mới vừa bị hành động thô lỗ của người đàn ông kia làm hoảng sợ."
Mấy vị minh tinh xì xào bàn tán, chẳng qua ngay sau đó hành động của Trương Nhân Cương để cho bọn họ mở rộng tầm mắt, Trương Nhân Cương căn bản không hề đáp lại cháu mình, mà là nhanh chóng rời khỏi vị trí đi về phía trước.
Nơi ấy chỉ có một vị người nước ngoài, chính là người nước ngoài bị bọn họ coi thường.
Thấy Trương Nhân Cương đi về phía người nước ngoài kia, những minh tinh này đưa mắt nhìn nhau, về phần Trương Lượng càng không biết chú mình bị sao vậy? Người chú thương yêu mình nhất thấy bản thân mình bị đánh, dĩ nhiên không lập tức giúp mình báo thù.
"Là... Là ông Reed? Lần trước trên phố Wall tôi đã từng may mắn được gặp ông."
Giọng nói của Trương Nhâm Cương mang theo chút run rẩy, không sai, hắn nhận ra thân phận của Reed, với tư cách là một trong vô số phú hào của nước Mỹ, làm sao có thể không nhận ra gia chủ của gia tộc Morgan, chẳng qua là hắn quen biết người ta, thế nhưng người ta không nhận ra hắn mà thôi.
"Đừng chào hỏi lung tung, tôi không quen biết ông."
Reed nghe được lời nói của Trương Nhân Cương, cả người đều luống cuống, nói đùa gì vậy, thằng này đắc tội thần tử, kết cục có thể tưởng tượng được, nếu để cho thần tử lầm cho là mình có liên quan tới hắn, đến lúc đó chắc chắn sẽ giận chó đánh mèo đến trên người mình.
Nghe được lời nói của Reed, trong lòng Trương Nhân Cương càng sợ, thực sự là ông Reed, hơn nữa ông Reed lại còn cùng người tuổi trẻ kia dắt tay nhau mà đến, nói cách khác người tuổi trẻ kia là bạn của ông Reed.
"Ai u, thực sự là xấu hổ, không biết là bạn của ông Reed, thật là lũ lụt cuốn trôi miếu long vương, người một nhà không biết người một nhà."
Đã biết Phương Minh là bạn của Reed, Trương Nhân Cương không còn suy nghĩ báo thù cho cháu mình nữa, hiện tại chỉ muốn đè ép vấn đề này, hắn thấy người chịu đòn chính là cháu trai mình, đối phương cũng không chịu thiệt, vấn đề này có thể dừng lại tại đây.
Dù sao mình cũng có sức ảnh hưởng nhất định ở nước Mỹ, ông Reed vẫn phải nể mặt mũi mình một chút.
Reed nghe được lời nói của Trương Nhân Cương, càng luống cuống, MMP, ông đây đã muốn phủi sạch quan hệ với mày, không ngờ mày còn nhận là người một nhà với tao, đây không phải khiến thần tử điện hạ hiểu lầm sao?
Dưới sự lo lắng, Reed liếc nhìn bình rượu trên bàn cơm bên cạnh, không hề nghĩ ngợi trực tiếp cầm chai rượu lên, một chai đập vào trên người Trương Nhân Cương.
Trương Nhân Cương trợn tròn mắt, những người khác ở đây cũng trợn tròn mắt.
"Điện... Cậu Phương, tôi không quen tên khốn này." Hiện trường chỉ có giọng nói lo lắng biện giải của Reed.
Bạn cần đăng nhập để bình luận