Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1011: Tổng bộ của tổ chức Hắc Xà (2)

Chương 1011: Tổng bộ của tổ chức Hắc Xà (2)
Thiên trì trong núi Trường Bạch tọa lạc ở độ cao hơn hai ngàn mét so với mặt nước biển, nằm ở khu vực biên giới, cũng là hồ Bạc sâu nhất trong nước, đương nhiên, sâu nhất này là số liệu do chính phủ đo lường.
Có rất nhiều truyền thuyết về thiên trì trong núi Trường Bạch, tối thiểu cũng phải có mười phiên bản khác nhau, đương nhiên dựa theo cách nói khoa học đây chỉ là một miệng núi lửa, sau khi núi lửa phun trào đã hình thành hồ Bạc thiên nhiên.
Cũng chính bởi vì do núi lửa phun trào tạo thành nên thiên trì trong núi Trường Bạch thuộc dạng đông vô băng, hạ vô bình.
Nơi Lưu Nguyệt dẫn Phương Minh tới chính là thiên trì trên núi Trường Bạch.
Thiên trì trên núi Trường Bạch đã đóng cửa với người ngoài, nhưng điều này không thể làm khó hai người Phương Minh cùng Lưu Nguyệt, ngay cả nhân viên quản lý cũng không phát hiện, trước hồ Bạc thiên trì đã nhiều thêm hai bóng người.
"Tổng bộ của tổ chức các anh ở ngay dưới hồ Bạc này sao?"
Ánh mắt Phương Minh nhìn hồ nước, phía chính phủ công bố độ sâu của hồ nước này là hơn hai trăm mét, nếu tổng bộ của tổ chức Hắc Xà được đặt ở bên dưới thiên trì, ngược lại thật đúng là không dễ dàng bị người phát hiện ra.
Đối với người bình thường, có lẽ khó mà có thể đặt tổng bộ ở bên dưới hồ Bạc, nhưng Phương Minh tin tưởng tổ chức Hắc Xà có thực lực này, cũng giống như nhà họ Phương có thể tạo ra sơn môn ở bên trong Thần Nông Giá vậy, đều dựa vào lực lượng trận pháp.
Lưu Nguyệt gật đầu, đưa tay phải ra, trên ngón tay anh ta có một chiếc nhẫn, chỉ có điều chiếc nhẫn này không có màu xanh đậm như chiếc nhẫn của Phương Minh, bề ngoài của chiếc nhẫn này có màu xanh nhạt.
Nhắm chiếc nhẫn về phía mặt hồ, trong miệng Lưu Nguyệt niệm tụng chú ngữ, đồng thời tay trái cũng kết một thủ ấn.
Có thể nói muốn khởi động một trận pháp nhất định phải kích thích mắt trận, nhưng với loại trận pháp ẩn núp này, nếu dựa vào mắt trận rất dễ bị người phát hiện, cho nên biện pháp tốt nhất chính là luyện chế một số vật có tác dụng khởi động trận pháp, loại này vật được gọi là trận vật.
Thời gian mười hơi thở trôi qua, nhẫn trên ngón tay Lưu Nguyệt bắn ra một tia sáng màu xanh, tia sáng này bắn về phía mặt hồ, cùng lúc đó mặt hồ vốn đang bình tĩnh cũng xuất hiện gợn sóng, sóng nước nhộn nhạo.
Theo sóng nước nhộn nhạo, đột nhiên có hai sóng nước cuồn cuộn nổi lên, tổ hợp thành một thủy môn trên mặt hồ.
"Đi thôi."
Lưu Nguyệt quay qua gọi Phương Minh một tiếng, sau đó lập tức cất bước đi về phía thủy môn kia, mặc dù thủy môn này cách bờ hồ chừng mười mét nhưng một khoảng cách nhỏ vậy không thể làm khó Phương Minh cùng Lưu Nguyệt.
Trong nháy mắt khi bước vào thủy môn, Phương Minh cảm nhận rõ ràng không gian xung quanh chập chờn, khi còn chưa bước vào Thiên Cấp bản thân cậu không thể nào cảm ứng rõ ràng loại năng lượng chập chờn này, nhưng từ sau khi bước vào cảnh giới Thiên Cấp, độ mẫn cảm đối với loại trận pháp không gian này đã vượt xa trước đây, dù cho cậu còn chưa nắm giữ pháp tắc Không gian.
Vì thế, có một quãng thời gian cậu cứ ra ra vào vào cửa sơn môn nhà họ Phương cả trăm lần một ngày, cuối cùng các trưởng lão thật sự không nhìn nổi nữa mới mở miệng ngăn cản cậu, từ đó cậu mới thôi.
Bởi vì, mỗi lần khởi động loại trận pháp không gian này cần tiêu hao năng lượng, nếu như không có đầy đủ năng lượng bổ sung, trận pháp không gian sẽ từ từ mất hiệu lực. Mượn nhà họ Phương đến nói, sở dĩ bọn họ hạn chế tộc nhân bình thường ra ngoài chính là vì không muốn tiêu hao quá nhiều năng lượng, mà đệ tử thông thường, một tháng tối đa cũng chỉ được ra cửa ba lần.
Bước vào thủy môn, cảnh tượng trước mắt lập tức thay đổi, không còn là hồ Bạc mà xuất hiện ở bên trong một động đá vôi, nhiệt độ cũng đột nhiên tăng lên.
"Miệng núi lửa?"
Trong mắt Phương Minh có tia sáng thoáng qua, trong nháy mắt cậu đã hiểu tổng bộ của tổ chức Hắc Xà ở nơi nào, không ngờ lại ở ngay bên dưới miệng núi lửa.
Ở vô số năm trước, núi Trường Bạch thực sự là một ngọn núi lửa, nhưng dựa theo khảo sát của các nhà khoa học, ngọn núi lửa này đã vô cùng ổn định, chí ít trong mấy trăm năm tới thậm chí cả hơn một nghìn năm tới cũng sẽ không phát sinh tình huống núi lửa phun trào.
Mà sau khi cảm nhận nhiệt độ trong động đá vôi, Phương Minh lại hiểu, núi Trường Bạch vẫn là một ngọn núi lửa, hơn nữa còn là một ngọn núi lửa động, chỉ có điều tình huống bên trong đã bị trận pháp che lại.
"Có phải cậu đang cảm thấy tổ chức chúng tôi rất vĩ đại không? Nếu không có trận pháp của tổ chức tôi bảo hộ, núi Trường Bạch đã sớm biến mất."
Lưu Nguyệt cười cười nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh cũng đáp lại bằng một nụ cười nghiền ngẫm, tổ chức Hắc Xà có thể tốt bụng tới mức bố trí trận pháp ở đây chỉ vì ngăn cản núi lửa phun trào?
"Bản thân cậu quá không thú vị, cho dù tổ chức tôi bố trí trận pháp ở đây là vì có mục đích khác, nhưng dù thế nào đi nữa cũng có thể tính là gián tiếp làm một chuyện tốt."
Lưu Nguyệt bĩu môi, trực tiếp sải bước đi về phía bên dưới, toàn bộ động đá vôi kỳ thực chính là một miệng núi lửa, cho nên càng đi càng dốc xuống, mà càng đi xuống thì nhiệt độ lại càng cao.
Dọc theo đường đi, Phương Minh cùng Lưu Nguyệt cũng đụng phải không ít người, chẳng qua sau khi những người này thấy Lưu Nguyệt lập tức cúi thấp đầu, đứng tại chỗ chờ Lưu Nguyệt cùng Phương Minh đi qua, sau đó mới ngẩng đầu tiếp tục đi tiếp.
Từ một màn này đã có thể nhìn ra, địa vị của Lưu Nguyệt ở bên trong tổ chức Hắc Xà rất cao, cũng nói rõ chế độ cấp bậc của tổ chức Hắc Xà rất nghiêm ngặt.
"Lưu Nguyệt, người đi phía sau ngươi là ai?"
Đi xuống xấp xỉ mười lăm phút, trước mặt lại có một người đi tới, chẳng qua vị sau khi người này nhìn thấy Lưu Nguyệt lại không cúi đầu, ngược lại còn hiếu kỳ đánh giá Phương Minh sau lưng Lưu Nguyệt.
Phương Minh cũng chú ý tới nam thanh niên này, một thân quần áo đen, cả người tản ra sát khí mạnh mẽ, bị đối phương nhìn chằm chằm khiến cậu cảm thấy bản thân như đang bị độc xà chú ý.
"Liên quan gì đến ngươi, loài bò sát."
"Lưu Nguyệt ngươi…!"
Người đàn ông tức giận, thế nhưng căn bản là Lưu Nguyệt không để ý tới hắn, trực tiếp đi về phía trước, Lưu Nguyệt không để ý, đương nhiên Phương Minh cũng sẽ không mở miệng.
"Lưu Nguyệt, ngươi không nên kiêu ngạo quá, ta cũng là một trong Tứ Đại Thiên Vương, thân phận và địa vị của hai ta tương đương, đừng tưởng rằng có Thánh chủ làm chỗ dựa thì ngươi có thể muốn làm gì thì làm, các trưởng lão đã rất bất mãn với ngươi."
"Vậy thì thế nào?"
Lưu Nguyệt dừng bước lại, quay đầu liếc nhìn người đàn ông, nói một câu khiến người đàn ông cạn lời.
"Ngươi... Ngươi chờ xem."
Cuối cùng người đàn ông kia vẫn rời đi, chẳng qua lúc gần đi hắn lại quay đầu nhìn Lưu Nguyệt cùng Phương Minh, trong ánh mắt mang theo vẻ hung ác.
"Vì sao giữa Tứ Đại Thiên Vương các anh lại không hòa thuận như thế?"
Đợi khi người đàn ông đi rồi, Phương Minh mới đưa mắt nhìn về phía Lưu Nguyệt, đều nói người cùng một cấp bậc chắc chắn sẽ cạnh tranh với nhau, nhưng loại người không nể mặt đối phương chút nào, trực tiếp vạch mặt như như Lưu Nguyệt thật sự rất hiếm thấy.
Người ở tầng lớp càng cao thì càng phải duy trì vẻ thân thiện mặt ngoài.
"Người ta làm vậy không phải là vì cậu sao? Cậu xem, chỉ cần tôi nể mặt hắn một chút chắc chắn hắn sẽ hỏi thân phận của cậu, vì không để hắn có cơ hội hỏi, tôi chỉ có thể mắng hắn."
Lưu Nguyệt nhìn về phía Phương Minh như đang nhìn một người đàn ông phụ lòng, khiến Phương Minh chán ghét thiếu chút nữa đã tát một tát đập bẹp khuôn mặt quyến rũ kia.
"Lưu Nguyệt, ngươi lại cãi nhau với Hắc Long sao?"
Phía sau truyền đến giọng nói của một cô gái, mà khi cô gái này đi tới trước mặt Lưu Nguyệt, nhìn thấy Phương Minh, vô thức vung tay phải lên, một tia sáng lạnh từ đầu ngón tay bắn ra.
Chỉ là cho dù cô ta đánh bất ngờ, thế nhưng đối với Phương Minh, tốc độ này của cô ta vẫn quá chậm, hơn nữa khi tia sáng lạnh này tới vị trí cách Phương Minh một thước đã bị hóa giải.
"Phương Minh, không ngờ ngươi dám bắt cóc Lưu Nguyệt tiến vào tổ chức Hắc Xà ta!"
Cô gái này quen biết Phương Minh, bởi vì trước đây khi cô ta tới Ma Đô hoàn thành nhiệm vụ cùng Lưu Nguyệt, đã từng âm thầm nhìn thấy Phương Minh, bây giờ thấy Phương Minh đi theo sau lưng Lưu Nguyệt, lập tức hoài nghi Phương Minh ép buộc Lưu Nguyệt.
Dù sao, gần đây Phương Minh trong giới tu luyện vốn là hung danh truyền xa.
"Lãnh Nguyệt, ngươi đi mau, ngươi không phải là đối thủ của cậu ta, nhanh đi báo tin cho Thánh chủ, chỉ có Thánh chủ mới có thể hàng phục cậu ta."
Vẻ mặt Lưu Nguyệt tràn đầy lo lắng, Phương Minh trợn trắng mắt, thằng này lúc nào cũng không thể nghiêm chỉnh được.
"Phương Minh, nơi này là tổng bộ của tổ chức Hắc Xà ta, cho dù ngươi là trưởng lão nhà họ Phương, cũng đừng hòng có thể làm càn ở tổng bộ của tổng bộ Hắc Xà ta."
Tay phải Lãnh Nguyệt bóp nát thứ gì đó, trong lúc nhất thời toàn bộ động đá vôi vang lên tiếng the thé, đây là tiếng cảnh báo khi có người ngoài xâm lấn, một khi thành viên của tổ chức Hắc Xà phát hiện lập tức sẽ phát cảnh báo.
Gần như ngay khi tiếng cảnh báo vang lên, Hắc Long đã đi lúc trước lập tức quay lại, khi nhìn thấy Phương Minh tròng mắt hắn co rút lại một chút, sau đó không chút do dự trực tiếp đấm một đấm tới.
Một đấm này rất có uy lực, nhưng đối với Phương Minh căn bản là không đáng nhắc tới, ngón tay búng một cái, Hắc Long lập tức kêu lên một tiếng đau đớn, cả người té bay ra ngoài.
Kết quả này khiến mặt Hắc Long lộ ra vẻ kinh hãi.
"Rốt cục ngươi là người phương nào?"
Phương Minh không trả lời câu hỏi của Hắc Long, chỉ đưa mắt nhìn về phía sau, bởi vì nơi đó truyền đến năng lượng giao động, một bóng người tiến thẳng về phía cậu.
"Người nào dám gây chuyện trên cấm địa của tổ chức Hắc Xà ta!"
Giọng nói già nua truyền đến, ngay sau đó một bàn tay to lớn từ phía dưới vươn lên, trực tiếp đi về phía Phương Minh, vừa lúc va chạm với một chỉ kia của Phương Minh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận