Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 792: Hiểu rõ

Chương 792: Hiểu rõ
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
---------------------
Đa Bảo quỷ sư ôm quyền cúi người, rất trịnh trọng nghiêm túc, nhưng mà Phương Minh lại trực tiếp tránh né.
"Vô công bất thụ lộc, Quỷ sư không ngại nói rõ chuyện này chứ, cũng giúp tôi hóa giải nghi ngờ trong lòng." Phương Minh nghiêng người nhìn về phía Đa Bảo quỷ sư, nói thẳng vào vấn đề.
"Điểm này cho dù cậu Phương không nói, lão hủ cũng sẽ nói tất cả những chuyện lão biết cho cậu Phương."
Lần này Đa Bảo quỷ sư hạ thái độ xuống mức thấp nhất, cũng không còn vẻ ngạo mạn như khi gặp Phương Minh lần đầu nữa.
"Tôi nghĩ, nghi ngờ đầu tiên trong lòng cậu Phương chính là có phải lão phu cố ý dẫn dụ cậu Phương tới trong trại hay không."
Phương Minh không nói gì, chờ đợi Đa Bảo quỷ sư nói câu tiếp theo, bởi vì đây đúng là nghi ngờ từ khi cậu mới tới đây, Lăng Duy trúng cử cùng mình đến liệu có phải do Đa Bảo quỷ sư thiết kế từ trước hay không.
"Kỳ thực, đây hoàn toàn là một vừa khớp mà thôi, trước đây khi Thanh Y đưa trại chủ mới tới đây rồi, lão phu mới đi điều tra bối cảnh của trại chủ mới, thế mới biết thì ra giữa trại chủ mới cùng cậu Phương còn có quan hệ."
Với tư cách Quỷ sư của cổ trại Ba Toa, đương nhiên Đa Bảo quỷ sư phải suy xét cho cả trại của mình, cho dù Lăng Duy phù hợp với điều kiện để trở thành trại chủ, hắn cũng phải tiến hành điều tra một phen, đừng xem cổ trại Ba Toa không liên hệ cùng bên ngoài, nhưng Đa Bảo quỷ sư cũng có con đường điều tra riêng của mình.
Sau khi điều tra lai lịch của Lăng Duy, Đa Bảo quỷ sư tuyệt không cảm thấy bất ngờ khi Phương Minh xuất hiện, thậm chí nguyên nhân chính khiến hắn đồng ý cho Lăng Duy tiến vào núi Thiên Táng, cũng là bởi vì Phương Minh.
"Lão hủ đã điều tra tất cả mọi chuyện của cậu Phương trong giới tu luyện, từ lúc ban đầu là Nhân Cấp đến hiện tại Địa Cấp tầng tám, thực lực của cậu Phương tăng mạnh tựa hỏa tiễn như thế, đây là chuyện khiến tất cả mọi người trong giới tu luyện đều hâm mộ không thôi."
"Đệ tử của Bổ Thiên Chí Tôn cùng người của nhà họ Phương, hai thân phận này bất kỳ một cái nào cũng đủ khiến người đố kỵ, nhưng một mình cậu Phương độc chiếm hai thân phận này, hơn nữa trong khoảng thời gian ngắn cảnh giới lại có tiến bộ nhanh như vậy, dưới cái nhìn của lão hủ, đây cũng là nghiệm chứng một việc."
Sau khi nói đến đây, Đa Bảo quỷ sư ánh mắt bình tĩnh nhìn hướng Phương Minh, "Rất nhiều người nói cậu Phương là gặp vận may, nhưng với tư cách người tu luyện nên hiểu, trên đời này cũng không có vận cứt chó gì tồn tại, cậu Phương có thể sáng tạo kỳ tích, chỉ có thể nghiệm chứng một điểm, đó chính là cậu Phương là con của khí vận niên đại này."
Con của khí vận!
Bốn chữ này được Đa Bảo quỷ sư nhấn mạnh.
Phương Minh vẫn không trả lời, bởi vì chính bản thân cậu cũng đều không thể xác định có phải bản thân mình là con của khí vận hay không.
Cái gọi là con của khí vận, đó chính là người trời sinh được thiên đạo quan tâm, loại người này có thiên phú tu luyện mạnh mẽ vượt xa người bình thường, nhưng cái này không phải là trọng yếu nhất, quan trọng nhất là kỳ ngộ không ngừng.
Hồi tưởng lại khoảng thời gian từ khi bản thân mình rời khỏi sơn thôn tới nay, cơ duyên cũng quả thật không phải người bình thường có thể so, truyền thừa Vu Sư, bảo tháp còn có Dịch Thần Linh lấy được ở phương Tây, tùy tiện một cái trong đó đều là những thứ người tu luyện khác dốc cả một đời cũng không chiếm được.
"Khí vận, là thứ hư vô mờ mịt nhất, nhưng cũng đáng sợ nhất, một thiên tài có thiên phú trác tuyệt, còn có thể theo dõi được thành tựu tương lai của hắn, dù sao từ cổ chí kim kiểu gì cũng sẽ có ví dụ để đối chiếu so sánh, nhưng thành tựu của người có khí vận kèm thân, dù là ai cũng không cách nào đánh giá."
Đa Bảo quỷ sư cảm khái một câu, từ xưa đến nay, giới tu luyện chưa từng ngừng nghiên cứu về khí vận, nhưng thủy chung không cách nào định lượng, đương nhiên, ngoại trừ Thiên Cơ Môn.
Thiên Cơ Môn là môn phái đặc thù nhất giới tu luyện, không tham dự bài danh thế lực trong giới tu luyện, cũng không tranh phách, chỉ chuyên tâm nghiên cứu tinh tượng khí vận, đây cũng là vì sao trước đây khi Thiên Cơ lão nhân khâm điểm Tứ Đại Công Tử, người trong giới tu luyện lại không hề phản đối, xét về mặt nghiên cứu khí vận, Thiên Cơ Môn dẫn đầu toàn bộ thế lực.
"Cho nên, lão biết tôi vì Lăng Duy nhất định sẽ tới đây, cũng đã sớm bố trí xong kết cục, chờ tôi tiến vào núi Thiên Táng." Ánh mắt của Phương Minh sáng ngời nhìn chằm chằm Đa Bảo quỷ sư, nói.
"Không sai, đối với chuyện cậu Phương đến thực sự nằm trong dự liệu của lão phu, nhưng cuối cùng cậu có đi vào núi Thiên Táng hay không lại không nằm trong dự liệu của tôi, tình huống xấu nhất là nếu như cậu Phương không thể thắp sáng ngọn đèn trước mặt Thần Linh kia, lão phu cũng không thể vi phạm quy củ đưa cậu Phương vào núi Thiên Táng."
Đa Bảo quỷ sư rất thẳng thắn thành khẩn, hắn chính là đang đánh cuộc, điều may mắn nhất là kết quả cuối cùng là hắn đánh cuộc thành công.
"Cho nên lão liền không quan tâm tới tính mệnh của Lăng Duy, lấy thân phận một người bình thường của hắn, tiến vào núi Thiên Táng chắc chắn phải chết."
Trong mắt Phương Minh có lửa giận, loại hành vi này của Đa Bảo quỷ sư căn bản không hề đặt Lăng Duy vào trong mắt, chỉ cần mình không tiến vào núi Thiên Táng, như vậy Lăng Duy chắc chắn phải chết.
"Cậu Phương, lão hủ biết cậu cảm thấy lão hủ quá tàn nhẫn, không hề đặt tính mạng của người khác vào trong mắt, nhưng cho dù có lặp lại một lần nữa, lão hủ cũng phải làm như vậy, bởi vì nếu như lão hủ nhân từ, vậy người phải chết chính là toàn bộ trại dân của cổ trại Ba Toa."
Đôi mắt già nua của Đa Bảo quỷ sư đối diện cùng Phương Minh, Phương Minh không nhìn thấy hối hận từ trong mắt Đa Bảo quỷ sư, có chỉ kiên quyết.
"Tôi muốn biết vì sao mười tám trại các người lại bị nguyền rủa, mà rốt cục là phương diện nào của Lăng Duy phù hợp với yêu cầu tuyển chọn trại chủ của các ngươi."
Phương Minh không tiếp tục thảo luận cái đề tài này cùng Đa Bảo quỷ sư, Đa Bảo quỷ sư là đứng ở trên lập trường góc độ của hắn để suy xét, chính như kiêu hùng trong lịch sử kia đã từng nói: Thà rằng ta phụ người trong thiên hạ, cũng không để thiên hạ người phụ ta.
Trong lòng Đa Bảo quỷ sư, cổ trại Ba Toa chính là tất cả của hắn, vì cổ trại Ba Toa, bất cứ chuyện gì Đa Bảo quỷ sư cũng đều có thể làm được.
"Những chuyện này vốn chính là bí mật của cổ trại Ba Toa, là không cho phép báo cho người ngoài biết, thậm chí cho dù trong trại, ngoại trừ Quỷ sư cùng trại chủ ở ngoài, phần lớn trại dân biết đến cũng không nhiều, chẳng qua lấy quan hệ giữa trại chủ mới cùng cậu Phương, cho dù lão hủ không nói, sợ rằng trại chủ mới cũng sẽ nói cho cậu Phương, đã như vậy vậy thì do lão phu đến gánh vác cái tội danh phá hư quy củ này đi."
Đa Bảo quỷ sư cũng không che che lấp lấp, bởi vì cổ trại Ba Toa muốn tiếp tục tồn tại thì không thể rời bỏ Lăng Duy, mà Lăng Duy lại chỉ là một người bình thường, làm sao có thể bảo vệ cổ trại Ba Toa, cuối cùng vẫn phải nhờ lực lượng của Phương Minh.
Điểm này, trong lòng Đa Bảo quỷ sư rất rõ ràng, mà Phương Minh cùng cổ trại Ba Toa không thân cũng chẳng quen, nếu muốn khiến Phương Minh bảo hộ cổ trại Ba Toa, vậy hắn phải nói hết tất cả mọi thứ cho Phương Minh.
"Về nguyền rủa, vậy phải nói từ tổ tiên của cổ trại chúng ta..."
Ở bên trong lời giải thích chậm rãi của Đa Bảo quỷ sư, cuối cùng Phương Minh cũng biết bí mật về mười tám trại.
Thời kỳ viễn cổ, chính như truyền thuyết thần thoại tất cả mọi người đã nghe nói qua, năm đó Xi Vưu cùng hoàng đế đại chiến bại trận, người đời sau của Xi Vưu có người hàng phục với hoàng đế, có người là lui bước đến ở chỗ sâu trong Thập Vạn đại sơn, nản lòng thoái chí không liên hệ cùng bên ngoài, nhưng còn có một nhóm hậu nhân vẫn đang nghĩ Đông Sơn tái khởi, những người này liền lẩn trốn đi.
Nhóm hậu duệ của Xi Vưu này giấu ở trong Nam Cương, không ngừng phát triển lớn mạnh lực lượng của chính mình, để không bị hoàng đế phát hiện, bọn họ không cần dòng họ Cửu Lê Tộc, mà là tự chế ra một bộ lạc khác: Bộ lạc Tam Hoa.
Bộ lạc Tam Hoa trải qua một đoạn thời gian nghỉ ngơi lấy lại sức cùng phát triển, thực lực cũng không ngừng lớn mạnh, mắt thấy phải trở về phục hưng vinh quang của tổ tiên mình, một lần nữa khai chiến cùng bộ lạc Viêm Hoàng.
Nhưng lại ngay tại đêm trước khi khai chiến, bộ lạc Tam Hoa nghênh đón một nhóm địch nhân mạnh mẽ, trước mặt người này, người của bộ lạc Tam Hoa hoàn toàn không có sức kháng cự, toàn bộ bộ lạc bị tàn sát còn lại không tới một phần mười.
Mắt thấy bộ lạc Tam Hoa sẽ bị nhóm cường giả thần bí này tiêu diệt, nhưng vậy mà bộ lạc Viêm Hoàng lại chạy đến, hơn nữa còn là tới cứu viện bộ lạc Tam Hoa, dưới sự viện thủ của bộ lạc Viêm Hoàng, nhóm cường giả thần bí này bị đuổi đi, tuy rằng bộ lạc Tam Hoa được giữ lại, lại cùng diệt tộc cũng không có gì khác biệt.
Những người còn sống của bộ lạc Tam Hoa này cũng phân thành hai phe cánh, một cảm thấy bộ lạc Viêm Hoàng là ân nhân cứu mạng của bọn hắn, không nên tiếp tục tranh đấu với bộ lạc Viêm Hoàng nữa, mà một số người khác thì lại cảm thấy cho dù bộ lạc Viêm Hoàng cứu bọn họ, vậy cũng chẳng qua là mèo khóc chuột giả từ bi mà thôi.
Thậm chí còn có người hoài nghi có thể nhóm cường giả thần bí này chính là do người của bộ lạc Viêm Hoàng sắm vai, diễn ra khổ nhục kế như thế, muốn để cho bọn họ khuất phục.
Hai phe cánh của bộ lạc Tam Hoa này ai cũng không thuyết phục được ai, dưới tình huống này liền lại một lần nữa nứt ra, một nhóm người lựa chọn đầu nhập vào bộ lạc Viêm Hoàng, chuẩn bị dời đi, nhưng mà ngay khi nhóm người này chuẩn bị rời đi lại bị nhóm người kia hạ độc thủ.
Nguyền rủa!
Đám kia không muốn trở thành người dưới trướng của bộ lạc Viêm Hoàng, vậy mà lại hạ nguyền rủa với đồng bào của mình, chỉ cần là người dám rời khỏi Nam Cương, liền sẽ phải gánh chịu nguyền rủa tàn nhẫn tử vong.
Lời nguyền rủa là nguyền rủa xưa nhất của bộ lạc Tam Hoa, là khắc ở trong huyết mạch, căn bản không cách nào phá giải. Hơn nữa còn sẽ đời đời tương truyền xuống tiếp.
"Nghĩ đến hẳn cậu Phương cũng đã đoán được, đám người bị nguyền rủa kia chính là tổ tiên mười tám trại chúng ta."
Đa Bảo quỷ sư thở dài thở ra một hơi, làm sao tổ tiên của bọn họ có thể nghĩ tới đồng bào của mình lại hạ độc thủ nguyền rủa chính mình, căn bản không hề phòng bị, mà sau khi bị nguyền rủa, tổ tiên mười tám trại chỉ có thể lựa chọn vĩnh viễn ở lại Nam Cương.
"Lời nguyền rủa này là không thể hóa giải, hơn nữa cách mỗi ba mươi năm nguyền rủa cũng sẽ lại bạo phát, biện pháp duy nhất để ngăn chặn nguyền rủa chính là lấy tấm bia đá trấn áp, sau khi một tấm bia đá mới tinh xuất hiện, trại dân mỗi trại chỉ cần nhỏ máu của mình lên trên tấm bia đá, lời nguyền rủa này liền sẽ bị trung hoà."
Nghe được Đa Bảo quỷ sư nói đến đây, ánh mắt Phương Minh có vẻ suy tư, cậu nghĩ tới rất nhiều loại khả năng, nhưng cho tới bây giờ vẫn chưa từng nghĩ đến dĩ nhiên lại là tình huống như thế, lời nguyền rủa của mười tám tộc này dĩ nhiên lại tới từ chính đồng tộc của bọn họ.
"Vậy đám người trước đó đâu?" Phương Minh truy hỏi.
"Bọn họ, sau khi bày ra nguyền rủa này đã rời khỏi Nam Cương, bởi vì bọn họ muốn tìm chân tướng, tìm ra thân phận của đám cường giả thần bí đã tàn sát tộc lúc trước kia." Đa Bảo quỷ sư nhìn Phương Minh, nói gằn từng chữ từng chữ một: "Tam Hoa mười tám trại, hiện tại bọn họ vẫn như cũ tự lấy cho mình cái tên Tam Hoa."
"Bọn họ chính là Tam Hoa?"
Phương Minh hơi kinh ngạc, Tam Hoa mà ngay cả sư phó hắn đều có chút kiêng kỵ, dĩ nhiên lại có nguồn gốc từ mười tám trại.
"Núi Thiên Táng đã tồn tại từ lúc nào? Rốt cuộc là những bia đá này có ích lợi gì?" Phương Minh tiếp tục hỏi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận