Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 392: Tổ đoàn lừa dối

Chương 392: Tổ đoàn lừa dối
Trong sảnh lớn, mặt của Vương Ái Hương cùng Hà Chính lúc đỏ lúc trắng, cực kỳ xấu hổ, nếu quả thật là chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên, người ta đúng là dư sức mua được mỹ phẩm công chúa của Suzz.
Một trăm vạn, đối với người thường đến nói thì đây là một con số khổng lồ, nhưng đối với người giàu có tới mức này, có lẽ đó chỉ là giá cả đủ để mua một bộ quần áo đi dự tiệc tối mà thôi.
Ánh mắt của Lương Quỳnh không ngừng quét qua quét lại trên người chồng mình cùng Phương Minh, trong lòng có chút nghi ngờ, bởi vì bà ấy hiểu rõ lai lịch của Phương Minh, một thằng nhóc đi ra từ nơi thâm sơn cùng cốc thật có thể dính líu quan hệ cùng tổng giám đốc của tập đoàn lớn như vậy?
"Không phải lão Diệp vì muốn xóa bỏ xấu hổ mà tùy tiện nói đấy chứ?"
Lương Quỳnh đoán thầm trong lòng, không chừng lão Diệp chỉ là vì giảng hòa, vì giữ gìn mặt mũi của Phương Minh cùng con gái mình, cho nên mới bịa đặt ra một chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên như vậy.
Chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên hẳn là có tồn tại, nhưng không có quan hệ gì với Phương Minh, hơn nữa Ái Hương cũng không đủ khả năng đi nghiệm chứng thật giả đi.
Nghĩ tới đây, Lương Quỳnh không ngừng trầm trồ khen ngợi chỉ số thông minh cùng phản ứng của chồng mình: “Không nhìn ra, hành động của đồng chí Diệp lại cao minh như vậy, nói dối mà mắt cũng không nháy một cái."
Vương Ái Hương khiếp sợ một lúc, sau đó cũng dùng ánh mắt hoài nghi quan sát Phương Minh, có thể để chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên giúp cậu mua quà tặng, quan hệ của người trẻ tuổi này cùng chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên khẳng định không tầm thường, tối thiểu cũng là con em nhà giàu rồi, thế nhưng con em nhà giàu nào mà lại mặc đồ tầm thường như vậy?
"Thì ra là phú nhị đại(1) à."
(1)Phú nhị đại: thế hệ siêu giàu thứ hai
Giọng điệu của Vương Ái Hương trở nên kỳ quái: “Cũng đúng, đầu năm nay tiền là vạn năng, có ai không thích tiền đâu."
Nghe được lời của Vương Ái Hương, Lương Quỳnh biến sắc, Vương Ái Hương nói mấy lời này không phải đang ám chỉ con gái của bà ấy thích tiền, đồng thời châm chọc bà ấy sao?
"A Chính à, nếu Tử Du đã có bạn trai, hơn nữa người ta còn là phú nhị đại nữa, vậy con cũng đành từ bỏ đi thôi, con nên tìm một người biết thưởng thức tài hoa của con thì hơn."
Vương Ái Hương biết con mình không thể tán được Tử Du, trong lòng tức giận nên không hề nể nang gì nữa.
"Ái Hương, bà nói lời này là không đúng rồi, chuyện yêu đương của đám con cái người làm trưởng bối tối đa cũng chỉ có thể đưa ra một số ý kiến tham khảo, cuối cùng vẫn phải xem mấy con thích dạng người như thế nào, dù sao người lấy rồi sống với nhau cả đời cũng là mấy con mà."
Lương Quỳnh có chút bất mãn, con gái của tôi không vừa ý con trai của bà, bà cũng không cần phải nói mấy lời cay độc như thế đi.
"Đúng vậy nha, sống chung là chuyện cả đời, có ít người có tiền nhưng không nhất định có thể sống hạnh phúc mỗi ngày đấy, có đôi khi trình độ học vấn cùng sở thích của song phương cũng rất quan trọng, không biết trình độ học vấn của cậu Phương đây như thế nào?"
Ánh mắt của Vương Ái Hương đột nhiên nhìn về phía Phương Minh, dưới cái nhìn của bà ta, tất cả phú nhị đại đều không thích học tập gì đấy, chí ít dựa vào điểm này, con mình có ưu thế.
"Khụ khụ..."
Lương Quỳnh ho khan một tiếng, bởi vì trước đây hình như bà ấy đã nghe chồng mình nói, trình độ học vấn của Phương Minh không được tốt lắm, dù sao ở cái nơi thâm sơn cùng cốc đấy thì có bao nhiêu tài nguyên giáo dục kia chứ, có thể thi đậu một trường đại học cũng đã không tệ rồi, đa số người đều chỉ học tới trung học cơ sở, hay trung học phổ thông rồi đều sẽ nghỉ học.
“Hiện nay cháu là giảng viên thỉnh giảng ở Viện Y Học Ma Đô." Phương Minh cười cười trả lời.
Đương nhiên cậu sẽ không nói chính mình còn chưa từng học đại học, mà nghe cậu trả lời như vậy, Vương Ái Hương hơi ngẩn ra, bởi vì dưới cái nhìn của bà ta, có thể làm giảng viên ở trường đại học thì tối thiểu cũng là cấp bậc giáo sư, huống chi là giảng viên ở học phủ đứng đầu như Viện Y Học.
Lương Quỳnh nghe được lời nói của Phương Minh liền không nhịn được phì cười, trong lòng bà ấy nghĩ Phương Minh rõ ràng là đang khoác lác, hơn nữa còn là khoác lác một cách to gan lớn mật, lại còn giảng viên của Viện Y Học, thấy Vương Ái Hương trưng ra vẻ mặt như bị hù dọa, bà ấy thật sự không biết nên nói cái gì cho phải.
"Cái kia Lương Quỳnh à, chúng tôi còn có chuyện phải đi trước đây."
Vương Ái Hương không tiếp tục ở đây nữa, con mình vậy mà lại bị nghiền ép toàn diện, từ trình độ học vấn đến bối cảnh đều không có bất kỳ ưu thế gì đáng nói, tiếp tục ở đây cũng không có ý nghĩa gì.
"Cái kia Ái Hương, những lễ vật này các người lấy về đi."
Lương Quỳnh có chút ngượng ngùng, tranh thủ bưng quà của người ta lên, Vương Ái Hương cũng không khách khí, trực tiếp cầm hộp quà rồi rời đi.
Đừng đùa, mấy thứ này đều không rẻ, nhất là đồ trang điểm càng là hơn vạn đồng, con mình rõ ràng không thể tán gái được, vậy mang về cho mình dùng là được rồi.
...
Đưa mắt nhìn Vương Ái Hương cùng Hà Chính biến mất ở cửa, Lương Quỳnh đóng cửa một cái, nụ cười trên mặt biến mất, xụ mặt yên lặng đi tới ghế sa lon ngồi xuống, không nói một lời.
Cảm thụ được cảm xúc của mẹ mình thay đổi, đôi mắt xinh đẹp của Diệp Tử Du lưu chuyển, cuối cùng nũng nịu nhào vào trong lòng của Lương Quỳnh: “Mẹ, con mới phát hiện mẹ càng ngày càng đẹp."
"Bớt nói mấy lời đường mật nịnh nọt mẹ, không có tác dụng đâu, ngồi xuống một bên cho mẹ."
Lương Quỳnh xụ mặt, ép Diệp Tử Du ngồi ở bên cạnh của bà ấy, sau đó đưa mắt nhìn về phía Phương Minh cùng lão Diệp.
"Hừ, hai ngươi thật đúng là có thể khoác lác ha, chủ tịch tập đoàn Nghiễm Niên, giảng viên của Viện Y Học... Lúc trước có người ngoài ở đây, tôi không vạch trần các người."
"Phương Minh, dì biết cháu cùng con gái của dì có tình cảm với nhau, người làm mẹ như dì đây kỳ thực cũng chỉ có một kỳ vọng, đó chính là tương lai Tử Du có thể sống thật hạnh phúc, cho nên dì mới muốn kiểm định thay cho con bé, bạn trai của con bé có thể không có tiền, nhưng nhân phẩm tuyệt đối phải tốt, bởi vì không có tiền còn có thể kiếm, nhưng nhân phẩm không tốt tương lai chắc chắn sẽ khiến con bé thống khổ."
Nghe được lời nói của Lương Quỳnh, Phương Minh có chút lúng túng vuốt vuốt mũi, dì Lương nói lời này chính là hoài nghi cậu mà.
Diệp Minh cũng là sửng sốt một chút, lập tức cười khổ giải thích nói: "Bà xã, bà đang nói cái gì đó, tôi đâu có khoác lác, Phương Minh đúng là có biết bà Lăng, mỹ phẩm này nhất định là bà Lăng đã giúp Phương Minh mua đấy."
"Bịa, còn bịa nữa?" Lương Quỳnh vẻ mặt không tin: “Bà Lăng này cùng Phương Minh không quen không biết, làm sao lại tặng lễ vật quý trọng như vậy? Kẻ có tiền cũng không phải là người ngu ngốc nha."
"Cái này..."
Diệp Minh thoáng cái cũng không biết nên giải thích thế nào rồi, bởi vì ông ấy cũng không biết vì sao bà Lăng lại coi trọng Phương Minh như vậy.
"Mẹ, Phương Minh thực sự biết bà Lăng."
Diệp Tử Du đột nhiên nghĩ đến cái gì: “Ngày hôm nay con vừa nhìn thấy bà Lăng, bà Lăng đã tặng cho con một phần quà gặp mặt, chẳng qua là con không nhận."
Ánh mắt của Lương Quỳnh nhìn về phía Diệp Tử Du: “Lừa dối, tiếp tục lừa dối, tổ đoàn lừa dối."
Đối với Lương Quỳnh đến nói, bà ấy đã cho rằng con gái của mình cùng ông xã và Phương Minh ba người hợp lại lừa gạt mình, nghĩ tới đây bà ấy càng thêm tức giận, đã đến lúc này mà lại vẫn không nói thật.
"Quên đi, mẹ tự xem đi."
Diệp Tử Du biết chỉ có sự thực mới có thể khiến mẹ mình tin tưởng, lập tức đi vào trong phòng, từ bên trong lấy ra một phần văn kiện đưa cho mẹ mình.
Lương Quỳnh tiếp nhận văn kiện con gái của mình đưa tới, trên mặt hiện lên vẻ nghi hoặc, chẳng qua khi bà ấy nhìn thấy nội dung trong văn kiện, tròng mắt trong nháy mắt phóng đại, vẻ nghi ngờ trên mặt cũng biến thành vẻ khiếp sợ.
"Này... Hợp đồng mua bán này..."
"Làm sao vậy, hợp đồng mua bán gì vậy?"
Diệp Minh cũng là hiếu kỳ đi lên trước, khi thấy rõ nội dung trên hợp đồng, trên mặt cũng hiện lên vẻ khiếp sợ nồng đậm, nhìn về phía Diệp Tử Du: “Con gái, hợp đồng này con lấy ở đâu ra?"
"Đây là dì Lăng đưa cho con làm quà gặp mặt, chẳng qua con không nhận, còn chưa kí tên lên bên trên." Diệp Tử Du trả lời.
Nghe được con gái mình trả lời, vợ chồng hai người Diệp Minh cùng Lương Quỳnh đồng thời hít sâu một hơi, ánh mắt hai người đồng thời nhìn về phía Phương Minh, lúc này hai vợ chồng đều tò mò Phương Minh cùng vị kia chủ tịch Lăng rốt cuộc là có quan hệ như thế nào, biệt thự hơn trăm triệu dĩ nhiên nói tặng là thoải mái tặng.
Loại hợp đồng mua bán nhà ở này đã trả tiền xong cả rồi, chỉ cần con gái mình kí tên lên phía trên, sau đó cầm sổ hộ khẩu cùng chứng minh nhân dân là có thể trực tiếp làm giấy chứng nhận bất động sản rồi.
"Tốt."
Lương Quỳnh hít sâu một hơi: “Tạm thời không nói tới bà Lăng nữa, Phương Minh, cháu nói cháu là giảng viên của Viện Y Học, cháu có biết không, mấy lời nói dối kiểu này rất dễ dàng bị vạch trần đấy, bây giờ mỗi trường học đều có trang web riêng của mình, bên trên có thông tin chi tiết về giảng viên cùng trợ giảng, chỉ cần lên mạng tra một cái là biết thiệt giả."
Phương Minh vuốt vuốt mũi: “Cái kia… Dì Lương, cháu không nói xạo, không tin thì dì có thể lên internet kiểm tra một chút."
"Đây là cháu nói."
Lương Quỳnh thật không ngờ đến lúc này mà Phương Minh còn không thừa nhận, trong cơn tức giận liền lấy di động ra, tìm địa chỉ internet, chẳng qua là khi bà ấy nhấn vào trang giảng viên của trường, vừa vặn thấy được ảnh của Phương Minh xuất hiện ở bên trên.
"Phương Minh, giảng viên thiết kế kiến trúc, chuyên ngành đặc biệt của Viện Y Học..."
Mặt sau còn có một chuỗi dài giới thiệu, Lương Quỳnh cả người đều trầm mặc, không ngờ Phương Minh thật sự là giảng viên của Viện Y Học.
"Chỉ là, Viện Y Học sao lại mở ngành học kiến trúc nha..."
Diệp Minh có chút khó hiểu, nhưng mà Lương Quỳnh vào lúc đó chợt nghĩ tới điều gì, đột nhiên tắt di động đi, ánh mắt mang theo vẻ khác thường nhìn về phía Phương Minh: "Người là còn phải dựa vào chính mình, ngay cả khi có quý nhân tương trợ thì đó cũng chỉ là nhất thời, nếu như tự mình không nỗ lực phấn đấu, cuối cùng vẫn vô dụng."
Lương Quỳnh sở dĩ sẽ nói lời này, là vì bà ấy nghĩ Phương Minh có thể trở thành giảng sư, hẳn là nhờ bà Lăng trợ giúp, bản thân tập đoàn của bà lăng vốn là làm y dược đấy, có hợp tác với Viện Y Học cũng rất bình thường.
Không chừng bà Lăng này đã cúng cho Viện Y Học một số tiền lớn, sau đó khiến Viện Y Học giúp Phương Minh có tư cách giảng viên, bằng không thì làm sao có thể giải thích chuyện một Viện Y Học đang yên đang lành lại mở chuyên ngành kiến trúc để làm chi?
Nói trắng ra, chuyên ngành này chính là bà Lăng dùng tiền để mua cho Phương Minh.
Phương Minh nghe được lời nói của Lương Quỳnh, trong lòng đại khái hiểu suy nghĩ của Lương Quỳnh, chỉ là cậu không thể giải thích quá nhiều, cũng chỉ có thể để dì Lương cứ hiểu lầm như vậy.
"Được rồi, lần đầu tiên Phương Minh tới nhà làm khách, chú đi làm đồ ăn, Tử Du con ở lại chơi với Phương Minh, bà xã, hai ta đi phòng bếp làm đồ ăn đi."
Diệp Minh mở miệng kết thúc trọng tâm câu chuyện, Lương Quỳnh tuy rằng trong lòng còn rất nhiều muốn nói, nhưng cũng biết lúc này không phải lúc hỏi tiếp, lập tức đứng lên đi vào phòng bếp, mà Diệp Tử Du thấy cha mẹ mình đều rời đi liền suy nghĩ một chút, sau đó lôi kéo tay Phương Minh đi về phía phòng của cô.
"Ai..."
"Được rồi bà xã, con gái đưa Phương Minh tới phòng của con bé thôi mà, có gì đáng lo đâu, bà không nên đề phòng cẩn mật như phòng cướp vậy chứ."
Tuy rằng người đang ở phòng bếp, nhưng bà ấy vẫn nhìn chằm chằm động tĩnh ở bên ngoài, thấy con gái của mình lôi kéo tay Phương đi về phía phòng của con bé liền mở miệng, nhưng lại bị Diệp Minh ngăn lại.
"Ông cái người cha này cũng thật vô tâm, phòng riêng của con gái là nơi có thể tùy tiện vào sao? Không được, tôi phải nhìn chằm chằm."
Lương Quỳnh trắng mắt liếc chồng mình một cái, ánh mắt thời thời khắc khắc nhìn mình chằm chằm hướng phòng của con gái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận