Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 522: Hà xuất đồ, lạc xuất thư, thánh nhân thì chi

Chương 522: Hà xuất đồ, lạc xuất thư, thánh nhân thì chi
Bảo tháp bên trong Trường Sinh Quan Tưởng Hoa có rất nhiều tầng, chỉ là Phương Minh cũng biết bởi vì những tầng trên của bảo tháp bị bao phủ ở trong mây mù, cho nên cậu không cách nào tra rõ ràng bảo tháp tổng cộng có mấy tầng.
Từ lần đầu tiên tiến nhập bảo tháp Phương Minh cũng đã thử muốn đi tới những tầng trên của bảo tháp, nhưng cậu tìm khắp toàn bộ tầng một cũng không phát hiện thông đạo đi thông tầng hai.
Cho nên lúc đó Phương Minh liền đã phán đoán, nếu muốn leo lên những tầng khác của bảo tháp hẳn cậu phải thỏa mãn điều kiện nhất định nào đó, điều kiện này có lẽ là có liên quan tới cậu, có lẽ là có liên quan với Trường Sinh Quan Tưởng Hoa.
Chỉ là bởi vì bảo tháp này quá quan trọng, Phương Minh không dám cầm Trường Sinh Quan Tưởng Hoa ra làm thí nghiệm, nói một câu khó nghe, vạn nhất nếu cậu làm hư Trường Sinh Quan Tưởng Hoa, vậy tổn thất của cậu thật sự quá mức to lớn, tới lúc đó có muốn khóc cũng không có chỗ mà khóc.
Ánh mắt của Phương Minh nhìn chăm chú vào đỉnh tầng một, vốn là bát quái đồ như được khắc vào đỉnh tầng một lúc này đang chậm rãi nổi lên, lấy tốc độ chậm rãi hướng phía Phương Minh trôi đến.
Khi bát quái này đồ cách Phương Minh chỉ còn khoảng 3m, một cỗ khí thế kinh khủng đột nhiên kéo tới, cỗ áp lực này khiến cho đôi mắt của Phương Minh buộc phải nhắm chặt, mà đợi khi cậu mở mắt lần nữa, hình ảnh trước mắt đã thay đổi.
Bát quái đồ biến mất, cảnh tượng trước mắt cũng thay đổi, không còn ở trong bảo tháp mà cậu đang ở trước mặt một con sông, ở bên bờ sông này có một người đàn ông đưa lưng về phía Phương Minh.
"Ai vậy?"
Phương Minh nhíu mày lại, không rõ vì sao trong bảo tháp lại gặp phải cảnh tượng như vậy, đang muốn mở miệng hỏi, chẳng qua đúng lúc này, nước sông đục ngầu đột nhiên lại xuất hiện biến cố.
Nước sông cuồn cuộn khiến sóng lớn nổi lên, mà ở bên trong sóng lớn này, một con kỳ thú đầu rồng mình ngựa có cánh từ giữa sóng lớn bay ra, hét lên một tiếng sau đó trực tiếp xé rách con sông thành hai nửa.
Toàn bộ nước sông đục ngầu giống như bị một người bổ đôi, đáy sông ở độ sâu chừng trăm trượng hiện ra ở trước mắt Phương Minh, cũng hiện lên trước mặt người đàn ông kia.
"Đây là phù văn gì vậy?"
Ánh mắt của Phương Minh chỉ nhìn thoáng qua cảnh tượng ở đáy sông liền cảm giác được có chút hoa mắt chóng mặt không chịu nổi, cậu chỉ thấy được ở đáy sông kia dường như có một số đồ án chằng chịt đan vào nhau, nhưng căn bản không có quy luật gì, giống như một đứa bé tiện tay vẽ những đường cong nguệch ngoạc.
Nhưng mà người đàn ông bên bờ sông kia tại thời khắc này lại bắt đầu lay động, hai tay lăng không vũ động, dường như đang lấy tay vẽ đồ án bên dưới đáy sông ra.
Đáng tiếc chính là đồ án nơi đáy sông chỉ hiện ra không quá một giây, liền lần thứ hai bị nước sông chôn vùi, mà động tác trên tay người đàn ông cũng đã ngừng lại.
"Thật đáng tiếc."
Tiếng thở dài của người đàn ông truyền đến, mà sau đó, Phương Minh liền phát hiện hình ảnh trước mắt lần thứ hai thay đổi, lần này hiện ra ở trước mặt cậu chính là một con sông trong suốt tới mức có thể nhìn thấy đáy, người đàn ông kia cũng vẫn đứng ở trước sông.
Thấy người đàn ông lại đang chăm chú nhìn con sông này, trong mắt Phương Minh có vẻ kích động cùng chờ mong, bởi vì giờ khắc này trong lòng của cậu cũng đã mơ hồ đoán ra được thân phận của người đàn ông kia, đang mong đợi tình cảnh kế tiếp xuất hiện.
Con sông trong suốt ôn hòa, nhưng mà ngay bên dưới con sông trong suốt này, Phương Minh thấy được một đám đen bắt đầu chậm rãi hiện lên, hơn nữa càng lúc càng lớn, giống như là từ đáy sông sâu vạn trượng này chậm rãi nổi lên.
Đó là một con rùa, một con rùa có hình thể cực lớn đến mức ngay cả tầm mắt của Phương Minh cũng không thể dung nạp hết, mà ở trên lưng con rùa này lại có thêm một đám điểm đen.
Người đàn ông lại một lần nữa vũ động hai tay, lần này không phải vẽ ra bức tranh, mà là ngón tay lăng không điểm ra, hơn nữa giằng co một khoảng thời gian xấp xỉ thời gian uống cạn một ly trà, khi người đàn ông dừng động tác trên tay lại, con rùa kia không ngờ đột nhiên nứt ra, toàn bộ mai rùa càng là trong nháy mắt nghiền nát thành trăm vạn phần.
"Đa tạ chỉ điểm, nếu như có thu hoạch, trọn đời không quên đại ân."
Thấy rùa khổng lồ tiêu tán, giọng nam có chút trầm thấp, cúi đầu vái ba vái trước con sông đã có rùa khổng lồ xuất hiện.
Mà giờ khắc này vẻ mặt của Phương Minh lại vô cùng kích động, bởi vì cậu biết mình phán đoán không sai.
Hà xuất đồ, lạc xuất thư, thánh nhân cũng hướng về.
Hà đồ lạc thư, là tồn tại quan trọng nhất trong toàn bộ thế hệ Đạo giáo, mà thánh nhân này chính là Nhân Vương Phục Hy, chính là Phục Hy lấy Hà Đồ Lạc Thủy sáng tạo Tiên Thiên Bát Quái.
Trong điển tịch của Đạo giáo còn có trong Dịch Kinh Quái đều nhắc tới những lời này: Hà xuất đồ, lạc xuất thư, thánh nhân cũng hướng về.
Những lời này được người đời sau lý giải thành hai thánh nhân, Nhân Vương Phục Hi cùng Đại Vũ, nhân vương được Hà Đồ khai sáng tạo ra tiên thiên bát quái, mà Đại Vũ được Lạc Thư khai sáng mà có thể trị thủy thành công, rồi sau đó thiên hạ chia làm Cửu Châu, định sơn hà xã tắc.
Nhưng mà một màn trước mắt đã nói cho Phương Minh lý giải của người đời sau là sai, cho dù là Hà Đồ hay vẫn là Lạc Thư, đều là Nhân Vương Phục Hi đạt được.
Nghĩ đến những việc Nhân Vương Phục Hi đã làm sau khi đạt được Hà Đồ cùng Lạc Thư, trong lòng Phương Minh liền không thể ức chế tâm tình kích động, mặc dù cậu là Vu sư, nhưng là bởi vì từ nhỏ đã sống cùng sư phụ, tiếp nhận văn hóa Đạo giáo, đương nhiên vô cùng sùng bái Phục Hy, một người có thể coi là thủy tổ của Đạo giáo.
Huống chi, một tờ Tiên Thiên Bát Quái Đồ vừa ra, đối với Hoa Hạ thật sự là công đức vô thượng, có thể dung nhập đạo trong thiên hạ vào trong bát quái, giáo hóa vạn dân, đây mới là nguyên nhân Phục Hy được xưng là nhân vương.
"Còn chưa đúng."
Nhưng mà Phục Hy đứng ở bờ sông một hồi lâu, sau đó đột nhiên tự nhủ: "Đạo này, không phải đạo của Nhân tộc tôi."
Nghe được Phục Hy nói lời này Phương Minh ngây ngẩn cả người, có tin đồn Phục Hy lấy Hà Đồ Lạc Thủy làm căn bản sáng tạo ra Tiên Thiên Bát Quái Đồ, sao bây giờ lại biến thành không đúng?
Trong lúc Phương Minh còn đang sững sờ, Phục Hy lại nói ra một câu khiến cậu sực tỉnh.
"Tiểu hữu, cậu có kiến nghị gì không?"
Phục Hy không quay đầu lại, mà sau khi lời của ông ta vừa nói ra khỏi miệng, cảnh tượng trước mắt Phương Minh lại thay đổi, thang cuốn đi thông lầu hai kia hiện lên trước mặt của cậu.
Phương Minh theo bản năng liền muốn nhấc chân đi lên thang cuốn, song khi chân của cậu bắt đầu giơ lên lại phát hiện bất kể như thế nào cũng không thể đặt xuống bậc thang kia được, một cỗ lực cản vô hình xuất hiện ở trước mặt của cậu.
"Mình hiểu rồi, nếu muốn lên lầu hai nhất định phải trả lời đúng vấn đề của Nhân Vương Phục Hi."
Trầm ngâm một lát Phương Minh liền đã hiểu rõ, vấn đề của Nhân Vương Phục Hi trong hình ảnh vừa rồi chính là điều kiện để lên được lầu hai, chỉ có trả lời đúng đáp án mới có thể bước trên lầu hai.
"Có lẽ người hỏi cũng không hẳn là Phục Hy, có thể là chủ của bảo tháp này cố ý lưu lại hình ảnh như vậy, dù sao Nhân Vương Phục Hi thật sự là quá xa xưa, mà chủ của bảo tháp này lưu lại vấn đề như vậy để khảo nghiệm người tiến vào bảo tháp có hiểu biết bao nhiêu với Tiên Thiên Bát Quái."
Trong lòng Phương Minh có suy đoán, nhưng là dù thế nào đi nữa, người bố trí vấn đề này chắc chắn phải có hiểu biết về Tiên Thiên Bát Quái vượt xa người bình thường, Phương Minh không nghĩ nghiên cứu của mình về Tiên Thiên Bát Quái có thể cao siêu như đối phương.
"Đạo này, không phải đạo của Nhân tộc tôi..."
Trong đầu lẩn quẩn những lời này của Phục Hy, Phương Minh bắt đầu suy tính, ý của lời này là nói cho dù là Hà Đồ vẫn là Lạc Thư, tuy rằng đều là đồ tốt, nhưng lại không thích hợp với Nhân tộc, nhưng cuối cùng Phục Hy vẫn sáng lập Tiên Thiên Bát Quái, như vậy ngoại trừ Hà Đồ cùng Lạc Thư, Phục Hy đã dựa vào cái gì để sáng tạo ra Tiên Thiên Bát Quái?
Chính mình không nhìn thấy những hình ảnh sau đó, vậy người bố trí vấn đề này có biết không? Nếu như biết, vậy hắn hỏi ra vấn đề này liền chỉ đơn thuần để khảo nghiệm chính mình.
Nhưng nếu như người đưa ra vấn đề này cũng không biết rõ Phục Hy cuối cùng là dựa vào cái gì để sáng tạo Tiên Thiên Bát Quái, vậy hắn làm sao biết người tiến vào bảo tháp trả lời là đúng hay sai?
Hai vấn đề này rất quan trọng, bởi vì hai vấn đề này sẽ quyết định phương hướng giải đáp vấn đề của Phương Minh.
Hồi lâu sau, Phương Minh cuối cùng cũng đưa ra quyết định, trong lòng cậu đã có đáp án, mà đáp án này đến từ ghi chép bên trong truyền thừa Vu Sư.
Vu Sư là đại năng giả đã lĩnh ngộ đạo của đất trời sau thời đại viễn cổ, là sự quật khởi của Nhân tộc để có thể đấu tranh với trăm tộc, mà bối cảnh này cũng nói rõ một điểm, đó chính là lúc Nhân tộc mới vừa xuất hiện có địa vị rất thấp, thậm chí ngay cả tính mệnh đều không thể bảo trụ.
Cho dù là vậy thì những kỳ thú như long mã, hay tới mặt sau là rùa thần đều có chung một cái đặc điểm, đó chính là bọn họ thực sự không phải Nhân tộc, thứ bọn họ truyền thụ cho Phục Hy chính là thiên địa đại đạo, là có thể khiến Phục Hy nắm giữ thế giới đại đạo trở thành cường giả.
Nhưng điều mà Phục Hy muốn không phải cái này, Phục Hy muốn là giáo hóa vạn dân, mở ra một đạo đúng đắn cho Nhân tộc, đạo này có lẽ không thể để cho Phục Hy trở thành cường giả, nhưng có thể để Nhân tộc từ nay về sau có trí tuệ của mình.
Cho nên lúc này mới có nhất sanh nhị, nhị sanh tam, tam sanh vạn vật; lúc này mới có thái cực sinh lưỡng nghi, lưỡng nghi sinh tứ tượng...
Tiên Thiên Bát Quái, thay vì nói Phục Hy đem thiên địa đại đạo dung nạp vào trong đó, chi bằng nên nói là Phục Hy đã đem thuật thôi diễn truyền cho Nhân tộc, người của Nhân tộc lấy Tiên Thiên Bát Quái để suy đoán thiên địa đại đạo, đây mới là điều mà Phục Hy muốn làm.
Tiên Thiên Bát Quái cũng không truyền thụ đại đạo, bởi vì Phục Hy không có bất kỳ chú giải gì đối với Tiên Thiên Bát Quái, hậu thế toàn bộ thánh nhân có lý giải như thế nào đối với Tiên Thiên Bát Quái đều là do tự thân bọn họ lĩnh ngộ.
"Đề nghị của tôi là tặng cá cho người không bằng dạy người bắt cá."
Phương Minh mở miệng, đây là đáp án mà cậu nghĩ ra được, Phục Hy có được Hà Đồ cùng Lạc Thư, biết này là đạo của đất trời, nhưng hắn không truyền đạo, mà là truyền cho Nhân tộc phương pháp thôi diễn đại đạo, 1000 người lý giải Tiên Thiên Bát Quái có thể tạo ra 1000 cách lý giải khác nhau.
Chí ít, ở thời đại viễn cổ đó còn chưa có chú giải cụ thể tỉ mỉ nào về Tiên Thiên Bát Quái, tất nhiên là như vậy, mà có một sự thật cũng là bằng chứng chứng minh suy đoán của Phương Minh.
Phục Hy chế tạo ra phương pháp kết thằng, cái gọi là phương pháp kết thằng chính là bắt nguồn từ con số, Phục Hy đem chữ số truyền cho Nhân tộc, mà chữ số mới là căn bản để nghiên cứu Tiên Thiên Bát Quái, không biết một là vật gì, làm sao có thể sinh ra vạn vật?
Sau khi đưa ra câu trả lời, Phương Minh lần thứ hai nhấc chân bước lên thang cuốn kia, lần này không còn bất kỳ lực ngăn cản nào nữa, chân của cậu dễ dàng bước lên bậc thang cuốn thứ nhất.
"Mặc dù không trúng nhưng cũng có một tia đạo lý, cho thông hành."
Âm thanh lạnh như băng vang lên ở bên tai Phương Minh, Phương Minh sửng sốt một chút, lập tức trên mặt lộ ra cười khổ, chính mình để trả lời câu này đã phải dốc hết sức suy nghĩ rồi, thật không ngờ ở trong mắt đối phương chỉ là có một tia đạo lý.
Chẳng qua bất kể như thế nào, chỉ cần thông qua là được rồi, ngẩng đầu nhìn về phía thang cuốn đang đi tới cửa, ánh mắt của Phương Minh một mảnh lửa nóng, bảo tháp tầng thứ hai, rốt cục cậu cũng đã có thể tiến nhập.
Bạn cần đăng nhập để bình luận