Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 814: Chu Duẫn Văn

Chương 814: Chu Duẫn Văn
"Nếu như Huệ Đế thật sự chưa chết, đó cũng là lão cương thi mấy trăm năm, mọi người cẩn thận một chút."
Vương Ngôn Vọng nhắc nhở một câu, nếu đã đến nơi này, như vậy đương nhiên phải mở quan tài ra, bên ngoài chủ huyệt này không có đồ gì khác, như vậy rất có khả năng tất cả bí mật đều được giấu bên trong quan tài này.
Người chịu trách nhiệm mở quan tài lên đương nhiên là đám thuộc hạ của Quyền Hoằng, mà Vương Ngôn Vọng cùng mấy người tu luyện khác thì bố trí bốn xung quanh quan tài, để ngừa thi thể Huệ Đế “xác chết vùng dậy”, không đến mức bị đánh tới trở tay không kịp.
Sau khi tất cả công tác chuẩn bị đều xong xuôi, hai thuộc hạ của Quyền Hoằng mới đi đến trước mặt Khi Thiên Chi Quan, quan tài này không được đóng đinh, sau khi hai người đẩy một chút phát hiện có thể di chuyển nắp quan tài, liền chờ đợi Quyền Hoằng chỉ thị, sau khi thấy ánh mắt chắc chắn của Quyền Hoằng, hai người mới chậm rãi đẩy nắp quan tài.
Nắp quan tài bị đẩy ra, ánh mắt của hai người này cũng lập tức rơi vào trong quan tài, chẳng qua vài giây đồng hồ sau đó, những người khác liền thấy vẻ mặt của hai người này trở nên khiếp sợ không thôi, sau đó dĩ nhiên lùi lại vài bước, dường như thấy được chuyện không thể tưởng tượng gì đó.
"Mọi người cẩn thận."
Vương Ngôn Vọng thấy một màn như vậy, trên mặt lộ ra vẻ cảnh giác, mà những người khác cũng mang vẻ mặt đề phòng, cho rằng sẽ có nguy hiểm gì, thế nhưng đợi trái đợi phải lại không phát hiện nguy hiểm gì xuất hiện.
"Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?"
Quyền Hoằng không nhịn được, quay qua quát lớn với hai thuộc hạ của mình.
"Tổng giám đốc Quyền, trong quan tài này có... Có người." Một thuộc hạ của Quyền Hoằng lắp ba lắp bắp trả lời.
"Nói nhảm, đương nhiên trong quan tài có người, chẳng lẽ còn có thể là một cái quan tài trống không sao?" Quyền Hoằng tức giận đáp lại.
"Nhưng... Nhưng trong quan tài này chính là một người sống, một người sống sờ sờ." Một thuộc hạ khác của Quyền Hoằng bổ sung một câu.
Trong lúc mọi người còn chưa kịp phản ứng ý trong mấy lời này, đột nhiên trong quan tài truyền ra một thanh âm uy nghiêm.
"Lớn mật, dám can đảm nhiễu trẫm ngủ đông, nên tru!"
Nắp quan tài bị người đẩy ra, một người đàn ông đầu trọc mặc áo bào vàng đứng lên, không uy tự giận quét mắt toàn trường, cái loại khí tràng cấp trên này triển lộ không bỏ sót.
"Hắn... Hắn là Huệ Đế Chu Duẫn Văn?" Lý Như không nhịn được mở miệng, người của mấy trăm năm trước, lại có thể còn sống sờ sờ đứng trước mắt bọn họ, thoạt không khác gì một người trẻ tuổi bình thường, thậm chí còn trẻ hơn cả chính bản thân mình nữa.
"Làm càn, cũng dám gọi thẳng tên trẫm, trẫm muốn tru di cửu tộc của ngươi."
Tên trẻ tuổi đầu trọc kia vừa nói ra lời này, tất cả mọi người ở đây liền xác định, vị này chính là Chu Duẫn Văn, dù sao ngoại trừ hoàng đế thời đại phong kiến, toàn bộ thiên hạ còn có người nào treo câu tru di cửu tộc của ngươi bên mép nữa.
"Ngươi là Huệ Đế Chu Duẫn Văn?"
Chẳng qua, Quyền Hoằng vẫn có chút không yên lòng, hỏi thêm một câu nữa.
"Trong thiên hạ, chẳng lẽ còn có trẫm thứ hai phải không? Trẫm là chân long chi tử, là độc nhất vô nhị, xem ra mấy người các ngươi là hậu nhân của cấm vệ."
Chu Duẫn Văn cũng đánh giá toàn trường, nhíu mày lại, nhất là khi thấy Lý Như cùng Tiêu Ngọc Nhi, hừ lạnh nói: "Biết bên cạnh trẫm không có phi tử, nên ăn mặc như vậy để câu dẫn trẫm ấy ư? Trẫm há lại là người nông cạn như thế."
Nghe thấy những lời Chu Duẫn Văn nói, Lý Như há miệng thật to, có chút không biết nên nói cái gì cho phải, nhiệt độ trong lăng mộ cũng không thấp, do đó cô ấy cũng không mặc đồ quá kín đáo, đặc biệt để tiện hành động nên chỉ mặc quần jean nịt, vóc người mỹ lệ được triển lộ không bỏ sót, nhưng bây giờ tới trong miệng Chu Duẫn Văn lại biến thành cố ý câu dẫn hắn.
"Tôi câu dẫn ngươi mới có quỷ!"
Tiêu Ngọc Nhi trực tiếp đi lên phía trước, bắt lấy cổ áo của Chu Duẫn Văn, rồi sau đó kéo hắn từ trong quan tài ra ngoài.
"Ngươi đứa con gái này nhanh chóng buông tay, trẫm muốn tru sát ngươi, muốn tiêu diệt cửu tộc của ngươi, ai u... Đừng đánh nữa, trẫm... Trẫm có thể bỏ qua ngươi."
Nghe Chu Duẫn Văn còn muốn bày ra cái giá của hoàng đế, Tiêu Ngọc Nhi cũng không có tính khí tốt như vậy, trực tiếp không ngừng đánh xuống quả đầu trọc của Chu Duẫn Văn, Chu Duẫn Văn còn không phục, cô ấy sẽ đánh tới khi Chu Duẫn Văn phục mới thôi.
"Nữ hiệp, nữ hiệp đừng đánh nữa, trẫm biết lỗi rồi."
Cuối cùng, Chu Duẫn Văn chịu phục, tội nghiệp nhìn Tiêu Ngọc Nhi, nhưng Tiêu Ngọc Nhi không thèm để ý chút nào, cô ấy muốn bắt Chu Duẫn Văn biết người đàn ông háo sắc sẽ không có kết quả tốt.
"Khụ khụ, cô Tiêu, trước đừng vội."
Vương Ngôn Vọng mở miệng ngăn cản Tiêu Ngọc Nhi, tuy rằng Chu Duẫn Văn sống sờ sờ đứng trước mặt bọn họ để cho bọn họ có chút khiếp sợ, nhưng rốt cuộc thì đây cũng là tình huống mà bọn họ đã nghĩ tới từ trước, Huệ Đế Chu Duẫn Văn làm ra cái lăng mộ này vốn chính là vì chuẩn bị sống lại, hiện tại xem ra đã sống lại thành công.
"Vị lão đầu này... Lão tiên sinh, ngươi nhanh chóng bảo hộ trẫm, trẫm có thể phong ngươi làm ngự tiền Thống lĩnh cấm vệ."
Chu Duẫn Văn nhìn Vương Ngôn Vọng giống như nhìn thấy cứu tinh vậy, vội vã đưa ra chức quan mà lòng hắn cảm thấy đáng giá nhất.
"Đa tạ ý tốt của Huệ Đế, chỉ sợ rằng lão phu không có phúc hưởng thụ nó, không dối gạt bệ hạ, giang sơn của đại Minh đã sớm mất."
Nghe được những lời Vương Ngôn Vọng nói, trên mặt Chu Duẫn Văn lại không có nhiều biểu tình khiếp sợ, chỉ là vẻ mặt có chút phức tạp, một lúc sau lại kiên định nói: "Giang sơn Đại Minh bị người lật đổ, cái này không có gì, bây giờ là triều đại nào rồi? Chờ sau khi ta ra ngoài tìm được bảo tàng hoàng tổ nội lưu lại, tự nhiên có thể chiêu binh mãi mã một lần nữa đoạt lại giang sơn Đại Minh của ta, mà các ngươi chính là thần phụ tá rồng."
Mọi người nghe thấy những lời Chu Duẫn Văn nói, tất cả đều quay đầu trừng trắng mắt, không nói đến chuyện ngươi có thể đoạt lại được giang sơn hay không, cho dù thật có bản lãnh này, mọi người cũng sẽ không theo ngươi làm chuyện như vậy. Thật vất vả xoay người đi vào xã hội chủ nghĩa, đầu óc bọn họ toàn bã đậu hay sao mà muốn quay lại thời kỳ vương triều phong kiến?
"Ta thấy võ nghệ của ngươi cũng không tồi, tuy rằng ngươi đánh trẫm, nhưng trẫm có thể bỏ qua chuyện cũ này, có thể cho ngươi làm nha hoàn thiếp thân của trẫm, phụ trách chiếu cố áo cơm cùng sinh hoạt hàng ngày của trẫm."
"Ta chăm sóc cái đầu của ngươi."
Kết quả khi Chu Duẫn Văn nói ra lời này, tự nhiên là lại bị Tiêu Ngọc Nhi không chút khách khí đánh đập một trận.
"Cô Tiêu, vẫn nên giao hắn cho tôi đi, để tôi tới xử lý hắn."
Quyền Hoằng không nhịn được, tuy rằng ở đây không có bảo tàng, nhưng Chu Duẫn Văn biết bảo tàng của hoàng đế Hồng Vũ ở đâu, chỉ cần có được Chu Duẫn Văn chẳng khác nào đã có được bảo tàng.
Chẳng qua, mục đích của Quyền Hoằng nhất định là không thành hiện thực.
"Tôi có chút hứng thú đối với hắn."
Người mở miệng là Phương Minh, Phương Minh có phần hứng thú nhìn Chu Duẫn Văn, sự hiếu kỳ của cậu đối với Chu Duẫn Văn không phải là vì bảo tàng, mà là vì bản thân Chu Duẫn Văn, một người bình thường không có chút tu vi nào, dĩ nhiên có thể sống mấy trăm năm, chỉ riêng vấn đề này đã đủ để cậu nghiên cứu một phen.
"Cậu?"
Quyền Hoằng thấy Phương Minh nói, vẻ mặt khinh thường, một trợ lý nho nhỏ mà thôi, ở đây chưa đến phiên cậu nói chuyện, nhưng mà ngay sau đó Vương Ngôn Vọng đáp lời lại khiến hắn trợn tròn mắt.
"Nếu cậu Phương có hứng thú, vậy dĩ nhiên là giao cho cậu Phương."
Vương Ngôn Vọng đáp ứng, kỳ thực hắn cũng không quá có hứng thú đối với cái bảo tàng kia, hơn nữa hắn cũng biết sở dĩ cậu Phương cảm thấy hứng thú đối với Chu Duẫn Văn, cũng không phải bởi vì bảo tàng gì cả.
Về phần suy nghĩ của Quyền Hoằng, căn bản Vương Ngôn Vọng không hề để ở trong lòng, nếu Quyền Hoằng dám có bất mãn, vậy hắn phế Quyền Hoằng đi là được.
Nói cho cùng, ở trong lòng người tu luyện như Vương Ngôn Vọng, căn bản không hề công nhận chuyện người bình thường cũng có quyền bình đẳng với bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận