Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 329: Cá chết

Chương 329: Cá chết
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Thuyền này chính là thuyền được cải tạo từ thuyền đánh bắt cá.
Thuyền có tổng cộng ba tầng, đám người Phương Minh đứng ở boong thuyền của tầng thứ hai, các du khách đa số cũng đều được sắp xếp ở tầng này, mà tầng dưới là chỗ làm việc thuyền viên, về phần anh Trần kia… Anh ta đang ngồi ngay ngắn một mình ở tầng trên cùng.
"Chỉ là lên một cái thuyền mà thôi, vẫn còn đặt ra nhiều quy củ như thế, tôi lên máy bay còn chưa từng thấy có nhiều quy định như vậy."
Trên thuyền có một cô gái bất mãn nói nhỏ, đưa tới những tiếng đồng tình của rất nhiều khách du lịch khác.
"Đúng vậy nha, nếu như không phải là không muốn đi một chuyến uổng công, làm gì có ai muốn ngồi thuyền này."
"Mặc kệ những thứ này đi, cho dù phong cảnh Thính Phong Nhai này có xinh đẹp tới mức nào, thì sau này tôi tuyệt đối cũng sẽ không trở lại lần thứ hai, tác phong thái độ phục vụ ở nơi này thật sự là quá kém."
Nghe thấy tiếng bất mãn chỉ trích của những du khách này, Phương Minh ngược lại chỉ cười một tiếng, ánh mắt cậu nhìn chằm chằm mặt sông, sau đó lại quay qua một thuyền viên ở bên cạnh: "Đây là một nhánh của sông Nộ Giang đúng không?"
"Ừm, đây đúng là một nhánh sông của sông Nộ Giang, chúng ta gọi sông này là sông Nộ Thương, nghe đồn là năm đó có một vị thần tiên một kiếm bổ đôi núi Hoa Thương, sau đó tạo thành khe nứt khiến dòng chảy của sông Nộ Giang có thể chảy qua đây."
Nghe được thuyền viên nói, mấy người du khách kia cảm thấy như đang nghe một câu chuyện cười vậy, hiện tại mấy địa điểm du lịch này rất thích bịa ra những chuyện thần thoại cổ xưa để truyền bá quảng cáo, một số ngọn núi du lịch nổi tiếng, nhất là những ngọn nói còn có chùa miếu đạo quan, chỉ đơn thuần là một tảng đá lớn trên núi bị mòn đi một chút, người ta cũng có thể nói thành viên đá đó là nơi thần tiên ngộ đạo, vì thần tiên ngồi quá lâu nên nó mới bằng phẳng được như thế.
Thậm chí còn có địa điểm du lịch muốn tạo ra một phong cảnh mới lạ, liền động tay động chân làm một số chuyện nữa, ví như tạo hình một cái dấu chân to trên mặt đá lớn, rồi nói đây là vết chân của thần tiên.
Nghe miết thì nhàm, riết rồi các du khách cũng liền không còn nghiêm túc nữa, bọn họ là đi du lịch nha, chính là vì muốn tâm trạng của bản thân được thoải mái hơn, bối rối những điều này là thật hay giả thì còn gì là vui vẻ nữa?
...
Sau khi thuyền di chuyển được khoảng nửa giờ, lòng sông bắt đầu hẹp dần, mà cảnh núi ở hai bờ sông cũng dần dần xuất hiện trong mắt đám người du lịch.
"Nếu như đổi lại thành một cái bè trúc, sau đó chúng ta nằm trên bè trúc để nó lẳng lặng trôi, đồng thời thưởng thức phong cảnh núi non ở hai bên bờ sông… Ôi, đó là một chuyện hạnh phúc tới nhường nào..."
Có du khách cảm khái, tuy rằng không gian của thuyền này không nhỏ, nhưng bởi vì nó đã được cải tạo hơn nhiều năm rồi, tiếng vang từ động cơ của thuyền thật sự quá lớn, mấu chốt nhất là còn có mùi dầu máy không ngừng truyền đến.
Cái này giống như một bàn toàn đồ ăn ngon lại được bày ở bên cạnh một cái bồn cầu vậy.
"Bè trúc?"
Cách đó không xa một thuyền viên vừa vặn đi tới, nghe nói như thế trên mặt liền hiện lên nụ cười nhạt, nói nhỏ một câu: "Lại vẫn còn muốn bè trúc, đây là ngại mạng sống của chính mình quá dài sao?"
Mặc dù thuyền viên này chỉ nói khẽ một câu, thế nhưng Phương Minh đang lẫn trong đám du khách lại nghe được, tròng mắt co rút lại một chút, ánh mắt của cậu nhìn thẳng về phía trước.
"Nơi này cách Thính Phong Nhai có còn xa lắm không?"
Có du khách nhịn không được mở miệng hỏi, nửa giờ rồi mà còn chưa tới địa điểm du lịch, sự kiên nhẫn của bọn họ đều gần như cạn sạch rồi.
"Vận khí tốt, bình thường thì cỡ hai giờ chiều là có thể tới rồi."
Một thuyền viên bưng thức ăn lên mở miệng nói một câu, đồng thời cũng lấy thức ăn trong khay phân cho đám du khách.
Đây là cơm trưa, mà điều khiến những du khách này bất mãn chính là toàn bộ cơm trưa không ngờ đều là đồ ăn chay, một món ăn mặn duy nhất chính là thịt heo.
"Tôi nói các người cũng quá keo kiệt đi, các người sinh hoạt trên sông biển, ít nhiều gì cũng phải có vài con cá chứ? Chúng tôi đã trả gấp đôi so với giá tiền bình thường, vậy mà các người lại cho chúng tôi ăn những thứ này."
Một người đàn ông trung niên mập mạp lộ ra gương mặt bất mãn, dây chuyền vàng lấp lánh sáng chói trên cổ ông ta càng hấp dẫn sự chú ý của mọi người, mà bên cạnh ông ta còn có một thiếu phụ(1) đang dựa sát vào, dáng người yểu điệu vô cùng xinh đẹp.
(1)Thiếu phụ: người phụ nữ đã có chồng
"Đúng vậy, bên khu du lịch bán ra một tấm vé thuyền chỉ có bốn trăm nguyên, các người bán 800 còn chưa tính, lại còn cho chúng tôi ăn những thứ gì thế này? Những thứ này có thể ăn được sao?"
Người thiếu phụ bên cạnh người đàn ông trung niên cũng lộ ra vẻ mặt ghét bỏ, mà những du khách khác tự nhiên cũng đều phụ họa theo.
"Đúng vậy, mấy người thật sự là quá thâm hiểm."
"Thu nhiều tiền như vậy, mà chất lượng phục vụ thì chẳng ra sao, đây quả thực là một hắc tâm thuyền(2)."
(2)Hắc tâm thuyền: cũng giống hắc điếm, chỉ những nơi giết người cướp của
Thuyền viên kia hoàn toàn không cảm thấy khó chịu gì, bởi vì tình huống này anh ta gặp phải nhiều lần lắm rồi, hầu như mỗi một nhóm du khách đều sẽ xuất hiện tình huống như vậy.
"Không muốn ăn có thể không ăn, ai bất mãn muốn xuống thuyền hiện tại cũng có thể xuống ngay, thậm chí tôi còn có thể trả lại toàn bộ số tiền các người đã đưa ra, không thiếu một xu."
Anh Trần không biết lúc nào đã xuống tầng hai, sau khi anh ta thốt ra những lời này, vốn là boong thuyền đang tràn ngập tiếng than vãn đột nhiên trở nên yên tĩnh, không biết vì sao, đối mặt với anh Trần này, trong lòng những du khách kia không tự chủ được sinh ra một chút sợ hãi.
"Đi, đi như thế nào? Chúng tôi đang ở trên mặt nước, rời thuyền rồi chúng tôi biết đi đâu? Rõ ràng chính là các người đã đoán chắc chúng tôi sẽ không xuống thuyền, cho nên mới nói như vậy."
Đương nhiên, vẫn có du khách phát tiết bất mãn, anh Trần lạnh lùng liếc mắt nhìn người đàn ông kia, nhìn tới trong lòng ông ta không nhịn được có chút sợ hãi, nhưng vẫn cố giả bộ kiên cường cùng anh Trần đối diện.
"Tôi có thể cho ông một chiếc xuồng, chỉ cần xuôi dòng theo đường cũ trở về là được."
Nghe được lời của anh Trần, người đàn ông kia im lặng không nói gì, dĩ nhiên là ông ta không cam lòng cứ như vậy trở về.
"Muốn ăn thì ăn mau lên, nửa giờ sau thống nhất dọn thức ăn, nếu ai không phối hợp, trực tiếp đưa xuồng cho người đó để bọn họ tự xuôi dòng trở về."
Nói xong lời này anh Trần lại đi xuống khoang dưới, mà trên boong đông đảo du khách cũng chỉ có thể nhịn, đều đi vào buồng nhỏ bên trong thuyền ngồi xuống, mặc dù là đồ ăn chay, nhưng dù sao méo mó có còn hơn không mà.
"A, thoạt nhìn mấy thứ đồ ăn này không được tốt lắm, nhưng mùi vị cũng không tệ."
Trương Thục Kỳ gắp một miếng đồ ăn chay bỏ vào trong miệng, mới phát hiện mùi vị cũng không khó ăn như cô ấy tưởng tượng, mà những du khách khác cũng có biểu hiện giống hệt Trương Thục Kỳ, vẻ bất mãn trên mặt lúc này mới giảm đi nhiều.
Sau nửa giờ, mấy thuyền viên quả nhiên đúng hẹn bắt đầu lên dọn đồ ăn, có một cô bé bảy tám tuổi ăn chậm, người cha của cô bé còn muốn đút đồ ăn cho cô bé tiếp, thế nhưng thuyền viên lại trực tiếp dọn bàn ăn, không cho ông ta có chút cơ hội thương lượng nào.
"Tôi đi ra ngoài hút điếu thuốc."
Sau khi ăn xong, tật nghiện thuốc lá của Trần Trạch lại nổi lên, một mình đi về hướng boong thuyền, móc ra điếu thuốc lá. Những du khách khác muốn hút thuốc lá cũng đều đi ra ngoài, mà đa số người thì đi đến hai bên ngắm phong cảnh.
Đám người Diệp Tử Du cũng dựa vào lan can không ngừng trò chuyện, Phương Minh thấy nhưng lại không đi qua, ánh mắt của cậu nhìn về phía anh Trần, lấy tầm mắt của cậu cũng chỉ có thể thấy nửa người trên của anh Trần kia, mà giờ phút này này ánh mắt của anh Trần đang nhìn chằm chằm phía dưới, rất hiển nhiên, ở trước mặt của anh ta nhất định là có đồ vật gì đó.
Chỉ là ngay sau đó, lông mày của anh Trần này liền nhíu lại, mà lúc này có du khách sáng mắt đột nhiên hô lên: "Đó là vật gì?"
Tiếng kêu của du khách kia thành công thu hút sự chú ý của mọi người, mọi người nhìn theo tầm mắt của du khách kia, ở khoảng 200m phía trước chiếc thuyền đột nhiên có một mảnh ánh sáng trắng lóe lên.
"Có lẽ là do hiệu quả của ánh sáng khúc xạ." Có du khách suy đoán nói.
"Khúc xạ cái cọng lông, tuy rằng mặt nước có thể phản xạ ánh sáng, thế nhưng trường hợp này rõ ràng không phải, ánh nắng chiếu trên mặt nước từ xa nhìn lại là một đường thẳng đấy, mà thứ chúng ta nhìn thấy lại là một đoàn."
Trên boong thuyền, Phương Minh nhìn về phía trước, ánh mắt của cậu chút biến hóa. Mà ngoại trừ Phương Minh, ở trên thuyền này còn có mấy du khách cũng biến sắc như vậy, nhưng rất nhanh liền khôi phục như lúc ban đầu.
Vẻ mặt của anh Trần vô cùng khó coi, anh ta đi xuống liếc nhìn đông đảo du khách trên thuyền, chỉ là nhìn mà không nói gì, sau đó anh ta đi vào trong buồng nhỏ trên thuyền.
Chỉ là khoảng cách cỡ hơn 200m, lấy tốc độ của thuyền cũng chỉ mất chừng một phút đã tới rồi, mà khi mọi người nhìn rõ được đoàn sáng trắng kia là cái gì thì tiếng kinh hô trên thuyền càng thêm vang dội.
Cá chết, vô số cá chết nổi lềnh bềnh trên mặt nước, mà đoàn ánh sáng trắng lúc nãy mọi người đã nhìn thấy chính là do ánh sáng chiếu vào bụng cá trắng phau kia hình thành.
"Sao tự nhiên có nhiều cá chết như vậy? Chẳng lẽ là nước sông này bị ô nhiễm rồi?"
"Coi như là ô nhiễm cũng không nên chỉ có một vùng nước chỗ này bị ô nhiễm chứ, hơn nữa các người có phát hiện điều này không, chúng ta là đang nghịch lưu đấy, theo đạo lý đến nói những con cá chết này sẽ phải trôi về hướng phía chúng ta mới đúng, nhưng mấy con cá chết kia thì chỉ là nổi trên mặt sông, nước sông vẫn đang chảy mà chúng nó thì lại đứng yên, cái này quá không khoa học."
Có du khách tỉ mỉ phát hiện ra chi tiết nhỏ này, thoáng cái khiến tất cả du khách trên thuyền đều bị khủng hoảng.
"Sẽ không phải là đụng trúng quỷ nước đấy chứ?"
"Tôi nghe người ta nói, trên mặt sông mà có nhiều cá chết trôi nổi như vậy, đây chính là dấu hiệu Hà Thần tức giận, khi những người lái thuyền gặp phải tình huống này đều phải lập tức rời đi, nếu không liền sẽ gặp xui xẻo."
Trong lúc những du khách này kinh hoảng, đám người Diệp Tử Du đã đi tới trước mặt Phương Minh.
"Phương Minh, đây là có chuyện gì?" Lăng Dao hướng phía Phương Minh mở miệng hỏi.
"Hiện tại còn không rõ ràng lắm, phải xem xét trước đã, chỉ là mấy người phải chú ý, tôi đoán là chuyến đi này sẽ không yên bình."
Phương Minh nói một câu có thâm ý, sau đó ánh mắt lại chuyển hướng nhìn về phía cửa khoang thuyền, nơi ấy có mấy thuyền viên đi ra, trên tay bưng các loại chén đĩa, trong đó còn có hai thuyền viên bê một cái bàn gỗ đi ra.
Những thuyền viên này đặt bàn gỗ trên đầu thuyền, sau đó bày chén đĩa ra trên bàn, trong mâm có một ít hoa quả cùng với mấy món tam sinh(2) dùng để tế bái thường ngày.
(2)Tam sinh: ba loại gia súc để tế cúng heo, gà, bò
"Đây là muốn làm gì?"
Các du khách đều tò mò nhìn hành động của những thuyền viên, lúc này, thuyền cũng đã ngừng lại, mà những con cá chết kia thì cách thuyền không tới 10m.
Không bao lâu sau, anh Trần cũng theo buồng nhỏ trên thuyền đi ra, trên vai của anh ta khiêng một thứ gì đó đã được vải đỏ che lại, nhìn thấy vẻ mặt cố gắng hết sức của anh ta, xem ra thứ này cũng không nhẹ chút nào.
Khiêng đồ vật đi tới mũi thuyền, Anh Trần ngồi xổm người xuống, đặt đồ vật có phủ miếng vải đỏ đó xuống bàn, tới bây giờ mọi người mới biết vì sao cái bàn này lớn như vậy, chén đĩa kia chỉ chiếm một phần nhỏ xíu của cái bàn mà thôi, thì ra chỗ còn trống chính là để đặt thứ này.
"Đốt hương!"
Anh Trần hướng về phía thuyền viên bên người quát một tiếng, thuyền viên kia lập tức đốt ba cây thiền hương đưa cho anh Trần.
"Nhân hữu nhân lộ, thủy hữu thủy đạo(3), nay mượn thủy đạo, đưa lên lễ mọn, mong xin vui lòng nhận cho."
(3)Nhân có nhân lộ, thủy hữu thủy đạo: người có đường đi của người, nước có dòng chảy của nước
Cúng tế xong, anh Trần bắt đầu trút hết tất cả cống phẩm vào nước.
"Đây là làm cái gì, thật chẳng lẽ có Hà Thần sao?"
"Ông không hiểu, đây là quy củ của người sống nhờ vào sông biển, rất nhiều nơi trước khi nhổ neo đều phải cúng tế Long thần đấy, cũng không nhất định là có Hà Thần, đây chỉ là quy củ truyền lại bao nhiêu năm qua mà thôi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận