Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 394: Phương Bảo Bảo

Chương 394: Phương Bảo Bảo
Trong phòng, Phương Minh lấy Long Tinh ra, hào quang bảy màu trong nháy mắt soi sáng cả phòng, một cỗ năng lượng vô cùng tinh thuần tràn ngập cả phòng.
Phương Minh cẩn thận đặt tiểu Hắc lên bàn, rồi sau đó đặt Long Tinh ở bên cạnh tiểu Hắc, để tiểu Hắc từ từ hấp thu năng lượng của Long Tinh.
Một lúc sau Phương Minh mới hơi thở phào nhẹ nhõm, bởi vì theo thời gian khi tiểu Hắc hấp thu năng lượng mà Long Tinh tản mát ra, thân thể của tiểu Hắc cuối cùng cũng không lạnh thêm nữa, mười lăm phút sau cũng dừng run rẩy lẩy bẩy.
Chẳng qua chỉ vẻn vẹn mười lăm phút này, Long Tinh đã nhỏ hơn một vòng, gần như là bị tiêu hao hết một phần mười, chỉ riêng một phần mười này, nếu như Phương Minh nguyện ý lấy ra đi bán cũng là một con số khổng lồ.
Chẳng qua Phương Minh không hề cảm thấy đau lòng, nguyên nhân tiểu Hắc biến thành như bây giờ tất cả đều là vì lúc trước nó đã trợ giúp cậu, cho dù là tiểu Hắc muốn hấp thu hết khối Long Tinh này, cậu cũng sẽ không do dự chút nào.
Thậm chí vì đẩy nhanh tốc độ hấp thu của tiểu Hắc, Phương Minh còn đặt Long Tinh ở bên miệng của tiểu Hắc, tiểu Hắc đã lâm vào trạng thái hôn mê bất tỉnh, nhưng vẫn duy trì hô hấp theo bản năng.
Năng lượng bảy màu chậm rãi hóa thành sương mù dày đặc quấn ở quanh thân tiểu Hắc, rất nhanh liền phủ kín khắp người tiểu Hắc, những năng lượng bảy màu này hóa thành từng đạo sợi màu bay vào trong cơ thể tiểu Hắc, cũng phiêu phù ở quanh thân tiểu Hắc.
Đến mặt sau, ngay cả tầm mắt của Phương Minh cũng không có cách nào thấy trạng thái của tiểu Hắc, bởi nó đã bị năng lượng bảy màu bao phủ, hơn nữa vì sợ quấy rối đến việc hấp thu của tiểu Hắc, Phương Minh cũng không dám đưa tay xua tan những năng lượng bảy màu kia, chỉ có thể đứng ở một bên chờ đợi.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, Phương Minh cũng không nhàn rỗi, bởi vì Long Tinh tản mát ra năng lượng bảy màu quá nồng đậm, cho dù là tiểu Hắc cũng không thể nào hấp thu hết, cho nên để không lãng phí, Phương Minh cũng ngồi xếp bằng xuống tiến nhập trạng thái tu luyện.
Ngoài ra, lão Hoàng cũng được Phương Minh thả vào phòng, quỳ rạp trên mặt đất hấp thu năng lượng bảy màu, mỗi lần mũi nó hít một cái thì lại có một đoàn năng lượng bảy màu chui vào bên trong lỗ mũi nó.
Một người, một chó, một chim, ba người đều đang hấp thu năng lượng mà Long Tinh tản mát ra.
Nếu như lúc này có người ở bên ngoài quan sát, liền sẽ phát hiện căn phòng của Phương Minh bị một tầng ánh sáng rực rỡ nhàn nhạt quấn quanh, đương nhiên, cho dù bên ngoài thật sự có người thấy được, cùng lắm cũng chỉ cho rằng trong phòng kia có lắp đèn màu.
Dù sao, hiện tại người trang trí nhà mình giống phòng karaoke cũng không ít, nhất là mấy người giàu có này, mà nơi Phương Minh ở lại là biệt thự, vừa vặn phù hợp với điều kiện của người giàu có.
Nhưng mà, lúc này bên ngoài biệt thự còn có một tình huống rất đặc thù, trên ban công có rất nhiều loài chim đang đậu, những con chim nhỏ ngày thường trong thành thị khó mà thấy được một con, hiện tại toàn bộ đều an tĩnh đậu ở trên ban công bên ngoài phòng Phương Minh.
Ngoại trừ những con chim nhỏ, ở bên ngoài bờ rào của biệt thự, lúc này mấy con chó mèo lang thang cũng đều an tĩnh đứng ở nơi đó, trong mắt mang theo ánh sáng hâm hộ nhìn về phía căn phòng của Phương Minh.
Vô luận là con chim nhỏ vẫn là những con chó mèo này, tất cả đều bị năng lượng mà Long Tinh tản mát ra hấp dẫn mà đến, tuy rằng gian phòng của Phương Minh đã đóng chặt, thế nhưng trừ khi ở trong hoàn cảnh chân không, nếu không năng lượng mà Long Tinh tản mát ra vẫn sẽ tràn ra ngoài.
Chỉ cần tràn ra ngoài, cho dù là một chút xíu thì cũng đã có sức hấp dẫn trí mạng đối với những động vật này, thế nhưng bởi vì có chút nguyên nhân bọn nó không dám chạy ào vào viện này mà thôi.
Tu luyện không biết thời gian.
Khi ngoài trời dần trở nên sáng hơn, Phương Minh mở mắt, hít sâu một hơi, sau đó chậm rãi phun ra một cỗ khí màu sắc rực rỡ.
XÍU...UU!!
Sau khi cỗ khí được phun ra trực tiếp ngưng tụ thành mũi tên bắn vào trên tường, tạo thành lỗ hổng sâu hơn một xích, sau đó cỗ khí nhiều màu sắc kia phiêu tán, một lần nữa trở về trước mặt Phương Minh, cuối cùng lại bay vào trong mũi Phương Minh.
"Không hổ là năng lượng tinh khiết nhất trong thiên hạ, long mạch chi khí dĩ nhiên có thể trực tiếp ngưng tụ thành hình, trách không được sách luyện khí bên trong truyền thừa Vu Sư có nói, một ít năng lượng đặc thù có thể chế tạo ra Tiên Thiên Chi Khí."
Phương Minh trầm ngâm, ở trong sách luyện khí của truyền thừa Vu Sư có ghi chép, sau thời viễn cổ, có Đại Vu lấy Sơn Hà Chi Khí ngưng tụ thành khí cụ, uy lực vô cùng, mà nếu dùng một ít năng lượng kỳ lạ trong thiên địa luyện chế ra Tiên Thiên Chi Khí càng có uy lực phi phàm, có thể dẫn động thiên lôi, khiến sơn hà biến sắc.
Đương nhiên, tầng thứ này đối với Phương Minh đến nói thật quá xa vời, mà muốn luyện chế được Tiên Thiên Chi Khí trong sách nói cũng cần vô số tài liệu, dựa vào hoàn cảnh của thế giới hiện tại, có thể tìm kiếm đủ tài liệu hay không cũng đã là một vấn đề.
Có đôi khi xem ghi chép trong truyền thừa Vu Sư, Phương Minh đều sẽ xuất hiện cảm giác ghi chép kia không phải đang nói về thế giới này, bởi vì thế giới bên trong truyền thừa Vu Sư ghi lại căn bản là không giống xã hội bây giờ.
Cường giả một chưởng có thể chém đứt một tòa núi lớn, quái thú thân cao trăm trượng, nghĩ sao cũng đều cảm thấy giống các loại truyền thuyết thần thoại trong Sơn Hải Kinh. Phương Minh vẫn luôn hoài nghi, liệu có phải truyền thừa Vu Sư này toàn ghi lại những thần thoại truyền thuyết.
"Mặc dù không cách nào luyện chế thành khí cụ, nhưng là dựa theo trong truyền thừa miêu tả, nếu như tiếp tục luyện hóa long mạch chi khí, cuối cùng cũng có thể trở thành một lợi khí, hơn nữa cho dù không thể trở thành lợi khí, cũng có thể giúp ích cho tu luyện của bản thân."
Phương Minh trầm ngâm một lát, sau đó nội thị tình trạng đan điền của mình, vừa nhìn một cái cậu liền phát hiện dị dạng, mặc dù số lượng Vu Sư Chi Châu không hề thay đổi, vẫn là ba hạt châu do sao Văn Khúc tạo thành cộng thêm một hạt châu do Thái Dương tạo thành, khác biệt chính là lúc này bốn hạt châu kia đều lớn hơn một vòng so với lúc đầu.
Hai tay huy động, Phương Minh có thể cảm nhận rõ ràng Vu Sư Chi Lực trong cơ thể hùng hậu hơn lúc ban đầu rất nhiều, điều này làm cho Phương Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ, xem ra để đề thăng Vu Sư Chi Lực không phải chỉ có một cách là hấp thu tinh huy, mà những loại năng lượng tinh thuần như Long Tinh cũng có tác dụng này.
Đương nhiên, trong lòng Phương Minh cũng hiểu được, loại đồ vật như Long Tinh quá trân quý cùng hiếm hoi, sợ rằng không chỉ có tác dụng với Vu Sư Chi Lực, đối với những phương pháp tu luyện đặc thù khác hẳn là cũng có tác dụng.
Để chuyện của mình qua một bên, Phương Minh đưa mắt nhìn về phía bàn, vừa nhìn một cái liền ngây ngẩn cả người, giờ khắc này ở trên mặt bàn đã không nhìn thấy thân thể của tiểu Hắc, chỉ có một quả trứng màu sắc rực rỡ, không đúng, nói chính xác hơn là một cái kén có màu sắc rực rỡ.
"Tiểu Hắc?"
Phương Minh thử kêu vài tiếng, không hề có tiếng đáp lại nào, mà cái kén này còn lớn gấp đôi so với thân thể của tiểu Hắc, lớn gần bằng với trái dưa hấu.
"Phá kén trọng sinh?"
Phương Minh nghĩ tới một khả năng, tiểu Hắc là do Đại Địa Chi Khí biến thành, sau khi hấp thu Long Tinh liền tiến nhập trạng thái tự mình chữa trị, mà đợi khi chữa trị khỏi hẳn sẽ phá kén ra.
Cũng chỉ có khả năng này có thể giải thích tình huống trước mắt rồi.
Suy nghĩ rõ ràng điểm này rồi Phương Minh cũng cảm thấy yên tâm, chẳng qua khoảnh khắc khi cậu dời mắt nhìn Long Tinh trên bàn, trên mặt hơi lộ ra vẻ nhức nhối, vốn là Long Tinh lớn chừng quả đấm, hiện tại còn lại Long Tinh chỉ lớn chừng móng tay.
"Méo mó có còn hơn không."
Tự mình an ủi mình một phen, Phương Minh lại cất Long Tinh vào, đồng thời đặt kén tằm tiểu Hắc vào trên tủ treo quần áo, vị trí này tương đối an toàn, người bình thường cũng sẽ không đụng chạm đến.
...
Cô nhi viện Noãn Tâm!
Sáng sớm, Phương Minh cùng Diệp Tử Du hai người liền chạy tới nơi này.
"Hai người đến làm gì?"
Khi Phương Minh cùng Diệp Tử Du đi vào cô nhi viện, nhân viên công tác của cô nhi viện tiến lên hỏi.
"Chúng tôi đã có hẹn với viện trưởng."
"Vậy đi theo tôi."
Ở dưới sự dẫn dắt của nhân viên công tác, Phương Minh cùng Diệp Tử Du đi về phía phòng làm việc của viện trưởng, mà ven đường thì thấy không ít đứa bé đang rửa mặt dưới sự dẫn dắt của nhân viên ở đây.
Những đứa bé này thấy Phương Minh cùng Diệp Tử Du xuất hiện, trên mặt hiện lên vẻ tò mò, mở đôi mắt to đảo quanh không ngừng, không ít đứa bé trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi.
"Hàng năm toàn bộ Ma Đô đều có gần nghìn đứa bé bị bỏ rơi, những đứa bé này cuối cùng đều bị đưa đến cô nhi viện, sau đó chờ đợi có người hảo tâm đến nhận nuôi, nếu như không được ai nhận nuôi thì chỉ có thể lớn lên dưới sự nuôi dưỡng của cô nhi viện, mà những đứa bé thiếu khuyết tình thương của cha mẹ, trong lòng ít nhiều gì cũng sẽ có chút vặn vẹo."
Diệp Tử Du nhìn những đứa bé này, trên mặt lộ ra vẻ đồng tình, trong số những đứa bé này, sợ rằng chỉ có phân nửa có thể được nhận nuôi đi, mà phân nửa còn lại thì lớn lên trong hoàn cảnh như vậy ở cô nhi viện, làm sao có thể hạnh phúc như những đứa bé lớn lên trong tình yêu thương của cha mẹ.
"Con của người nghèo sớm biết lo liệu việc nhà, có rất nhiều thứ là do số mệnh đã an bài đấy, nhưng có nhiều thứ có thể tự mình tranh thủ, những đứa bé này có thể thay đổi vận mệnh của mình hay không thì còn phải xem chính bọn nó rồi."
Tròng mắt của Phương Minh hơi co rụt lại, đều nói mệnh do trời định, nhưng một người từ khi ra đời, thượng thiên đã tạo ra một khuôn mẫu đại khái, về phần ngày sau có thể nhảy ra khỏi hạn chế này hay không, vậy thì phải xem cố gắng của bản thân.
Phòng làm việc của viện trưởng!
"Cậu Phương cùng Cô Diệp tới sớm như vậy, đứa bé hiện tại hẳn là còn đang ngủ, để tôi nói giáo viên đưa đứa bé tới."
Trong văn phòng, viện trưởng cười cười chào hỏi hai người Phương Minh cùng Diệp Tử Du, rất hiển nhiên đây không phải lần đầu bọn họ gặp mặt, bởi vì ngay vài ngày trước, Phương Minh đã đưa đứa bé từ Thông Thiên Long Mộ kia đến cô nhi viện.
Nguyên nhân phải làm như thế rất đơn giản, đứa bé này không thể nào vô duyên vô cớ xuất hiện được, hơn nữa đứa bé này còn không có bất kỳ liên hệ máu mủ gì với Phương Minh, cho nên Phương Minh nhất định phải làm thủ tục nuôi dưỡng, như vậy biện pháp tốt nhất chính là đầu tiên đưa con vào cô nhi viện, sau đó cậu lại nhận về nuôi.
Về phần vị viện trưởng này cũng không phải lần thứ hai gặp mặt Phương Minh, mà là lần thứ ba, bởi vì cô nhi viện trước đây Hàn Kiều Kiều đã đưa Phương Minh tới chính là cô nhi viện này, cũng chính bởi vì Hàn Kiều Kiều nên vị viện trưởng này mới chịu nhận lời giúp cậu.
"Hai người còn trẻ như vậy, thật sự xác định có thể chăm sóc tốt cho đứa bé chứ?"
Viện trưởng có chút bận tâm, bà ấy là sợ công việc của Phương Minh cùng Diệp Tử Du quá bận rộn, không đủ sức chăm sóc đứa bé, mặc dù nói đứa bé này là do Phương Minh mang tới.
"Viện trưởng yên tâm, chúng tôi sẽ chăm sóc đứa bé thật tốt."
Diệp Tử Du cười cười trả lời, mà khi viện trưởng thấy Diệp Tử Du, trong lòng khe khẽ thở dài: “Cậu Phương này thật đúng là người có phúc, tìm được bạn gái nào cũng đều xinh đẹp như vậy, chỉ là đáng tiếc cho cô Hàn thiện lương..."
Rất hiển nhiên, ở trong lòng viện trưởng đã hiểu lầm quan hệ của Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều, theo bà ấy nghĩ hẳn là Phương Minh cùng Hàn Kiều Kiều đã chia tay, sau đó cậu lại đến với Diệp Tử Du rồi.
Không nói suy nghĩ trong lòng của viện trưởng, Phương Minh cùng viện trưởng nói một chút về chuyện nhận nuôi đứa bé, không bao lâu ngoài cửa truyền tới tiếng bước chân dồn dập, người nhân viên lúc trước dẫn đường cho hai người chạy vào, vội vã hô lên: "Không xong, Phương Bảo Bảo đánh nhau với người khác rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận