Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1023: Tư tâm của Phương Minh (2)

Chương 1023: Tư tâm của Phương Minh (2)
Dường như Hàn Kiều Kiều bắt đầu nổi giận, càng nói càng tức, chỉ là nước mắt trào dâng trong hốc mắt đã nói rõ sự kích động trong lòng cô ấy lúc này.
"Em... Hàn Kiều Kiều, em câm miệng lại cho anh, chỉ bằng cái thân thể yếu nhớt này của em còn đòi chăm sóc đứa bé sao? Tạm thời dưỡng tốt thân thể của bản thân đi lại nói tiếp."
Phương Minh có chút nhức đầu, vấn đề dũng mãnh của Hàn Kiều Kiều khiến cậu không chống đỡ được, không nghĩ tới cô ấy đã tới mức phải nằm trên giường bệnh rồi mà mồm mép vẫn ngoan độc như vậy.
Chỉ là thấy nước mắt trong khóe mắt Hàn Kiều Kiều, cậu lại không thể thốt ra một câu nặng lời, vấn đề này nên trách Hàn Kiều Kiều sao? Một người phụ nữ nguyện ý sinh con vì mình, thậm chí nguyện ý mang theo đứa bé tới một nơi xa không gặp nhau nữa, phần thâm tình này...
"Cậu đừng ở đó tự mình đa tình nữa, bà đây không có tình cảm gì với cậu đâu, chẳng qua bà đây cảm thấy mầm giống của tiểu đạo sĩ cậu không tệ, cậu cũng có thể coi là nửa siêu nhân, vì thế mới tìm cậu mượn hạt giống mà thôi, nói cho cùng đợi khi bà đây già rồi vẫn cần con cái dưỡng lão..."
"Cho nên, nhanh chóng cút cho tôi."
Vẻ mặt Hàn Kiều Kiều tràn đầy mất kiên nhẫn, đối mặt với Hàn Kiều Kiều ở trạng thái này, Phương Minh cũng không biết nên nói gì cho phải, vừa vặn lúc này Diệp Tử Du trở lại phòng bệnh, sau lưng cô ấy còn có Trương Yến cẩn thận từng li từng tí đi theo.
Thấy Diệp Tử Du đi đến, sắc mặt Hàn Kiều Kiều biến hóa một chút, trên mặt có vẻ áy náy cùng xấu hổ, bầu không khí phòng bệnh lập tức trở nên yên lặng.
"Anh Phương Minh, anh ôm đứa bé đi tìm bác sĩ đi, bên bệnh viện vẫn còn một số thủ tục phải làm, để em và chị Kiều Kiều nói chuyện một hồi."
Diệp Tử Du nhìn về phía Phương Minh, Phương Minh gật đầu, tiếp nhận đứa trẻ sơ sinh trong ngực Diệp Tử Du, lại nhìn Hàn Kiều Kiều đang nằm trên giường bệnh, cuối cùng vẫn yên lặng đi ra ngoài.
"Yến Tử, em cũng đi ra ngoài đi."
"Thế nhưng chị Kiều Kiều?"
Trương Yến hơi không yên lòng, tuy rằng vừa rồi theo cô Diệp ra ngoài, thấy rõ cô Diệp không động tay chân gì với đứa bé, thậm chí khi ôm đứa bé còn lộ ra dáng tươi cười trên mặt, nhưng cũng không thể loại trừ khả năng vì có cô ấy theo bên cạnh nên cô Diệp mới không động tay động chân. Hiện tại cơ thể của chị Kiều Kiều suy yếu như thế, nếu cô ấy không ở đây...
"Nhưng gì mà nhưng, nói em ra ngoài thì em mau ra ngoài đi, còn nói nhảm nhiều như vậy làm gì? Nếu không ra thì về nước ngay đi cho chị."
Hàn Kiều Kiều vừa trừng mắt, Trương Yến lập tức không dám nói thêm nữa, rụt cổ một cái, theo Phương Minh rời khỏi phòng bệnh, chẳng qua cô ấy rất thông minh không đóng cửa phòng bệnh mà chỉ khép hờ, như vậy cô ấy có thể nghe lén được động tĩnh trong phòng bệnh, nếu có chuyện gì xảy ra, cũng có thể lập tức phản ứng kịp thời.
"Yến Tử, đóng cửa lại cho chị."
Trợ lý của mình, có thể nói là tình như chị em, sao Hàn Kiều Kiều có thể không biết tâm tư của Yến Tử, trực tiếp nói một câu khiến tính toán nhỏ của Trương Yến trở nên vô dụng.
"Em biết đối với một số người, khoảng cách hơn 10m không thể ảnh hưởng đến thính lực của người ấy, thế nhưng em tin tưởng người nào đó sẽ biết tự giác."
Giọng nói của Diệp Tử Du cũng truyền ra, Phương Minh đang ôm đứa bé ở bên ngoài hành lang vốn đang vểnh tai nghe lén, nghe thấy Diệp Tử Du nói như thế chỉ có thể cười khổ thu liễm cảm quan, quả thật vừa rồi cậu đã có ý định nghe lén.
Lấy thực lực của cậu, mọi thứ trong phòng bệnh đều nằm trong cảm nhận của cậu, đừng nói là đối thoại, ngay cả mỗi một động tác của Hàn Kiều Kiều cùng Diệp Tử Du đều bị cậu cảm giác được.
Không thể nghe trộm, Phương Minh chỉ có thể đưa mắt nhìn về phía đứa trẻ sơ sinh trong ngực, đứa trẻ sơ sinh này ngủ rất say, da nhăn nhúm không dễ nhìn, nhưng nhìn thấy khuôn mặt nhỏ trong ngực này, Phương Minh lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Đây là cảm giác thân thiết do huyết thống mang tới.
"Phương... Cậu Phương, cậu có từng nghĩ tới nên làm sao bây giờ không?" Trương Yến đứng ở hành lang, do dự hồi lâu, cuối cùng vẫn lấy dũng khí đi lên hỏi.
Ánh mắt Phương Minh nhìn Trương Yến, không trả lời.
"Giữa cô Diệp cùng chị Kiều Kiều, cậu lựa chọn ai?"
Trương Yến rất muốn biết đáp án, tuy rằng trong xã hội hiện tại có rất nhiều người có tiền có thế, có ba vợ bốn nàng hầu, nhưng người có thể nằm trên hộ khẩu chân chính lại chỉ có một, mà muốn có có bốn năm vợ như nhân vật truyền kỳ bên Ma Cao ấy chỉ có thể quay về thời đại đặc thù, đặt vào thời hiện đại này là tuyệt đối không có khả năng.
Cho nên, Trương Yến cảm thấy bản thân mình cần thăm dò chiều hướng một chút, đương nhiên, nếu có thể, đương nhiên cô ấy hi vọng cậu Phương lựa chọn chị Kiều Kiều.
Dù sao đối với mấy nhà hào môn này, huyết thống cũng rất quan trọng.
Nhưng vấn đề này cũng khó nói chính xác được, cậu Phương còn trẻ như vậy, cũng không phải không thể sinh tiếp, hơn nữa cô Diệp cũng ưu tú như vậy, trong lòng Trương Yến thật sự cảm thấy rất có tội, nếu đổi lại là những người phụ nữ khác chắc chắn cô ấy sẽ giương cờ đứng về phía chị Kiều Kiều, để chị Kiều Kiều đoạt lấy cậu Phương.
Lăn lộn trong giới giải trí lâu như vậy, Trương Yến rất rõ ràng những chỗ tốt khi có một chỗ dựa mạnh mẽ, mà cậu Phương không thể nghi ngờ chính là một bắp đùi rất lớn, lại thêm giữa chị Kiều Kiều cùng cậu Phương không phải không có cảm tình, hai người đã quen biết từ nhỏ, cũng có thể xem là nửa thanh mai trúc mã, có thể ở cùng nhau là tốt nhất.
Đối mặt với câu hỏi của Trương Yến, Phương Minh không cách nào đưa ra đáp án, buông tha Tử Du cậu không làm được, nhưng nếu để Hàn Kiều Kiều dẫn theo đứa bé rời khỏi như thế, cậu lại không cam lòng, hoặc có lẽ, trong xương cậu vẫn có loại tư tâm của đàn ông càn quấy.
Không có được đáp án, Trương Yến cũng không dám hỏi nữa, hai lần hỏi vừa rồi đã dùng hết dũng khí của cô ấy, cô ấy không phải chị Kiều Kiều, dám rống to mắng to trước mặt cậu Phương.
Một phía hành lang, bóng dáng Mộng Cơ lại xuất hiện một lần nữa, không phải cô ấy đến xem náo nhiệt, mà là tới tạm biệt Phương Minh.
"Trong tộc có chút việc cần tôi trở về xử lý, không thể ở lại thêm nữa."
"Lần này cám ơn cô."
Phương Minh gật đầu, chẳng qua cậu cũng chú ý tới vẻ mặt muốn nói lại thôi của hai bà lão bên cạnh Mộng Cơ, hỏi: "Thế nào, gặp phải vấn đề gì sao?"
"Không có gì, hôm nay trong tộc có một hội nghị, phỏng chừng tôi phải tới trễ, mấy lão già chỉ biết dùng quy củ đè người kia… Chẳng qua cũng không phải chuyện lớn gì, tối đa cũng chỉ bị lải nhải vài câu thôi. Được rồi, tôi phải đi trước đây."
Vẻ mặt Mộng Cơ tràn đầy thản nhiên, cũng không dừng lại lâu, chẳng qua khi lướt qua bên cạnh Phương Minh, liếc nhìn đứa trẻ sơ sinh trong ngực Phương Minh, cô ấy lại vừa cười vừa nói: "May mà cục cưng nhỏ này giống mẹ cô bé, tương lai nhất định sẽ là một đại mỹ nhân, chứ nếu con bé giống cậu… Chậc chậc..."
Đối mặt với sự cười nhạo của Mộng Cơ, Phương Minh cũng tức cười, trước đây sở dĩ cậu hợp tác với Mộng Cơ là vì bất đắc dĩ, nhưng không thể không thừa nhận, đây là một người phụ nữ rất biết cách làm người, hợp tác với cô ấy luôn khiến cậu cảm thấy như được tắm xong gió xuân, hơn nữa còn sẽ bắt đầu không quá phòng bị cô ấy nữa.
Ở trong nước, cậu chỉ gặp được duy nhất một người phụ nữ giống như vậy, đó chính là Niệm Dao Băng, cả hai đều là người phụ nữ mạnh vì gạo, bạo vì tiền, có dã tâm nhưng biết đúng mực.
Ra khỏi bệnh viện, hai bà lão có chút oán trách nhìn về phía Mộng Cơ, một vị trong đó nói: "Tiểu thư, vì sao tiểu thư không nói chân tướng sự thật cho cậu ấy, lần này vì hoàn thành chuyện của cậu ấy mà tiểu thư đã không kịp tham gia hội nghị chọn người kế thừa, tiểu thư hi sinh lớn như vậy, nhưng nếu cậu ấy không biết thì hi sinh này còn có ý nghĩa gì nữa?"
Khóe miệng Mộng Cơ cong lên, quay đầu liếc nhìn bệnh viện, ý vị thâm trường đáp: "Có một số việc phải để đối phương tự mình phát hiện mới càng có ý nghĩa."
Bạn cần đăng nhập để bình luận