Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 230: Bí mật của Trương Phúc

Chương 230: Bí mật của Trương Phúc
Nhóm: TTTV
Nguồn: TruyenYY
Dịch: Nguyệt Ẩn Các
--------------------
Trương Phúc quỳ trước mộ bia, máu me lênh láng khắp mặt, hai mắt đã bị người ta trắng trợn móc ra, chỉ còn những mảng máu đọng ghê rợn.
Trừ con mắt, mười ngón tay của Trương Phúc đều bị mất một đốt, ngón tay lại còn hướng xuống đất, điều này chứng tỏ đã có người cứng rắn đè bàn tay của Trương Phúc xuống đất, mạnh mẽ tới mức khiến nó đứt rời!
Thủ đoạn hung bạo như vậy, tên hung thủ này thật sự là quá tàn nhẫn…
“Cậu Phương, dựa theo kinh nghiệm của tôi đây chắc chắn không phải giết người để báo thù.”
Tào Lượng lên tiếng: “Chúng tôi đã điều tra cuộc sống của Trương Phúc, trước khi mặt của ông ta bị bỏng ông ta chỉ là một người công nhân bình thường, sau đó vì nhà thuê bị cháy dẫn tới dung nhan bị hủy hoại, mất việc, rơi vào đường cùng mới tới lăng viên làm thuê.”
“20 năm qua phần lớn thời gian Trương Phúc đều ở lại lăng viên làm việc, rất ít khi giao tiếp với người bên ngoài, mà cơ bản công việc của ông ta không có khả năng đắc tội với người khác.”
“Lại nói kiểu chết của Trương Phúc, bị người ta móc hai mắt sau đó lại mạnh mẽ đè gãy 10 ngón tay, hung thủ dùng loại thủ đoạn tàn nhẫn như thế này chỉ có hai khả năng, một là trừng phạt, hai là trả thù!”
Gương mặt Phương Minh âm trầm nghe những lời Tào Lượng nói: “Vậy anh cảm thấy người như Trương Phúc có thể làm chuyện sai trái gì để phải nhận sự trừng phạt như thế? Một người thủ mộ ở lăng viên lại có thể làm ra chuyện gì?”
“Cậu Phương, trong căn phòng của Trương Phúc chúng tôi phát hiện ra một số đồ vật kỳ quái.”
Tào Lượng nói một câu ý vị thâm trường khiến Phương Minh ngơ ngẩn, lập tức theo Tào Lượng đi tới nơi ở của Trương Phúc.
Trương Phúc đã làm ở lăng viên hơn 20 năm, thế nhưng ông ta chỉ sống trong một căn nhà gỗ nhỏ, căn nhà đã được xây dựng tạm thời vào năm ông ta tới, mà Trương Phúc vẫn luôn ở đây.
Giờ phút này bên trong căn nhà gỗ có mấy người đội viên của Tào Lượng ra ra vào vào, nhìn thấy hai người Phương Minh cùng Tào Lượng tới thì vội vàng cúi chào.
Phương Minh không để ý tới những người này, trực tiếp đi vào căn nhà gỗ của Trương Phúc. Mà một khắc khi bước vào trong nhà gỗ, cuối cùng cậu cũng hiểu tại sao Tào Lượng lại nói trong phòng Trương Phúc có mấy đồ vật đặc thù.
Bên trong căn nhà gỗ có ba cỗ quan tài, một quan tài bình thường màu đen, một quan tài màu đỏ, còn có thêm một quan tài màu trắng!
Ba cỗ quan tài này cơ hồ chiếm cứ một nửa không gian, phía sau đó là một cái lò đất, một cái bàn cùng một cái giường gỗ.
Vô cùng đơn giản, cũng được dọn dẹp vô cùng ngăn nắp sạch sẽ.
“Cậu Phương, chúng tôi đã xem qua, ba cỗ quan tài này bên trong đều trống rỗng.” Tào Lượng ở một bên nói rõ tình huống.
Phương Minh trầm mặc nửa ngày sau đó mới đột nhiên nói: “Đào mộ, đào hết những phần mộ mới hạ táng trong lăng viên lên!”
“A?”
Nghe thấy yêu cầu của Phương Minh Tào Lượng sững sờ một chút, thế nhưng rất quả quyết xoay người. Mặc dù anh ta không hiểu dụng ý của Phương Minh, thế nhưng vẫn gật đầu đồng ý đi làm.
Những tro cốt muốn hạ táng trong lăng viên đều có ghi chép, khi Tào Lượng triệu tập người đi đào mộ thì Phương Minh ở trong căn nhà gỗ, cậu đang quan sát từng vật từng vật trong căn nhà.
Bình nước, ấm chén, giấy báo ố vàng, đèn pin kiểu cũ… Tất cả đều giống một ngôi nhà đơn giản của các gia đình vào cuối thập niên 80 của thế kỷ 20, điều này chứng tỏ Trương Phúc là một người vô cùng đơn giản, không hề có yêu cầu gì với vật ngoài thân.
Cuối cùng ánh mắt Phương Minh rơi vào trên giường gỗ, cậu xốc mảnh chiếu lên, bên dưới mảnh chiếu có một tầng giấy báo, mà phía cuối cùng có một khối hơi nhô lên.
Tiếp tục xốc lớp giấy bao lên, quả nhiên bên dưới có một cuốn nhật ký. Cuốn nhật ký này giống với loại nhật ký thịnh hành vào những năm 90, bìa nhật ký màu đỏ có in hình Thiên An Môn.
Cầm cuốn nhật ký trên tay, trong mắt Phương Minh hiện lên tia sáng, trên cuốn nhật ký này không hề có một hạt bụi, điều này chứng tỏ lúc Trương Phúc còn sống hẳn là thường xuyên mở cuốn nhật ký này ra.
Có lẽ, bí mật của Trương Phúc đều được ghi trong cuốn nhật ký này…
Từ lúc nhìn thấy ba chiếc quan tài Phương Minh đã biết, Trương Phúc không chỉ là một người thủ mộ bình thường ở lăng viên, mà Trương Phúc còn cất giấu một số bí mật không muốn để người khác biết.
Trang đầu của quyển nhật ký, tờ giấy đã trở nên ố vàng, Phương Minh nhìn vào thời gian ghi trên tờ giấy, đã là 30 năm trước, như vậy cuốn nhật ký này đã theo Trương Phúc được 30 năm.
Nghiêm túc đọc nhật ký, cuối cùng Phương Minh cũng biết bí mật của ông ta…
20 năm trước, vì ngôi nhà ông ta thuê bị cháy dẫn tới gương mặt bị hủy hoại, ông ta phải nằm viện suốt nửa năm ròng. Bởi vì ông ta không bị thương ở công trường thế nên không được tính là tai nạn lao động, đương nhiên ở những năm đó quyền lợi của công nhân cũng không được bảo hộ như bây giờ, vì vậy Trương Phúc không đạt được bất kỳ khoản bồi thường nào.
Chủ nhà đồng ý trả tiền viện phí thế nhưng lại không hề bồi thường thêm một khoản tiền nào khác, thế là Trương Phúc trở thành người không xu dính túi, gương mặt cũng bị hủy hoại. Không còn mặt mũi nào trở về với vợ mình ở quê nhà, sau khi làm thủ tục ly hôn thì Trương Phúc trực tiếp tới lăng viên.
Đó là quãng thời gian đen tối nhất trong cuộc đời ông ta, ít nhất là ông ta nghĩ vậy, mãi cho tới ba bốn năm sau ông ta mới có thể thoát khỏi bóng tối, dù vậy nhưng ông ta vẫn không dám xuất hiện nhiều trước mặt người sống, bởi vì ông ta không chịu nổi những ánh mắt chán ghét hay thương hại kia…
Một người có cuộc sống nội tâm phong phú thế nhưng không có người chia sẻ, vậy là Trương Phúc lựa chọn dùng nhật ký để ghi lại tất cả mọi điều, cái thói quen này duy trì liên tục gần mười năm, mãi tới mười năm trước mới có chút thay đổi.
Nhật ký của Trương Phúc tới đây đã gần đến hồi kết, mà thứ khiến Phương Minh chú ý chính là mấy đoạn văn cuối cùng.
“Tôi gặp được anh ta, trước khi gặp được anh ta tôi không hề biết trên đời này thật sự có quỷ hồn tồi tại, anh ta mở âm nhãn cho tôi để tôi nhìn thấy toàn bộ quỷ hồn trong lăng viên, để tôi có thể giao lưu với quỷ hồn, không còn là một người cô đơn nữa.”
Từ chữ viết của ông ta Phương Minh có thể nhìn thấy tâm trạng ông ta vô cùng vui vẻ, không có chút hoảng sợ của người bình thường khi nhìn thấy ma quỷ. Ông ta vui, vì quỷ không chê gương mặt ông ta dữ tợn.
Quãng thời gian sau đó rất bình thản, mỗi ngày Trương Phúc đều liên hệ với quỷ hồn, đắm chìm trong cảm xúc vui vẻ, ông ta cho rằng quỷ hồn trong lăng viên chính là những người bạn thân thiết nhất với ông ta.
Thế nhưng tất cả đã thay đổi vào bốn năm trước…
“Anh ta tới, sau khi khai âm nhãn cho tôi thì mãi tới 6 năm sau anh ta mới xuất hiện lại, anh ta giao cho tôi một nhiệm vụ. Tôi muốn cự tuyệt nhiệm vụ này, thế nhưng anh ta lại uy hiếp tôi, nếu tôi cự tuyệt, không những tôi chết mà những quỷ hồn trong khu mộ cũng đều phải chết!”
“Anh ta đã giết chết mấy người bạn tôi yêu quý nhất ngay trước mặt tôi, tôi tức giận điên cuồng, nhưng thế thì đã sao? Tôi không phải là đối thủ của anh ta, anh ta là ác ma! Vì không để những người bạn còn lại của tôi bị giết mà tôi đã đáp ứng yêu cầu của anh ta.”
“Dựa theo yêu cầu của anh ta, mỗi tháng tôi phải đào ba bộ tro cốt đủ điều kiện lên, đặt vào 3 chiếc quan tài mà anh ta đưa tới, mà mỗi tháng anh ta cũng sẽ tới một lần để chở quan tài đi, qua ngày thứ hai anh ta lại đưa quan tài không trở về…”

Nhìn tới đây hai tròng mắt Phương Minh co rút lại, mà nội dung phía sau cũng không khác mấy, đại khái chính là ông ta muốn bộc lộ nội tâm đau khổ giằng xé của bản thân.
Mãi tới khi nhìn thấy trang giấy cuối cùng.
“Hai tháng này lăng viên không hề có một cái xác mới nào, thế là ông ta muốn móc tro cốt những người bạn của tôi lên! Đây là chuyện tôi không thể nào chấp nhận được, nhất định tôi phải phản kháng…”

Nội dung nhật ký tới đây là kết thúc, Trương Phúc nói tới phản kháng, nhưng cụ thể phản kháng như thế nào thì ông ta lại không nói tới.
Phương Minh trầm mặc không nói, mà đúng lúc này Tào Lượng cũng đi từ cửa tới.
“Có phát hiện lớn, cậu Phương, chúng tôi đã đào hết những khu mộ của mấy người mới được đưa đến, hũ tro cốt bên trong đã không cánh mà bay, mà nhìn màu sắc của bùn đất hẳn là chúng đã bị đào lên cách đây không lâu.”
Vẻ mặt Tào Lượng kích động vô cùng, thế nhưng Phương Minh chỉ lạnh nhạt đưa nhật ký cho anh ta, ra hiệu cho anh ta xem nội dung bên trong.
“Đây là cái gì?”
Tào Lượng nhận cuốn nhật ký, rất nhanh đã xem hết nội dung bên trong, vẻ chấn động kinh ngạc trên mặt càng rõ ràng hơn.
“Trương Phúc vậy mà biển thủ, giúp người ta ăn trộm tro cốt bên trong quan tài, sau đó thông qua ba chiếc quan tài này chở đi!”
Hít sâu một hơi cố gắng đè nén chấn kinh trong lòng, trên mặt Tào Lượng hiện ra vẻ nghi hoặc: “Tôi đã thấy ăn trộm nhiều, thế nhưng chưa bao giờ nhìn thấy có ai lại đi trộm hủ tro cốt. Mà cho dù thật sự có muốn trộm hũ tro cốt, tại sao còn phải làm màu đặt vào bên trong ba cỗ quan tài này để làm gì?”
“Bởi vì ba cỗ quan tài này có ý nghĩa khác biệt, cỗ quan tài màu đen tượng trưng cho người chết sau khi kết hôn nhưng chưa được 70 tuổi, quan tài màu đỏ là dành cho người chết trên 90 tuổi, còn quan tài màu trắng chính là dành cho người chết ở tuổi vị thành niên.”
Phương Minh giải thích một câu, người sống tới 90 tuổi mới chết đi gọi là hỷ tang, vì thế có rất nhiều người dùng quan tài màu đỏ, mà người bình thường chết đi thường dùng quan tài màu đen, còn quan tài màu trắng dành cho những đứa trẻ chết yểu hoặc trẻ chưa vị thành niên.
“Ba cỗ quan tài này không đơn giản chút nào, chúng được làm từ gỗ cây hòe trên trăm năm, trong dân gian vẫn có một câu ngạn ngữ: Cây dâu, táo, đậu, lê, hòe, không tiến âm dương trạch.”
“Năm loại gỗ này thường không được dùng để chế tạo đồ gỗ trong nhà hoặc quan tài, mà gỗ hòe còn có tác dụng hấp dẫn âm linh, nếu dùng nó để chế tạo quan tài chẳng khác nào hình thành không gian phong bế, giam giữ linh hồn ở trong đó.”
“Nếu tôi đoán không sai thì người kia đã sai Trương Phúc đào đống tro cốt của những quỷ hồn còn chưa hạ âm, sau khi đào tro cốt lên thì những quỷ hồn này bị vây trong quan tài, cuối cùng bị người kia mang đi.”
“Cho nên trộm tro cốt không phải là mục đích chính, mục đích chân chính của bọn họ chính là những quỷ hồn kia!”
Trong mắt Phương Minh hiện lên vẻ chắc chắn, đây mới chính là mục đích của người đứng trong bóng tối kia, mà sở dĩ anh ta lựa chọn Trương Phúc chính là vì không muốn để người khác phát hiện.
“Nói cách khác, sở dĩ Trương Phúc chết đi chính là vì ông ta không hoàn thành trách nhiệm mà người đứng sau kia đã bàn giao, không muốn khai quật mộ phần nữa, mới dẫn tới người kia thẹn quá hóa giận, tàn nhẫn giết chết ông ta.”
Tào Lượng rất nhanh đã có phán đoán của riêng mình, dù sao anh ta cũng là một người có kinh nghiệm phá án phong phú, rất nhiều manh mối có thể suy một ra ba mà tìm được đáp án.
Bạn cần đăng nhập để bình luận