Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 517: Ánh sáng vinh diệu

Chương 517: Ánh sáng vinh diệu
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Ánh mắt nhìn lướt qua toàn trường, chờ đợi khi toàn bộ tín đồ đều đứng lên hết, đột nhiên Phương Minh chỉ chỉ một người đàn ông trung niên trong đám người, nói: "Người may mắn, đến trước người của ta."
Ngay từ đầu người đàn ông trung niên còn có chút không dám xác định, đưa ngón tay tự chỉ vào mình, thấy Phương Minh mỉm cười gật đầu, lúc này mới kích động từ trong đám người đi về phía trước.
Cũng giống vậy, những tín đồ đang ở nơi đây cũng tự động trật tự nhường ra một con đường để người đàn ông trung niên này đi tới cửa giáo đường, đi tới trước người Phương Minh.
"Đứa con thân yêu của ta, con có chuyện gì cần nguyện cầu với ta không?"
Phương Minh cười cười nhìn về phía người đàn ông trung niên, người đàn ông trung niên nghe được lời Phương Minh nói, không nói hai lời lập tức xoay người quỳ ở trước người Phương Minh.
"Con thân yêu, ta biết sinh con không dễ, con có một đứa con trai cùng một đứa con gái, mà con gái của con bị ốm đau dằn vặt, song khi con cầu nguyện với Chúa, Chúa sẽ ban phước lành tới cho con."
Phương Minh vươn tay sờ đầu người đàn ông trung niên, "Con của con được Chúa yêu mến, đưa hắn đến giáo đường đi, Chúa sẽ tự mình chúc phúc cho cô ấy, tiêu trừ ốm đau dằn vặt."
Sau khi giọng nói của Phương Minh truyền ra, người đàn ông trung niên kích động tới mức không kiềm chế được, hắn không nghĩ tới vậy mà thần tử lại còn biết tình huống nhà hắn, hơn nữa còn muốn chữa bệnh cho con gái của hắn.
Người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, tại thời khắc này đột nhiên không cách nào ức chế kích động của mình, trực tiếp khóc rống lên ngay tại chỗ.
"Chúa nhân từ, là nhân vật thánh minh, con ca ngợi Ngài, con là đứa con trung thành nhất của Ngài."
Đoạn đối thoại của Phương Minh cùng người đàn ông trung niên cũng truyền đến tai của toàn bộ tín đồ ở đây, càng khiến không ít tín đồ nơi này trở nên kích động vô cùng, bọn họ tin tưởng người thanh niên này không có quen biết với thần tử, bởi vì thần tử là tồn tại không bao giờ lừa dối bọn họ, đồng thời bọn họ cũng cảm thấy cảm động vui vẻ thay người đàn ông, có lời của thần tử, nhất định con gái của người đàn ông này đã được cứu rồi.
"Vậy ông lão tôn kính, ông là con của Chúa sao?"
Ánh mắt của Phương Minh vừa nhìn về phía một ông lão, mà toàn bộ tín đồ cũng biết Phương Minh muốn làm gì, sôi nổi nhường đường cho ông lão, để ông lão đi tới trước cửa giáo đường.
"Thần tử, tôi là đứa con trung thực của Chúa, tôi nguyện ý vì Chúa kính dâng cuộc đời của tôi." Cụ già trực tiếp quỳ xuống.
"Rất tốt."
Phương Minh gật đầu, đưa tay sờ bả vai cụ già, "Chúa cảm nhận được sự chân thành của ông, sẽ tìm người thân giúp ông, mời ông đi thẳng về phía Tây, Chúa sẽ dẫn đường cho ông."
Cụ già ngẩng đầu, trên gương mặt già nua có vẻ kinh ngạc, khi hắn còn bé đã bị bọn buôn người bán tới thành phố Sheffield, vài chục năm nay vẫn một mực tìm kiếm thân nhân của mình, nhưng từ đầu đến cuối đều không có thu hoạch.
Cụ già không tới một mình, còn có con cháu của cụ già đi theo, cho nên ngay sau khi nghe thấy những lời Phương Minh nói, con cháu của cụ già đang ở trong đám người trực tiếp kinh hô lên, mà cảm nhận được ánh mắt tò mò người chung quanh, con cháu của ông cụ này lại vội vàng giải thích.
"Khi còn bé cha tôi đã bị bọn buôn người bán tới đây, mấy năm nay vẫn luôn muốn tìm kiếm thân nhân nhưng lại không có kết quả, hiện tại có thần tử chỉ điểm, nhất định có thể tra được người thân."
"Thần tử chính là thần tử, trước đây căn bản là cha tôi chưa từng gặp mặt thần tử, nhưng thần tử chỉ liếc một cái đã có thể nhìn ra, ngoại trừ Chúa không gì không thể tôi thật sự không nghĩ tới còn có ai có thể làm được."
Lời của con gái cụ già khiến đông đảo tín đồ ở đây biết rõ tiền căn hậu quả, cũng chính bởi vì đã biết tiền căn hậu quả, ánh mắt của những người này nhìn về phía Phương Minh lại càng thêm kính nể, chính như con cháu ông cụ kia đã nói, ngoại trừ Chúa không gì không thể, còn có người nào bản lĩnh như vậy nữa?
Cảm thụ được ánh mắt kính nể của những người này, trong lòng Phương Minh lại âm thầm cười thành tiếng, những thứ vừa rồi chỉ là do cậu vận dụng tướng thuật mà thôi, đương nhiên, dùng tướng thuật nhìn tướng mạo của người khác cũng không phải chuyện đơn giản, nhưng không sánh được với số lượng người ở đây. Ở đây có hơn hai mươi ngàn người, đương nhiên có một số người có tướng mạo tương đối đặc biệt, chỉ liếc một cái đã có thể nhìn ra một số mánh khóe, cho nên đương nhiên cũng trở thành đối tượng được cậu chọn lựa.
Nhưng chỉ vẻn vẹn như vậy còn chưa đủ, mà đúng lúc này, ánh mắt của Pier đang đứng bên cạnh đột nhiên sáng ngời, bởi vì hắn thấy một đoàn người xuất hiện.
"Thần tử bệ hạ, hồng y giáo chủ đến."
Trong đám người, hồng y giáo chủ đến từ Vatican xuất hiện trước cửa giáo đường, đám tín đồ ở đây đều hiểu rõ sự phân chia đẳng cấp Giáo Hội, thấy giáo bào màu đỏ trên người hồng y giáo chủ, tất cả mọi người đồng loạt cung kính nhường đường.
"Thelma. Bollee kính chào thần tử điện hạ."
Phương Minh híp mắt nhìn Thelma đi tới dưới chân mình, hồng y giáo chủ, đó chính là thân tín của giáo hoàng.
"Giáo chủ Thelma không cần đa lễ."
Đưa tay ra hiệu cho đối phương không phải làm lễ, ánh mắt của Phương Minh trực tiếp rơi vào chiếc hộp Thelma đang bưng trong tay, mà Thelma cũng rất dứt khoát, trực tiếp nói thẳng trước mặt đông đảo tín đồ nơi đây: "Thần tử điện hạ, Giáo hoàng biết Ngài đang cầu phúc cho đông đảo tín đồ ở giáo đường Birmingham, cho nên cố ý để tôi mang nước thánh vinh diệu trân quý nhất từ thánh thành tới đây."
Nói dứt lời, Thelma mở chiếc hộp kim loại ra, bên trong có chừng ba mươi bình nước thánh, loại nước thánh này tản ra hào quang màu vàng óng say lòng người.
Số lượng rất hào phóng, chỉ là mỗi một bình lại chỉ lớn chừng bình dung dịch uống này là thế quái nào?
(1) Dung dịch uống: là một loại nước thuốc dựa trên thuốc sắc truyền thống của Trung Quốc, chiết xuất hoạt chất trong thuốc, thêm một chất phụ gia như chất tạo hương và chất diệt khuẩn, và xử lý vô trùng hoặc bán vô trùng theo quy trình xử lý bầu tiêm, thường có dung tích 100ml.
"Thần tử điện hạ, nước thánh vinh diệu vô cùng trân quý, cho dù là thánh thành dự trữ cũng không nhiều, mỗi một bình nước thánh vinh diệu muốn sử dụng đều phải thông qua hội nghị Giáo Hội phê chuẩn, ba mươi bình này là nước thánh của riêng Giáo hoàng bệ hạ còn dư lại mấy năm nay, biết thần tử muốn chúc phúc cho rất nhiều tín đồ nên giáo hoàng mới lấy ra."
Thelma thấy vẻ mặt của Phương Minh, vội vã ở một bên giải thích một câu, đồng thời lời này cũng là nói cho đám tín đồ kia nghe.
Quả nhiên sau khi Thelma nói xong mấy lời này, lại có không ít tín đồ bắt đầu hô to tên Giáo hoàng, biểu thị sự cảm ơn đối với Giáo hoàng.
Phương Minh âm thầm bĩu môi, xem ra Giáo hoàng này không muốn để một mình mình giành hết danh tiếng nên mới đưa ba mươi bình nước thánh này tới, mặc kệ cậu tới giáo đường nào để chúc phúc, các tín đồ vẫn sẽ cảm kích Giáo hoàng y như thế.
Thậm chí, trong mắt rất nhiều tín đồ còn sẽ xuất hiện một loại ảo giác, là mình mang theo nước thánh Giáo hoàng tặng cho, chúc phúc cầu nguyện cho các tín đồ theo mệnh lệnh của Giáo hoàng, mà công lao lớn nhất có thể sẽ bị Giáo hoàng đoạt đi.
"Dù sao cũng là lão hồ ly, đoán chừng đã nhìn thấu mục đích của mình rồi."
Trong lòng Phương Minh âm thầm thở dài một hơi, nhưng mặc dù biết rõ mục đích của giáo hoàng, cậu vẫn không thể không tiếp nhận những bình nước thánh này.
"Cảm ơn Giáo hoàng ủng hộ, là Chúa chuyển thế, chuyện chúc phúc cầu khẩn cho tín đồ của Chúa là chuyện ta phải làm."
Cầm lấy một lọ nước thánh, Phương Minh mở nắp bình ra, chỉ là ngay khoảnh khắc khi cậu mở nắp bình ra Phương Minh lập tức ngây ngẩn cả người, bởi vì một luồng năng lượng tinh khiết cực kỳ nồng nặc từ trong bình phát ra, mặc dù không được như Long Tinh, nhưng tuyệt đối có thể coi là luồng năng lượng tinh khiết xếp thứ hai trong số những loại năng lượng cậu từng nhìn thấy.
Không có chút do dự nào, Phương Minh trực tiếp đổ hết số nước thánh này lên người của mình, nếu giáo hoàng đã ra chiêu, vậy cậu cứ mượn cơ hội này củng cố địa vị của bản thân mình một chút đi.
Nước thánh vinh diệu rơi vào da thịt, trong chớp mắt, sau lưng Phương Minh quang mang vạn trượng, không phải kim quang mà là loại ánh sáng màu trắng vô cùng tinh khiết, tia sáng kia phụ trợ khiến Phương Minh trở nên thần thánh như thiên sứ.
Rầm!
Ngay khoảnh khắc này, toàn bộ tín đồ đồng loạt quỳ xuống, kể cả Thelma cũng giống như vậy, trong khoảnh khắc khi hắn quỳ sụp xuống, trong mắt của hắn có vẻ kinh hãi lóe lên, bởi vì loại quang mang này hắn đã từng nhìn thấy từ trên người Giáo hoàng, nhưng ngay cả Giáo hoàng cũng phải mất gần năm mươi năm mới có thể hình thành quang mang rõ ràng như vậy.
Đây là ánh sáng thần thánh, là ánh sáng vinh diệu, là quang mang đại biểu cho Chúa chí cao vô thượng.
Dù cho hắn là tâm phúc của Giáo hoàng, ở dưới loại ánh sáng thần thánh này cũng không dám nhấc lên một chút tâm tư nào khác, bởi vì trước khi trở thành hồng y giáo chủ hắn chỉ là một giáo sĩ vô cùng bình thường, trong những năm tháng dài dằng dặc được tiếp thu nền giáo dục tư tưởng kia, việc thuần phục Giáo Hội đã thâm nhập vào sâu trong xương tủy của hắn.
Chỉ có điều, nhiều khi, những hồng y giáo chủ như bọn họ cùng người của sở tài phán đã đặt Giáo hoàng ở địa vị ngang hàng với Giáo Hội, dù sao thì Giáo hoàng cũng sẽ không phản bội Giáo Hội, tối đa chỉ có thể có một chút tư tâm riêng mà thôi, nhưng trên đời này ai lại không có tư tâm?
Mà giờ khắc này quả thật Phương Minh không rảnh để ý tới biến hóa trong lòng đám người Thelma, bởi vì cậu đã bị tình huống trong cơ thể mình làm chấn kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận