Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 405: Mưu đồ khác (2)

Chương 405: Mưu đồ khác (2)
Rõ ràng, La Dương có thể gặp được Phương Minh không phải do duyên phận, mà là vì mỗi ngày ông ta đều đến đây chờ, đã đợi ở đây suốt năm ngày. Về phần La Dương làm sao nhận ra Phương Minh, đây cũng không phải là chuyện gì phức tạp, chắc là người nhà họ La đã cho người điều tra.
Quy chuẩn tiếp đãi Phương Minh của nhà họ La rất cao, một dãy dài xe Lincoln. Vừa bước lên xe, hai cô gái mặc sườn xám liền bừng trà rót nước, sườn xám bó sát người để lộ cặp mông vểnh cao. Hai người không hề để ý phơi bày ra ngay trước mặt Phương Minh và La Cẩm Thành.
Nhìn thấy hai cô gái mặc sườn xám, trong mắt La Dương liền ánh lên tia lửa. Nhưng ông ta nhanh chóng kiềm lại, bởi ông ta biết đây là do gia tộc cho Phương Minh quyền lựa chọn. Chuyện xảy ra mấy hôm trước ở Vô Tích nhà họ La cũng biết, nhà họ Hoàng bởi vì một cô gái mà chọc đến Phương Minh.
Cũng vì nguyên nhân này, người nhà họ La mới sắp xếp hai người đẹp. Hơn nữa hai cô gái này cũng đã sớm được gợi ý, cho dù Phương Minh làm bất cứ hành động gì, các cô cũng không được phản kháng.
Nói cách khác nếu Phương Minh lúc này nổi thú tính, hai cô gái mặc sườn xám này cũng chỉ có thể phối hợp. Tất nhiên, số tiền người nhà họ La bỏ ra cũng không hề bình thường, đủ để hai cô gái này cả đời không lo cơm áo.
Thế nhưng, trong mắt Phương Minh không hề có tà niệm, La Cẩm Thành ngồi bên cạnh cũng trầm mặc không nói lời nào, dường như đang tự suy ngẫm điều gì đó.
Xe rất nhanh đã chạy ra khỏi trung tâm thành phố, hướng tới khu Thần Nông Giá. Nhà họ La mặc dù ở Tương Dương cũng có bất động sản, nhưng tổ trạch vẫn ở bên phía Thần Nông Giá. Lần này địa điểm nhà họ La tổ chức đại hội cũng là ở tổ trạch.
Hai giờ sau, xe chạy vào một trang viên rộng lớn, cuối cùng dừng lại trước một cái sân.
"Đây là nơi sắp xếp cho cậu Phương ở lại. Cậu Phương tàu xe mệt nhọc có thể nghỉ ngơi trước."
"Cám ơn."
Phương Minh gật đầu tỏ ý cảm ơn, bước xuống xe. Hai cô gái mặc sườn xám dùng ánh mắt u oán nhìn chằm chằm Phương Minh. Tuy ngoại hình Phương Minh cũng không phải quá tuấn tú, nhưng nói cho cùng vẫn là một chàng trai trẻ tuổi, nếu chỉ cần tiếp trai trẻ mà có thể có được một khoản tiền kếch sù, các cô vẫn chấp nhận.
Vậy nên ở trên xe, hai cô thường cọ thân thể mình vào Phương Minh, ý đồ dụ dỗ Phương Minh. Nhưng để các cô thất vọng rồi, Phương Minh như tảng đá, chỉ cho các cô vài ám chỉ tỏ rõ sự thờ ơ.
"Cậu Phương, hay là để các cô ấy mấy ngày này chăm lo sinh hoạt hàng ngày của cậu được không?" - La Dương thử dò hỏi.
"Không cần phiền phức vậy đâu. Tôi cũng không phải ông già bảy, tám mươi tuổi, sao phải cần nhiều người chăm sóc như vậy chứ?" - Phương Minh không nhìn ánh mắt u oán của hai cô gái, mỉm cười từ chối.
"Nếu vậy, chúng tôi không quấy rầy cậu Phương và La tiên sinh nghỉ ngơi nữa."
La Dương không cưỡng cầu. Ông ta cho rằng có lẽ là vì hai người Phương Minh không quen với nhà họ La nên mới không nhận. Nhưng nói chung mục đích của ông ta cũng đã đạt được, đó là cho Phương Minh thấy thành ý và thiện chí của nhà họ La.
Sau khi La Dương lên xe ra về, La Cẩm Thành im lặng suốt cả chặng đường bỗng lên tiếng: "Xem ra nhà họ La lần này đúng là đang ngắm cậu đấy, vừa tặng người đẹp vừa tiếp đón long trọng như vậy, tôi nghĩ Đại La Kim Quả kia rất có thể sẽ rơi vào tay cậu. Sao vậy, hai cô gái như vậy mà cậu không động tâm, chỉ cần cậu gật đầu, mặc cho cậu yêu cầu gì cũng làm.”
"Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn (2). Hơn nữa, tôi cũng không có tâm tư với mấy chuyện đó."
(2) Cắn người miệng mềm, bắt người tay ngắn: Ăn của người ta, thì nói năng với người ta cũng mềm mỏng hơn.
Phương Minh lắc đầu cười, đi vào trong sân. La Cẩm Thành cũng đi theo vào.
Sân không nhỏ, bên trong ngoài phòng chính cũng có mấy gian phòng khác nữa, cũng đủ cho bảy, tám người ở. Sân trồng đủ các loài hoa cỏ, được quét tước không nhiễm một hạt bụi.
"Ông chủ Phương. tôi hơi mệt, về phòng nghỉ ngơi trước đây."
"Được rồi.”
Nhìn bóng dáng La Cẩm Thành đi vào phòng, Phương Minh lộ vẻ suy tư. Trực giác nói cho cậu biết, La Cẩm Thành khẳng định có bí mật giấu cậu, nhưng La Cẩm Thành không nói cậu cũng sẽ không cố đào bới.
"Phương công tử có ở đây không?”
Ngay khi Phương Minh cũng chuẩn bị về phòng của mình, ngoài cửa viện đột nhiên có tiếng gọi. Nghe thấy giọng nói, Phương Minh liền nở nụ cười, nhìn về phía cửa: "Niệm tiên tử, mời vào."
Niệm Dao Băng mặc một bộ váy trắng xuất hiện trước cửa viện: "Mới từ bên nhà họ La biết cậu Phương đến, nến cố ý đến thăm."
"Nếu biết Niệm tiên tử cũng đến rồi, tôi chắc chắn sẽ qua chào hỏi Niệm tiên tử." - Phương Minh cười đáp.
"Xạo quá đi."
Niệm Dao Băng dùng ánh mắt oán trách liếc Phương Minh: "Nếu tôi không đến, chỉ sợ đại hội kết thúc cậu cũng chưa tìm tôi nữa."
"Khụ khụ…"
Phương Minh không biết nên tiếp thế nào, bởi vì đúng là Niệm Dao Băng đã nói trúng. Nếu Niệm Dao Băng không đến, cậu cũng sẽ không tự đến chỗ Niệm Dao Băng chào hỏi, cùng lắm thì lúc gặp nhau ở đại hội chào nhau một câu thôi.
"Nhìn như đa tình lại vô tình."
Niệm Dao Băng thở dài: "Phương công tử, phần quan trọng nhất của đại hội lần này tôi tin chắc huynh cũng đã biết rõ."
"Lão tổ nhà họ La giảng đạo ba ngày và La Thiên kim đan kia."
"Đúng vậy, đại bộ phận đạo hữu đều nhắm đến hai điều này. Con đường tu luyện quá gập ghềnh, sai một bước có thể sai ngàn bước. Một cường giả cấp Địa tầng chín giảng đạo, cho dù là những điều cơ bản nhất, đối với những người tu luyện đơn lẻ đã rất có lợi rồi. Về phần La Thiên kim đan kia lại càng không cần phải nói, là một trong mười đại thuốc tiên của giới tu luyện, cũng không phải là hữu danh vô thực.
La Thiên kim đan, nằm trong mười thứ hạng đầu trong bảng xếp hạng đan dược của giới tu luyện. Tuy chỉ nằm ở vị trí cuối cùng, nhưng đan dược trong giới tu luyện có trên mười ngàn loại, có thể nằm trong mười thứ hạng đứng đầu cũng đã chứng minh mức độ quý giá của kim đan này, huống hồ chi những cái tên đứng trước đều đã thất truyền.
Phương Minh nhìn Niệm Dao Băng. Nếu Niệm Dao Băng đến đây để nói chuyện này, vậy thì có hơi thừa rồi. Vì đây là bí mất mà ai cũng biết.
"Phương công tử, chuyện lão tổ nhà họ La giảng đạo không nói, nhưng cách để lấy được La Thiên kim đan chắc cậu vẫn chưa biết đâu nhỉ?”
"Tôi xin lắng tai nghe đây.”
Niệm Dao Băng mỉm cười, không trực tiếp trả lời vấn đề của Phương Minh: "Sao nào, cứ để tôi đứng ở cửa như vậy mà nói sao? Trời nóng thế này, ngay cả một ly nước cũng không có.”
"Là tôi sai, mời Niệm tiên tử.”
Phương Minh mời Niệm Dao Băng vào đại sảnh. Sau khi rót trà, Niệm Dao Băng khẽ nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống rồi bắt đầu nói: "Được rồi, không đùa với huynh nữa, nói chính sự thôi."
Vẻ mặt Niệm Dao Băng trở nên nghiêm túc: “Mới ngày hôm qua, nhà họ La đã công bố cách thức để có được La Thiên kim đan. Trước tiên là bước vào tổ địa nhà họ La, sau đó có thể xuất ra một món tương tự là có thể có được La Thiên kim đan của nhà họ La. Nhưng không phải tất cả mọi người đều có thể tiến vào tổ địa nhà họ La, chỉ có người tu luyện cấp Địa mới có đủ khả năng đi vào."
Nghe Niệm Dao Băng nói vậy, trong mắt Phương Minh ánh lên tia kinh ngạc.
"Có biết người bên ngoài nhìn nhà họ La như thế nào không? Sau khi nhà họ La công bố cách thức để lấy kim đan, rất nhiều người đều cho rằng vì huynh nên nhà họ La cố ý áp dụng cách thức này. Tuy huynh vẫn chưa đạt tới cảnh giới cấp Nhân tầng chín, nhưng năng lực chiến đấu mà anh đã thể hiện lúc trước cũng đã đạt tới trình độ cao nhất của cấp Nhân rồi."
Niệm Dao Băng nhìn về phía Phương Minh, nói từng câu từng chữ: "Nhưng theo tin tức tôi láy được, nhà họ La làm như vậy cũng không phải hoàn toàn vì huynh, mà còn có mưu đồ khác."
Bạn cần đăng nhập để bình luận