Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 870: Thái tử gia của tập đoàn

Chương 870: Thái tử gia của tập đoàn
Mỗi lần họp Lăng Mộ Mai có yêu cầu nghiêm ngặt đối với cao tầng, đương nhiên chính bà cũng giống như vậy, chưa bao giờ sẽ nghe điện thoại ngay trong lúc họp, nhất định sẽ tắt điện thoại đi.
Trên thực tế, Lăng Mộ Mai cũng thực sự làm như thế, ngón tay vừa định xẹt qua nút tắt máy, chẳng qua khi ánh mắt của bà quét qua dãy số hiện trên màn hình, ngón tay hơi dừng lại một chút, sau một khắc lông mày đang nhíu chặt kia được thả lỏng ra, vậy trên mặt cũng lộ ra dáng tươi cười.
Một màn này, khiến đám cao tầng đang nhìn kia ngẩn người, vậy mà tổng giám đốc Lăng lại nở nụ cười trong lúc họp, hơn nữa còn trực tiếp cầm điện thoại di động lên nghe.
...
Sau ba phút!
Từ trong thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi đi ra, thấy Phương Minh cùng Tiêu Ngọc Nhi đứng ở phía trước sảnh lớn, trong mắt có tia sáng thoáng qua, bước nhanh tới đón.
"Tổng trợ lý Trần."
Mấy tiếp tân trong sảnh lớn thấy Trần Khiết đến lập tức mở miệng chào hỏi, vị này chính là trợ lý chuyên dụng của tổng giám đốc tập đoàn, địa vị của cô ấy cũng không kém đám phó tổng giám đốc bao nhiêu.
Trần Khiết gật đầu, nhưng rất nhanh lại nở nụ cười nhìn về phía Phương Minh, dùng giọng điệu hơi cung kính hỏi: "Cậu là Phương Minh đúng không?"
"Đúng, tôi là Phương Minh."
Phương Minh biết, hẳn cô gái trước mắt này chính là trợ lý của mẹ mình, vừa rồi vốn mẹ mình muốn đích thân xuống đây đón mình lên, nhưng bị mình cự tuyệt.
"Phương Minh thiếu gia, tổng giám đốc để tôi dẫn theo hai người lên, bà ấy đã ở phòng làm việc chờ cậu."
Nhìn Phương Minh, trong lòng Trần Khiết lại có chút không bình tĩnh, lúc nãy cô ấy đã tận mắt nhìn thấy dáng vẻ cùng giọng điệu từ ái của tổng giám đốc khi nghe điện thoại đấy. Thật ra, cho dù là bộ trưởng Lăng Sở Sở rất được... Tổng giám đốc yêu thích, tổng giám đốc cũng chưa từng ôn nhu như vậy bao giờ.
Chớ nói chi sau khi nghe điện thoại, vậy mà tổng giám đốc trực tiếp hủy bỏ hội nghị báo cáo, đây chính là chuyện trước nay chưa từng xảy ra bao giờ, cho nên khi tổng giám đốc để cô ấy đến sảnh lớn đón người, trong lòng cô ấy tràn ngập tò mò cùng nghi ngờ.
Rốt cuộc là người nào mà có thể khiến tổng giám đốc thay đổi tác phong cùng thói quen công việc trước sau như một kia?
Chẳng qua hiện tại, khi nhìn thấy Phương Minh, trong lòng Trần Khiết đã hiểu rõ ràng, bởi vì cô ấy đã từng nhìn thấy một tấm hình ở trên bàn làm việc của tổng giám đốc.
Tấm hình này là tấm hình tổng giám đốc đặt trên bàn cách đây không lâu, trong tấm ảnh chỉ có hai người, ngoại trừ tổng giám đốc còn có một người thanh niên trẻ tuổi, hai đầu lông mày lờ mờ có chút giống với tổng giám đốc, cho nên Trần Khiết đã đoán rằng, hẳn người thanh niên trẻ tuổi trong hình kia chính là con trai của tổng giám đốc.
Mà người trước mắt này chính là người thanh niên trẻ tuổi trên tấm ảnh kia, cũng chính là thái tử gia của tập đoàn Nghiễm Niên, đây cũng là nguyên nhân khiến cô ấy dùng danh xưng thiếu gia để gọi.
Nhìn tổng trợ lý Trần khom người cung kính đưa Phương Minh cùng Tiêu Ngọc Nhi vào trong thang máy chuyên dụng của cao tầng, mấy vị tiếp tân ở sảnh lớn kia đều đưa mắt nhìn nhau, có thể trở thành tiếp tân ở sảnh lớn công ty, không chỉ đơn thuần phải có ngoại hình vui vẻ cởi mở, đương nhiên khả năng quan sát cũng không thấp.
Chỉ trong nháy mắt các cô ấy liền hiểu, người thanh niên trẻ tuổi vừa rồi này nếu không phải cao tầng trong công ty các cô ấy, thì cũng là người có quan hệ rất sâu cùng cao tầng, thậm chí rất có thể là có quan hệ cùng tổng giám đốc.
Suy nghĩ cẩn thận điểm ấy, mấy vị tiếp tân ở sảnh lớn này bắt đầu nhớ lại thái độ của bản thân mình lúc trước, tự hỏi xem lúc ấy bản thân mình có ngạo mạn hoặc là không đúng chỗ nào hay không, thẳng đến khi xác định bản thân mình chỉ làm việc dựa theo quy chế điều lệ công ty, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
...
Tầng sáu mươi sáu, văn phòng của tổng giám đốc!
Trần Khiết dẫn đầu, mà Phương Minh cùng Tiêu Ngọc Nhi thì đi theo sau lưng Trần Khiết, toàn bộ nhân viên trong tầng này đều đánh giá hai người, tất cả bọn họ đều đã biết chuyện tổng giám đốc kết thúc hội nghị sớm, đều tò mò không biết rốt cuộc là ai mới có thể khiến tổng giám đốc hủy cả cuộc họp như vậy.
Cho nên, Phương Minh cùng Tiêu Ngọc Nhi đã đi vào phòng làm việc của tổng giám đốc ngay dưới ánh mắt tò mò của đám nhân viên này.
"Tiểu Minh, con muốn tới chỗ mẹ sao không gọi điện thoại báo trước cho mẹ một tiếng?"
Phương Minh cùng Tiêu Ngọc Nhi vừa đi vào phòng làm việc, Lăng Mộ Mai đã lập tức mở miệng, mà Trần Khiết nghe được mấy lời tổng giám đốc nhà mình nói, tuy rằng trong lòng đã có suy đoán, chẳng qua vẫn bị rung động một chút.
"Con không gọi điện thoại cho mẹ là vì sợ mẹ quá kích động, cho nên con thấy vẫn nên nói thẳng trước mặt thì hơn."
Trên mặt Phương Minh hiện lên dáng tươi cười, mà nghe được mấy lời có thâm ý của con trai, Lăng Mộ Mai cũng hơi nghi hoặc một chút, chẳng qua lúc này bà ấy cũng chú ý tới Tiêu Ngọc Nhi đi vào cùng lúc với con trai mình.
"Tới tuổi này của mẹ rồi, điều gì có thể khiến mẹ kích động nữa? Mà cô gái này là ai vậy? Con đừng nói chuyện khiến mẹ kích động có liên quan tới cô gái này đấy!"
Lúc Lăng Mộ Mai nói lời này, cũng thầm trao đổi ánh mắt với Phương Minh, bà ấy rất hài lòng với cô bạn gái nhỏ Tử Du của cậu, mà Tử Du cũng là con dâu mà bà ấy thầm nhận định trong lòng.
Đương nhiên, bậc làm mẹ đều bất công, tuy rằng Lăng Mộ Mai thích Diệp Tử Du, nhưng bởi vì yêu ai yêu cả đường đi, nếu như con trai mình có quan hệ gì cùng cô bé trước mắt này, đương nhiên người làm mẹ như bà ấy sẽ ủng hộ.
Nghĩ tới đây, Lăng Mộ Mai lại nghĩ tới cô minh tinh lớn mà mình gặp lúc trước kia, dường như quan hệ của nữ minh tinh lớn kia cùng con trai mình cũng có chút mập mờ không rõ.
Thấy ánh mắt kia của mẹ mình, đương nhiên Phương Minh biết mẹ mình đã nghĩ sai, nhưng lúc này cậu cũng có suy nghĩ muốn đùa mẹ mình một chút, cười cười trả lời: "Mẹ, người này có quan hệ rất thân với con đó, cũng là một trong những người phụ nữ con muốn bảo vệ cả đời này."
Tiêu Ngọc Nhi bị lời anh trai nhà mình nói làm đỏ bừng mặt, cô ấy biết anh trai mình cố ý nói mập mờ như thế, chẳng qua lúc này tâm tình của cô ấy thực sự khó có thể bình ổn, người phụ nữ trung niên tràn đầy duyên dáng sang trọng trước mắt này chính là mẹ ruột của mình sao?
"Một trong những người phụ nữ phải bảo vệ?"
Lăng Mộ Mai tức giận trừng mắt liếc con trai mình một cái, cho dù con trai mình có lăng nhăng, vậy cũng không nên nói thẳng ra ngay trước mặt con gái nhà người ta như vậy chứ? Dù sao thì da mặt con gái cũng rất mỏng nha.
Bởi vì cưng chiều, Lăng Mộ Mai không hề cảm thấy con trai mình là người đàn ông cặn bã gì, ngược lại bà còn vui vẻ mà tiếp thu, dù sao con trai mình cũng ưu tú như vậy, có nhiều cô gái thích cũng rất bình thường.
"Chỉ cần con đừng để các cô ấy bị ủy khuất là được, con cứ tự xem rồi xử lý đi, mẹ không có ý kiến gì."
Nghe được câu trả lời của mẹ mình, Phương Minh ngơ ngác một chút, cậu nghĩ tới mẹ mình có thể tức giận, có thể trưng ra vẻ mặt chán ghét, nhưng không nghĩ tới vậy mà mẹ mình lại có thể nói ra mấy lời như vậy.
Quả nhiên, từ xưa tới nay mẹ nuông chiều thì con hư, mẹ mình xem như là cưng chìu bản thân mình tới không có biên giới.
Trần Khiết đang đứng bên cạnh lúc này lại cảm thấy không thể đứng im được nữa, này rõ ràng chính là việc nhà của tổng giám đốc, người ngoài như cô ấy không nên nghe thì hơn. Nghĩ vậy, cô ấy lập tức đi tới cửa, đóng cửa lại, đương nhiên, trong khoảnh khắc cửa đóng, ánh mắt cô ấy khi nhìn về phía bóng lưng Phương Minh lại mang theo một chút phẫn nộ.
Đàn ông có tiền đều là móng heo lớn, lúc nào cũng muốn ba vợ bốn nàng hầu, hơn nữa còn có thể nói thẳng ra mà không biết ngượng như vậy.
Phương Minh không biết một câu vui đùa của cậu lại khiến nhân viên thân cận cảu mẹ mình hiểu lầm mình như vậy, đương nhiên, cho dù có biết cậu cũng sẽ không để ý, tới cấp độ như cậu rồi, hoàn toàn có thể hành sự theo bản tâm, không cần để ý cái nhìn của người bên ngoài.
"Khụ khụ, mẹ, không đùa với mẹ nữa, hiện tại con xin trân trọng giới thiệu cho mẹ, em ấy tên Tiêu Ngọc Nhi, được nhà họ Tiêu nhận nuôi vào hai mươi sáu năm trước, mà nơi mẹ nuôi của em ấy nhặt được em ấy chính là Ma Đô, lúc đó trên người của em ấy còn có đeo một chiếc khóa trường mệnh..."
Khi Phương Minh nói đến hai mươi sáu năm trước, vẻ mặt Lăng Mộ Mai cũng đã có biến hóa, mà khi nghe tới Ma Đô lập tức mang trên mặt biểu tình không thể tưởng tượng nổi, hai mắt chăm chú nhìn chằm chằm Tiêu Ngọc Nhi, tới khi nghe tới khóa trường mệnh, thân thể càng không nhịn được run rẩy vài cái.
Bạn cần đăng nhập để bình luận