Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 462: Đánh một cái

Chương 462: Đánh một cái
"Lâu Tồn Vũ, ai là Lâu Tồn Vũ!"
Chu Hải nhìn đội ngũ dài dằng dặc lớn tiếng gào thét, chỉ là không có người phản ứng lại cậu ta.
"Đã quên, quỷ hồn mới tới cõi âm sẽ mất đi ký ức."
Thấy không ai phản ứng, Chu Hải vỗ vỗ trán mình, từ trong lòng móc ra một tờ hoàng biểu, trên đó viết một số văn tự, trong miệng thì thầm hồi lâu sau, hoàng biểu bắt đầu cháy rừng rực.
Cùng lúc đó, bên trong đội ngũ quỷ hồn có một quỷ hồn từ đội ngũ đi ra, vẻ mặt đần độn ngơ ngác phiêu đãng tới trước mặt của Chu Hải.
"Lâu Tồn Vũ, ông qua đời mười sáu ngày, nhưng lúc trước ông chết là do tự sát, người tự sát sau khi đến cõi âm phải tiếp nhận nghiêm phạt, mà người nhà của ông sợ ông phải chịu tội ở cõi âm, đặc biệt để tôi xuống đây câu thông giúp ông, hôm nay ban thưởng cho ông một tấm phù, bảo vệ ông khỏi bị tai nạn."
Chu Hải từ trong lòng móc ra một tấm phù, đặt ở trong lòng của Lâu Tồn Vũ, sau đó phủi tay, để Lâu Tồn Vũ một lần nữa trở về đội ngũ cũ.
Từ đầu đến cuối, hành động của Chu Hải đều bị Phương Minh thu vào trong mắt, mà tấm bùa kia cậu cũng thấy rõ ràng, khóe miệng không khống chế được co quắp một cái, bởi vì cậu nhận ra tấm bùa này, phù này kỳ thực rất phổ thông, chính là Kính Âm Ty Đại Đế Phù.
Tên rất khí phách, Âm Ty Đại Đế, nhưng trên thực tế đây chính là một kiểu xưng hô, loại phù này hầu như mọi nhà khi cúng trai hoặc cúng làm pháp thì đạo sĩ đều sẽ vẽ nó, là dùng để nói cho âm ty, người nhà này đang cúng bái, có thể là hy vọng khiến cho tổ tiên đã chết có thể trở về thăm một lần, cũng có thể là thay tổ tiên siêu độ chuộc tội, khiến cho tổ tiên ở cõi âm bớt bị dằn vặt.
Nói chung, phù này chính là một lời nói rỗng tuếch, nếu chỉ dựa vào nó mà thật sự có thể dẫn động Âm Ty Đại Đế, vậy Âm Ty Đại Đế cho dù có 10 nghìn cái phân thân cũng không đủ dùng, bởi vì mỗi ngày trên cả nước có không dưới 10000 người đang làm pháp cúng bái.
Rất rõ ràng, mập mạp này là tên lừa bịp, đương nhiên, có thể đưa phù tới cõi âm coi như có chút bản lãnh, hồn phách bình thường khi hạ cõi âm tuyệt đối không thể mang bất kỳ thứ gì trên người, mượn Phương Minh đến nói, hiện tại cậu chính là một thân trống trơn đấy.
"Chỉ là thu hai nghìn, coi như là kiếm phí tiện đường đi, chí ít có thể bớt bị bắt nạt một chút, tôi đây cũng không tính là lừa dối."
Chu Hải nói thầm mấy câu, sau đó liền đi về phía chảo, cậu ta không hề chú ý tới ở phía sau cậu ta có một cặp mắt chăm chú nhìn chằm chằm cậu ta.
Phương Minh đi theo phía sau Chu Hải.
Chảo to lớn vô cùng, lúc Chu Hải leo đến đỉnh liền giơ cuốn vở màu đen trong tay lên, chẳng qua còn không đợi cậu ta làm ra động tác kế tiếp, phần gáy đột nhiên truyền đến đau đớn cực lớn, lại sau đó cả người trực tiếp bất tỉnh.
Bị đánh một cái!
Người đánh cậu ta hôn mê không phải là ai khác, dĩ nhiên chính là Phương Minh.
Theo Chu Hải nãy giờ Phương Minh phát hiện, tuy rằng Chu Hải cũng là hồn phách tiến nhập cõi âm, thế nhưng hồn phách của Chu Hải khác với những quỷ hồn khác, hồn phách của Chu Hải là thực thể.
Thực thể, cũng liền có nghĩa có thể dùng thủ đoạn đối phó với người bình thường để đối phó với cậu ta.
Một cú đánh khiến Chu Hải bất tỉnh, sau đó Phương Minh tìm tòi một phen trên người Chu Hải, lục soát xong, Phương Minh cũng đều không biết nên nói cái gì cho phải.
Ngoại trừ quyển vở màu đen kia, trên người Chu Hải còn có rất nhiều thứ, một số lá bùa không nói, mấu chốt nhất là Phương Minh vẫn còn từ đó tìm được rất nhiều những vật khác.
Xì gà, điếu thuốc lá, CD-ROM, nước hoa đồ trang điểm còn có mấy tấm hắc tạp giống với ngân phiếu thời cổ đại…
"Cậu ta mang mấy thứ này tới đây làm gì?"
Phương Minh hoang mang trong thoáng chốc, sau đó liền đem mấy thứ này giấu trong lòng, lại sau lại quay qua đánh Chu Hải thêm một cú nữa, bảo đảm trong thời gian ngắn Chu Hải không thể nào tỉnh lại được
Làm xong những thứ này rồi, Phương Minh mới cầm văn bản màu đen trong tay đi về phía dưới chảo.
Khác với những gì thấy được từ bên ngoài, phía dưới chảo là một vực sâu thăm thẳm không thấy đáy, bên dưới chảo truyền tới một cỗ lực lượng lạnh lẽo vô cùng kinh khủng, cũng may Phương Minh phát hiện khi cậu cầm quyển vở màu đen này, áp lực từ cỗ khí lạnh lẽo kia giảm đi một nửa.
Bằng không mà nói, không đợi đến lúc đi xuống tới đáy chảo, sợ rằng thân thể đã bị đông lại thành băng rồi, thậm chí rất có thể mới chỉ đi tới một nửa đường, hồn phách trực tiếp bị đóng băng ở nơi đây .
Quyển vở màu đen này giống như một giấy thông hành, bảo hộ những hồn phách không thuộc cõi âm giống như cậu vậy, sẽ không bị luồng khí lạnh lẽo gây thương tích.
Theo các quỷ hồn chậm rãi đi xuống phía dưới, càng đi xuống, vẻ mặt Phương Minh cũng càng ngưng trọng, ngoại trừ luồng khí lạnh kia càng lúc càng lạnh hơn, cái loại cảm giác áp bách đến từ linh hồn cũng là càng nặng.
Hai tai Phương Minh đột nhiên dựng đứng, bởi vì ngay khoảnh khắc vừa rồi, cậu dường như là nghe được âm thanh nào đó.
Dường như cuồng phong thổi qua hoa hoa tác hưởng, chẳng qua Phương Minh có thể xác định, trong cuồng phong này thực sự là có âm thanh kỳ lạ nào đó truyền ra.
Tựa như tiếng người, lại tựa hồ không phải...
Đỉnh chảo, Chu Hải run rẩy mở mắt.
"A, tôi thế nào…?"
Không được ba giây, Chu Hải trực tiếp từ dưới đất nhảy dựng lên, vẻ mặt phẫn nộ sờ soạng thân thể của mình, giận dữ hét: "Tên khốn kiếp nào dĩ nhiên dám đánh lão tử hôn mê, nếu để cho lão tử tìm được mày, nhất định sẽ đánh chết mày."
Không trách Chu Hải tức giận như thế, ai có thể nghĩ tới ở cõi âm còn bị người khác đánh hôn mê đấy, này chỉ có thể nói rõ đối phương là một người nhập cư trái phép.
"Ôi giấy thông hành phải tốn bao nhiêu tiền mới lấy được của lão tử, còn có nước hoa tôi đã đồng ý với dì sáu của đội bảo vệ, đĩa CD giáo dục cho cháu trai thứ 18 của Ngưu tổng…"
Chu Hải khóc không ra nước mắt, mấy thứ này đều là cậu ta cố ý mang vào hối lộ Âm sai đấy, nói trắng ra là, người quá âm bọn họ chính là giao dịch trung gian của hai giới Âm Dương, mỗi một lần cậu ta đi tới cõi âm cần phải mang cho Âm Sai hoặc là gia thuộc của Âm Sai một ít vật nhỏ, chỉ có như vậy, Âm Sai này mới có thể mở một con mắt nhắm một con mắt với hành vi gian lận buôn lậu của cậu ta.
Nhưng bây giờ không nói tới những thứ đồ hối lộ này biến mất hết, quan trọng nhất là quyển vở màu xanh kia, đó mới là thứ cậu ta dựa vào để phát tài.
Mỗi một vị người quá âm đều có một quyển vở màu đen như thế, đây là giấy thông hành để hạ cõi âm đấy, chỉ khi có cái chỗ dựa này bọn họ mới có thể đi tới đi lui giữa âm dương hai giới, mà cõi âm là nhận vở chứ không nhận người đấy, đã đánh mất vở liền có nghĩa là cậu ta cái người quá âm này trở thành một người nhập cư trái phép ở cõi âm…
"Hay lắm, tao cũng không tin mày không ra ngoài, tao sẽ tử thủ ở chỗ này chờ mày."
Cần câu cơm đều bị người ta đoạt đi, Chu Hải đương nhiên sẽ không từ bỏ ý đồ đơn giản như vậy được, chuẩn bị ngồi chổm hổm ở chỗ này chờ tới lúc người kia đi ra, chẳng qua sau đó dường như cậu ta đã phát hiện gì rồi, lỗ tai dán trên mặt đất chuyên tâm nghe.
Không được ba giây, Chu Hải lần thứ hai từ dưới đất nhảy dựng lên, gương mặt kinh hoảng đồng thời nhìn có chút hả hê.
"Chuyện trăm năm khó gặp một lần vậy mà dĩ nhiên lại xảy ra, ha ha, tên khốn kia lúc này đây chết chắc rồi."
Nhìn có chút hả hê xong về sau, Chu Hải lại trở nên bắt đầu bối rối: "Không đúng, nếu mà cậu ta chết đi, giấy thông hành của lão tử đây cũng không còn luôn, tốt nhất vẫn là không nên chết, cho dù chỉ còn một hơi thở cũng phải trốn nha."
Bạn cần đăng nhập để bình luận