Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 945: Từ Thừa An tới cửa (2)

Chương 945: Từ Thừa An tới cửa (2)
Thấy Phương Minh không tiếp lời của mình, sắc mặt Từ Thừa An cũng có chút xấu hổ, nhưng vẫn tiếp tục nói: "Cậu Phương, chủ tịch Lý có chuẩn bị cho chính mình một gian thiện phòng trong Từ Vân Tự, cũng thường xuyên mời một ít cao tăng tiến hành truyền đạt giảng đạo Nho kinh điển, chỉ là đoạn thời gian trước, chủ tịch Lý lại gặp một chuyện kỳ quái."
Khi nói đến chuyện kỳ quái, Từ Thừa An nhỏ giọng hơn một chút, dù sao chuyện này cũng có liên quan tới chuyện riêng của ông chủ, mà lấy thân phận địa vị của của ông chủ lớn nhà mình, nếu tin tức này bị lộ ra ngoài sẽ lập tức lan truyền khắp nơi trên toàn quốc.
Vốn Từ Thừa An không thể tiếp xúc được những việc riêng tư như thế này của ông chủ mới đúng, nhưng Từ Thừa An lại là người thân cận của đại thái tử trong công ty, nên mới biết được chuyện này từ trong miệng đại thái tử, chẳng qua ngay cả ông chủ lớn cùng đại thái tử cũng không có cách giải quyết nào, hắn cũng chưa từng nghĩ mình có thể giải quyết vấn đề này, thẳng đến khi thấy được Phương Minh giải quyết chuyện chậu hoa tử đằng kia, lúc này hắn mới nổi lên tâm tư.
"Chủ tịch Lý có quan hệ rất tốt với một cao tăng, cao tăng kia đã từng chỉ điểm cho chủ tịch Lý một loại phương pháp kéo dài tuổi thọ, nhưng dường như phương pháp này đã xảy ra vấn đề gì đó, gần đây tình trạng cơ thể của chủ tịch Lý xuất hiện một vài vấn đề."
Nghe đến đó Phương Minh đã hiểu rõ, Từ Thừa An này tìm tới mình là vì muốn hỏi xem, bản thân mình có thể giải quyết tình trạng đang xuất hiện trên thân thể của ông chủ hắn hay không.
Phương pháp kéo dài tuổi thọ?
Không cần nghĩ Phương Minh cũng biết, không có gì hơn ngoài tà môn ma đạo, bởi vì đối với loại phú hào đứng đầu này, tất cả loại thuốc cùng khoa học kỹ thuật có tác dụng trên mặt dưỡng sinh trường thọ đã được bọn họ áp dụng tới mức tận cùng.
Hiển nhiên cái gọi là kéo dài tuổi thọ này đã vượt qua phạm trù dưỡng sinh, mà trên đời này việc duy nhất có thể kéo dài tuổi thọ chính là dựa vào tích lũy công đức, nhưng tỉ lệ trao đổi giữa công đức cùng thọ mệnh thật sự là quá thấp.
Đều nói cứu một mạng người còn hơn xây tháp 7 tầng, nhưng cứu một mạng người lại không thể gia tăng quá một ngày tuổi thọ, bởi vì phần nhân quả này càng nhiều hơn chính là để lại cho đời sau.
Trước đây Phương Minh đã gia tăng thọ mệnh thay bà ngoại cậu, chẳng qua cũng là vì mượn lỗ thủng trong phương pháp miêu tả mơ hồ về tuổi thọ của người cao thọ của sinh tử bạc, thọ mệnh của chính bà ngoại mình có không gian co giãn bảy năm, lại lợi dụng một số thủ đoạn nhỏ đùa bỡn Âm Sai một vố mới có kết quả như vậy.
Thêm thọ rất khó, nếu không thể đi thông con đường đúng đắn này, dĩ nhiên đám người nắm giữ phần lớn tiền của kia sẽ nghĩ đến việc đi lên con đường tà môn ma đạo, trên đời này thực sự có một số tà thuật có thể tăng thọ mệnh, nhưng không nói tới chuyện loại tà thuật này tổn hại âm đức, đợi khi hạ cõi âm tất nhiên sẽ bị âm ty nghiêm phạt, quan trọng hơn chính là mấy loại tà thuật này đều có tồn tại tác dụng phụ.
"Anh Từ, xấu hổ, loại chuyện này tôi cũng bất lực."
Phương Minh cự tuyệt Từ Thừa An, đối với những người lợi dụng tà thuật đến tăng thọ mệnh, đương nhiên cậu sẽ không ra tay giúp đỡ.
Từ Thừa An là người tinh, kỳ thực hắn nghe được cũng không phải Phương Minh thật sự bất lực, mà là không muốn tương trợ, lập tức biết bản thân có nói tiếp cũng vô dụng, vấn đề này phải từ từ mưu tính.
"Đã như vậy, vậy lần này đã quấy rầy cậu Phương, tôi rời đi trước."
Từ Thừa An rất thức thời lập tức rời khỏi cửa hàng Vu Đạo, chẳng qua không bao lâu sau khi hắn đi ra khỏi cửa hàng Vu Đạo đã lấy điện thoại di động ra bấm gọi một số điện thoại.
Có lẽ bản thân mình không mời nổi cậu Phương này, nhưng ông chủ lớn hoặc là đại thái tử bọn họ có cách, mà tuy rằng hắn chỉ cung cấp một tin tức như vậy, nhưng nếu quả thật có thể giải quyết vấn đề thân thể của ông chủ lớn, phần công lao như vậy cũng đã đủ rồi.
Ba ngày sau!
Phương Minh đột nhiên nhận được điện thoại của mẹ mình.
"Con trai, mấy ngày tới con có rảnh không?"
"Mẹ, mấy ngày tới con không có chuyện gì." Phương Minh suy nghĩ một chút, trả lời.
"Nếu con có rảnh rỗi thì tới Hương Giang bên này một chuyến đi, mẹ và Ngọc Nhi đều đang ở Hương Giang, mặt khác bác Lý của con cũng muốn gặp mặt con một lần, nói có chút việc muốn tìm con, chính là nhà họ Lý, công thương nghiệp Trường Hải ở Hương Giang đó, cũng có thể coi là thế giao với nhà chúng ta."
Nghe thấy những lời mẹ mình nói, đôi mắt của Phương Minh hơi híp, lại là Hương Giang, lại là họ Lý, còn có thể là thế giao cùng nhà họ Lăng, hơn nữa thời gian lại trùng hợp như vậy, không cần nghĩ cậu cũng biết nhà họ Lý trong miệng mẹ mình là nhà ai.
Về phần bác Lý này là mẹ mình đứng ở bối phận của mình để nói, như vậy đương nhiên không thể nào là ông lão nổi tiếng thế giới kia, khả năng lớn nhất chính là con trai của ông lão này, cũng là CEO hiện tại của công thương nghiệp Trường Hải.
Phương Minh không cảm thấy kỳ quái khi nhà họ Lý có thể tra được ngọn nguồn của mình một chút nào, mặc dù nói trọng tâm của nhà họ Lý đã không còn trong nước, cũng đã sớm đem phần lớn tài sản chuyển hết tới nước ngoài, nhưng bọn họ đã cày cấy ở trong nước lâu như vậy, thậm chí trước đây khi bên trên chỉ mới ban hành chính sách còn dựa vào nhà họ Lý để hấp dẫn tư bản nước ngoài, cho nên hiển nhiên trong nước có không ít gia tộc lớn có giao thiệp với nhà họ Lý.
Đã biết quan hệ của mình với nhà họ Lăng, lại thỉnh cầu mời mình tới Hương Giang trong lúc mẹ mình tới Hương Giang xử lý sự vụ công ty, nhà họ Lý làm vậy là vì đoán chắc nhất định mẹ mình sẽ gọi cuộc điện thoại này.
Dù sao hai nhà cũng là thế giao, như vậy nếu chuyện liên quan đến trưởng bối làm sao Lăng Mộ Mai có thể cự tuyệt.
Quả nhiên, sau khi điện thoại cắt đứt không bao lâu, Phương Minh lập tức nhận được tin nhắn em gái mình gửi tới.
"Anh, mới vừa rồi người nhà họ Lý quấn lấy mẹ đòi mẹ điện thoại cho anh, là thân thể của ông cụ nhà họ Lý kia xuất hiện một số vấn đề, em cũng đã gặp ông cụ nhà họ Lý rồi nhưng lại có chút không thể nhìn thấu, luôn cảm giác trên người ông cụ này có bí mật gì đó khiến đáy lòng em trào dâng cảm giác hoảng hốt."
Thấy tin nhắn của em gái mình, Phương Minh trầm ngâm một lát, cuối cùng vẫn mua một tấm vé máy bay đi tới Hương Giang.
Chuyến bay từ Ma Đô đến Hương Giang rất nhiều, Phương Minh cũng không nán lại, nếu đã quyết định tới đó một chuyến vậy dĩ nhiên là càng nhanh càng tốt, mà cậu cũng đã đặt vé máy bay cất cánh ngay mấy giờ sau.
Sau khi nói cho Đại Trụ biết bản thân cậu sắp ra ngoài một chuyến, Đại Trụ cũng không có bất kỳ ngoài ý muốn gì, cậu ta đã quen với cuộc sống không có Phương Minh ở trong cửa hàng, về phần mấy món đồ ở trong cửa hàng này, dù sao thì chính cậu ta cũng đã rõ ràng công dụng của mỗi một món, năm ngoái cũng bán được mười mấy món.
Mặc dù nói mấy thứ này đắt, nhưng cũng không phải không có người nào biết nhìn hàng xịn, thậm chí trong đó còn có một người lớn tuổi muốn mua thêm vài món nhưng bị Đại Trụ cự tuyệt, bởi vì Phương Minh đã dặn cậu, trong vòng một năm mỗi khách hàng cũ tuyệt đối không thể mua nhiều hơn ba món đồ trong số những món đồ ở đây.
Về phần người mua có thể tìm người thân thích đến tiếp tục mua hay không, vấn đề này cũng không cần Đại Trụ lo lắng, bởi vì cậu ta cũng đã nói với những khách hàng này dựa theo lời nói của Phương Minh, trong những món đồ này đều có linh tính, nếu như bọn chúng xuất hiện ở cùng một nơi lập tức sẽ bài xích lẫn nhau, không chỉ không thể mang điềm tốt tới mà thậm chí sẽ còn đưa tới tai nạn.
Cũng không phải Phương Minh không muốn kiếm nhiều tiền, sở dĩ cậu quyết định quy củ như thế cũng là hành động bất đắc dĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận