Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 690: Cháu nên gọi bác là bác cả

Chương 690: Cháu nên gọi bác là bác cả
Nhóm: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
----------------------
Ngọn núi hạ xuống!
Tròng mắt Phương Chiến co rút lại, nắm tay hai tay vung vẫy muốn đập bể ngọn núi này, nhưng mà một màn làm cho tất cả mọi người khiếp sợ xuất hiện.
Ngay khoảnh khắc khi nắm đấm của Phương Chiến va chạm cùng ngọn núi, tiếng xương vỡ vụn thanh thúy truyền ra, trong nháy mắt từ nơi nắm đấm của Phương Chiến máu me tung tóe, cả người càng là run lên, ngọn núi không hề ngăn trở đập xuống.
Oanh!
Phương Chiến trực tiếp bị ngọn núi này đập ngã trên mặt đất, mắt thấy ngọn núi liền phải rơi vào trên người Phương Chiến, tay phải của Phương Thiên giương lên, trường kiếm trong tay chém ra, một vòng kiếm quang bắn tới, trong nháy mắt chém ngọn núi kia thành hai nửa, đồng thời sau khi kiếm quang đánh về phía ngọn núi, lại đi về hướng Phương Minh.
Sắc mặt Phương Minh hơi có chút biến hóa, nhưng cuối cùng cũng không vận dụng thực lực chân chính, chỉ là thân thể hơi lóe lên, kiếm quang xẹt qua cánh tay cậu, lưu lại một vết máu.
Hít!
Cho dù là ngọn núi rơi xuống đập Phương Chiến, hay là Phương Thiên đột nhiên ra tay, một màn trước mắt khiến tất cả mọi người ở đây chấn động.
Phương Minh, dĩ nhiên chiến thắng Phương Chiến đứng đầu Tứ Đại Công Tử!
Phải biết rằng Phương Chiến cũng không phải hạng người thực lực thấp kém như Chu Thương, mặc dù cũng là tứ đại công tử, thế nhưng tất cả mọi người trong giới tu luyện đều biết, giữa Chu Thương thậm chí cả Mục Võ cùng Phương Chiến có chênh lệch cực lớn, dù sao Phương Chiến cũng là cường giả Địa Cấp tầng bốn, tầng bốn đại biểu cho đã bước vào Địa Cấp trung kỳ, hoàn toàn khác với Địa Cấp tầng ba Chu Thương.
Đám người ở đây nghĩ tới nếu như Phương Minh vận dụng lá bài tẩy, có thể Phương Chiến sẽ bại, nhưng không nghĩ tới dĩ nhiên bại thảm như vậy!
"Chú ngữ kia rốt cuộc là câu thần chú gì, không ngờ lại có uy lực mạnh mẽ như vậy, Phương Minh chẳng qua chỉ là Địa Cấp tầng hai, thi triển chú ngữ này dĩ nhiên có thể đánh bại Địa Cấp tầng bốn đỉnh tiêm là Phương Chiến."
"Thiên địa Hồng Mông, tôi biết ngay chú ngữ trâu bò như thế khẳng định sẽ có uy lực không bình thường, quả nhiên là không ngoài dự liệu của tôi."
Trong số đám người ở đây, mấy vị quản sự nhà họ Mục cũng mang theo vẻ kinh ngạc trên mặt, không ngờ ngọn núi này lại có uy lực như vậy, nếu như không có Phương Chiến ra tay, như vậy chẳng phải người nên té xuống đất lúc này là bọn họ sao?
Nếu nói như vậy, vậy bọn họ còn phải cảm tạ Phương Chiến, để cho bọn họ không mất mặt như vậy.
Lúc này Phương Chiến đang nằm dưới đất, sắc mặt tái xanh, đường đường đứng đầu Tứ Đại Công Tử, trước mặt nhiều người như vậy bị một người có thực lực kém hơn mình đánh nằm trên đất, điều này làm cho mặt mũi của hắn hoàn toàn mất hết, cả khuôn mặt đều nóng hừng hực.
"Xem ra lần này Tứ Đại Công Tử quả thật đều là phế vật." Kiều Hạo lạnh lùng mở miệng, Phương Chiến chiến bại là chuyện hắn không thể dự liệu đến, nhưng kết quả này đối với hắn mà nói lại là một kết quả cực kỳ vừa lòng.
"Vừa rồi do tôi không phòng bị, sơ suất chịu nhiều thua thiệt mà thôi." Phương Chiến từ dưới đất đứng lên, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh mang theo sát ý, giờ khắc này hắn đã bất chấp bác cả nhà mình giao phó không thể gây tổn thương cho Phương Minh.
"Phương Chiến, dừng tay!"
Phương Thiên mở miệng, với tư cách là người nhà họ Phương, Phương Chiến mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, vẻ mặt của hắn lại không nhìn ra bất kỳ biến hóa nào, ngược lại bên trong mắt còn có vẻ hưng phấn vẻ, nhất là vừa rồi hắn vừa thu được tin tức ông lão nhà họ Phương kia truyền tới.
Toàn bộ tin tức về Phương Minh, những tin tức này khiến cho trong đầu của hắn có một suy đoán rất lớn mật, nếu như cái suy đoán này trở thành sự thật mà nói, vậy đối với nhà họ Phương đến nói liền là một chuyện tốt.
Đám người ở đây không biết suy nghĩ trong đầu Phương Thiên lúc này, chỉ thấy đột nhiên Phương Thiên mở miệng, ánh mắt của người nhà họ Mục nhìn về phía Phương Minh mang theo vẻ có chút hả hê, trong suy nghĩ của bọn họ, Phương Minh xuất kỳ bất ý đánh bại Phương Chiến, làm mất mặt nhà họ Phương, nhất định Phương Thiên muốn tìm trở về.
Dù cho Phương Thiên sợ bị người ta nói lấy lớn bắt nạt nhỏ không ra tay với Phương Minh, nhưng khẳng định cũng cần phải hơi nghiêm phạt Phương Minh một chút đấy, nếu không mà nói mặt mũi nhà họ Phương để vào đâu?
"Bác cả, cháu có thể báo thù."
Phương Chiến nghe được bác cả nhà mình gọi mình lại, vội vã bảo đảm, mất mặt ở trước mặt nhiều người như vậy, tự nhiên hắn muốn tìm trở về.
"Cháu hãy lui ra sau!"
Phương Thiên không quá quan tâm tới Phương Chiến, cũng không để ý vẻ không cam lòng trên mặt Phương Chiến, mà là đi tới phía trước Phương Minh, đột nhiên mở miệng nói: "Cho tôi mượn ba giọt máu của cậu."
Phương Minh có chút cổ quái liếc nhìn Phương Thiên, thật ra cậu không muốn kết thù cùng nhà họ Phương, hơn nữa người trước mắt này tuy rằng cũng là Địa Cấp tầng tám, nhưng cậu có thể cảm giác được, vị Địa Cấp tầng tám này có thực lực hoàn toàn khác với mấy vị trưởng lão nhà họ Mục, cho dù mình cũng không nắm chắc có thể chiến thắng đối phương.
Nhưng hắn không lấy lại danh dự thay cháu hắn, tìm mình muốn ba giọt máu làm gì? Hơn nữa, mình đây diễn kịch đều ói ra nhiều máu như vậy, hắn muốn máu trực tiếp tìm trên mặt đất là được rồi.
Nhìn ánh mắt của Phương Minh nhìn về phía mặt đất, Phương Thiên nhìn theo ánh mắt của Phương Minh thấy được máu trên đất, trên mặt cũng có vẻ lúng túng, hiển nhiên hắn biết ánh mắt cổ quái vừa nãy của Phương Minh là có ý gì.
"Khụ khụ, tôi muốn chính là tinh huyết mà không phải máu bình thường này."
Bất đắc dĩ, Phương Thiên chỉ có thể giải thích một lần, đồng thời còn ném cho Phương Minh một cái ánh mắt "Ngươi hiểu mà", tuy rằng từ khi bắt đầu chiến cùng Chu Thương đến vừa rồi thi triển chú ngữ, Phương Minh không ngừng thổ huyết, thế nhưng lấy nhãn lực của Phương Thiên tự nhiên có thể thấy được mấy ngụm máu cậu phun ra chỉ là máu bình thường, đối với người tu luyện đến nói, những giọt máu bình thường này căn bản cũng không tính là gì, chỉ cần có dược liệu đầy đủ có thể bù lại rất nhanh.
Người tu luyện chú ý huyết khí, mà huyết khí này cũng không phải chỉ máu bình thường, mà là tinh huyết trong cơ thể người, trên người người thường chỉ có vài giọt tinh huyết như vậy, mà người tu luyện tùy thực lực không ngừng tăng lên, sẽ cô đọng máu, cuối cùng ngưng tụ thành tinh huyết.
Mà cái gọi là huyết thống giới tu luyện nói kỳ thực chính là chỉ tinh huyết, chỉ có tinh huyết mới có thể truyền thừa tiếp, đương nhiên truyền thừa có hai loại khả năng, một loại là bị pha loãng, một loại là biến dị, chẳng qua phần lớn đời sau đều thuộc loại trước, duy chỉ có dưới cơ duyên xảo hợp mới có thể biến dị.
Thấy Phương Minh trầm mặc không trả lời, Phương Thiên cũng biết yêu cầu này của hắn hơi quá đáng, người tu luyện nào sẽ nguyện ý lãng phí máu tươi của mình.
"Yên tâm, tôi sẽ không lấy tinh huyết của cậu làm chuyện gì tổn thương tới cậu, ngoài ra tôi cũng sẽ không trắng trợn muốn ba giọt tinh huyết của cậu, chỉ cần cậu cho tôi ba giọt tinh huyết, nhà họ Phương chúng tôi sẽ không tìm cậu gây bất kỳ phiền phức gì, kể cả cháu tôi Phương Chiến."
Phương Thiên nghĩ kỹ, nếu như lấy được tinh huyết rồi, kết quả cuối cùng lại là hắn đoán sai, vậy cũng không có gì, dù sao thì thế lực lớn như nhà họ Phương bọn họ cũng không có khả năng nhằm vào một tên tiểu bối, nhưng nếu như kết quả chứng minh được suy đoán của hắn là đúng, vậy nhà họ Phương càng sẽ không đối phó với Phương Minh, cho nên hắn đưa ra hứa hẹn này cũng không có bất cứ vấn đề gì.
Chỉ là đám người ở đây lại không biết suy nghĩ của Phương Thiên, sau khi nghe thấy những lời Phương Thiên nói toàn bộ đều một mảnh xôn xao, Phương Chiến bị người đánh bại, vậy mà nhà họ Phương lại có thể nuốt trôi cơn tức này, không gây sự với Phương Minh.
"Bác cả!"
"Im miệng."
Phương Chiến bất mãn, mới vừa mở miệng nhưng bị ánh mắt nghiêm khắc của Phương Thiên cùng tiếng quát bảo kia buộc ngừng lại, mặc dù hắn là người đứng đầu một đời trẻ tuổi nhà họ Phương, nhưng đối với vị bác cả này vẫn luôn tràn đầy kính sợ.
"Tốt, tôi đáp ứng."
Một bên khác, cuối cùng Phương Minh cũng gật đầu đáp ứng, ba giọt tinh huyết đối với người tu luyện đến nói cũng không tính nhiều, huống chi thân thể của cậu đã trải qua ngâm thuốc tẩy lễ, tinh huyết muốn vượt xa người tu luyện bình thường, ba giọt tinh huyết càng không coi vào đâu.
Vươn ngón tay ra, Phương Minh vận chuyển Vu Sư Chi Lực trong cơ thể, ba giọt tinh huyết trong suốt từ ngón tay chậm rãi nhỏ xuống, mà trong nháy mắt khi tinh huyết nhỏ giọt xuống, tay phải của Phương Thiên liền vung lên, ba giọt tinh huyết này phiêu phù tới trước người hắn.
Phương Thiên không chạm ba giọt tinh huyết này, mà là bọc ba giọt tinh huyết này biến mất ngay tại chỗ, biến cố này khiến cho người ở đây đưa mắt nhìn nhau, không biết nên nói cái gì.
Mà ngay cả Phương Minh cũng nhíu nhíu mày, cậu có thể cảm giác được ánh mắt của vị cường giả nhà họ Phương này khi nhìn cậu rất không bình thường, dường như có tình cảm phức tạp gì đó.
"Đại ca, không thể trì hoãn thời gian nữa, để tránh đêm dài lắm mộng, để cho đệ ra tay trực tiếp tiêu diệt người này."
Nhà họ Mục bên kia, nhị trưởng lão nhà họ Mục cũng không nhịn được, lúc này tràng diện ở đây đã chậm rãi thoát khỏi sự khống chế của nhà họ Mục, biến thành sự tranh đoạt giữa Thập đại môn phái, vấn đề này không là nhà họ Mục bọn họ có thể nhúng tay, cho nên dưới mắt tốt nhất thừa dịp khi thập đại môn phái còn chưa tranh đấu, tạm thời giải quyết xong Phương Minh.
"Lão nhị đệ phải cẩn thận, người này quỷ kế đa đoan, có thể còn giấu diếm hậu thủ."
Tộc trưởng nhà họ Mục cũng gật đầu đồng ý, chỉ là nhỏ giọng nhắc nhở một câu.
"Đại ca yên tâm, cho dù người này lại có lá bài tẩy, vậy cũng chẳng qua là Địa Cấp tầng hai, đệ cũng không tin hắn có thể vượt qua sáu cảnh giới chống lại đệ."
Nhị trưởng lão nhà họ Mục rất có lòng tin với bản thân mình, chậm rãi bước ra ngoài, mà thấy vẻ âm tàn trên mặt nhị trưởng lão nhà họ Mục đang đi về phía mình, trong mắt Phương Minh cũng có một tia sáng lóe lên, kế hoạch đến nơi này đã xuất hiện biến cố, nhưng nếu như có thể giết chết một vị trưởng lão nhà họ Mục mà nói, đây cũng không tính đã thất bại.
"Phương Minh, để cho mày sống đến nay đã quá lâu, lão phu cũng không trổ tài miệng lưỡi gì với mày nữa, lần này nhất định sẽ đánh chết mày."
Nhị trưởng lão nhà họ Mục cũng không nói nhiều, trên tay hắn xuất hiện một cây quải trượng, bên trên cây quải trượng này có khắc Long văn, hiện ra đen nhánh sáng bóng, vừa nhìn đã có thể nhận ra nó được dùng ô trầm mộc trân quý chế tạo.
Thấy trưởng lão nhà họ Mục muốn ra tay, lực chú ý của đám người ở đây lại bị hấp dẫn, nhưng mà lần này không đợi nhị trưởng lão nhà họ Mục giơ quải trượng lên, một tiếng quát lớn bất chợt truyền tới.
"Mục Phàm, không muốn chết liền buông quải trượng của ông ra!"
Tiếng quát lớn truyền ra, sau một khắc Phương Thiên liền xuất hiện ở trước người Phương Minh, mà sau khi mọi người thấy Phương Thiên, trên mặt đều mang theo vẻ nghi hoặc, ân oán giữa Phương Minh cùng nhà họ Mục, chẳng lẽ nhà họ Phương muốn nhúng tay?
"Phương huynh, đây là ân oán giữa nhà họ Mục tôi cùng Phương Minh, dường như không có liên quan gì với nhà họ Phương."
Nhị trưởng lão nhà họ Mục tên thật là Mục Phàm, bị người uy hiếp như thế trong lòng hắn cũng cực kỳ khó chịu, chỉ là nghĩ đến thân phận cùng thực lực của đối phương, hắn chỉ có thể mạnh mẽ đè xuống lửa giận trong lòng.
"Tại sao không có quan hệ, đương nhiên là có quan hệ."
Giờ khắc này vẻ mặt Phương Thiên có chút kích động, liền ngay cả nói chuyện cũng đã không có sự ngắn gọn của cao thủ, ngược lại còn có vẻ hơi dong dài, chỉ là đáp lại Mục Phàm một câu, sau đó liền đưa mắt nhìn về phía Phương Minh.
"Phương Minh, nếu như bác không nhận sai, cháu nên gọi bác một tiếng bác cả."
Đối mặt với Phương Minh, trên mặt Phương Thiên mang theo nụ cười hiền lành, hoàn toàn không có dáng dấp lạnh lẽo cô quạnh ban đầu, mà lời của hắn cũng khiến cho hiện trường trong nháy mắt hoàn toàn yên tĩnh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận