Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 1058: Nội tình của tông phái lánh đời (1)

Chương 1058: Nội tình của tông phái lánh đời (1)
Vọng Nguyệt cung lại mở cửa cung ngay lúc này.
Ánh mắt mọi người đều rơi vào trên hai bóng người kia, khi thấy Niệm Dao Băng xuất hiện, vẻ mặt của mọi người không có quá nhiều kinh ngạc, bởi vì nõi cho cùng thì đây vốn là Vọng Nguyệt cung, Niệm Dao Băng là đệ tử của Vọng Nguyệt cung, hơn nữa cô ấy còn là vai chính trong chuyện lần này, cô ấy có xuất hiện ở đây cũng không ngoài ý muốn chút nào.
Chỉ là khi ánh mắt mọi người rơi vào nam thanh niên đang đứng bên cạnh Niệm Dao Băng, làm bạn cùng Niệm Dao Băng đi ra ngoài, có ít người không dám tin dụi dụi con mắt, sau khi xác định bản thân mình không nhìn nhầm, đột nhiên một mảnh hoan hô bùng nổ.
Ở bên cạnh Niệm Dao Băng, một người thanh niên mặc đồ trắng từng bước từng bước đi tới, tuy rằng diện mạo người này không tính là tuấn mỹ, nhưng trên người lại có một cỗ khí chất đặc thù, cho dù người ấy đứng bên cạnh Niệm Dao Băng cũng không thua kém chút nào, không khiến người ta cảm thấy hoa nhài cắm bãi cứt trâu.
Người thanh niên mặc đồ trắng xuất hiện, khiến một đời tuổi trẻ trong giới tu luyện gần như không nhịn được muốn hoan hô thành tiếng, nghĩ tới đoạn thời gian này cường giả trẻ tuổi của các tông phái lánh đời ngang ngược càn rỡ, nghĩ đến đối phương không coi ai ra gì.
Nghĩ đến từng vị thiên tài thành danh lần lượt thua trên tay đối phương, trong lòng bọn họ vô cùng biệt khuất, nhưng hết lần này tới lần khác bọn họ lại không có chỗ phát tiết.
Giới tu luyện chính là một nơi dùng thực lực nói chuyện, thực lực không bằng người, cho dù có biệt khuất cũng phải nhận lấy, huống chi hiện tại tình huống trong giới tu luyện rất phức tạp, giới tu luyện cùng tông phái lánh đời lại đang giương cung bạt kiếm, tràn đầy mùi thuốc súng.
Chỉ là hiện tại song phương còn đang khắc chế lẫn nhau, những cường giả lâu năm đều không ra tay, cho nên chỉ có thể dựa vào một đời tuổi trẻ đến chinh chiến, mà một đời tuổi trẻ trong giới tu luyện hoàn toàn bị một đời tuổi trẻ của tông phái lánh đời nghiền ép, đây là một loại sỉ nhục.
Một thân trường sam của người thanh niên mặc đồ trắng không gió mà bay, trên mặt mang theo dáng tươi cười, thấy gương mặt này, mấy người tu luyện trẻ tuổi trong giới tu luyện lại cảm thấy vô cùng thân thiết.
Tuy rằng trước đây có không ít người ganh ghét ghen tị với người thanh niên trước mắt này, thậm chí còn âm thầm nguyền rủa, nhưng lúc này khi nhìn thấy người thanh niên trẻ tuổi ấy, bọn họ chỉ thấy kích động, nếu như nói còn ai có thể lấy lại mặt mũi đã bị mất đi của bọn họ, không phải người trước mắt này thì không còn ai nữa.
"Hắn chính là Phương Minh?"
Nguyên Nhất chú ý tới thân thể Trần Dĩnh đang đứng bên cạnh mình cũng hơi run lên, ánh mắt híp lại, nhìn chằm chằm Phương Minh mới từ cửa cung đi ra.
"Phương Minh? Chính là thiên tài đứng đầu giới tu luyện kia sao?" Cô gái bên cạnh như có điều suy nghĩ nhìn chằm chằm Phương Minh.
"Cái gì mà thiên tài đứng đầu, đám người trong giới tu luyện này chỉ là thùng cơm, làm gì có thể có thiên tài chân chính, chẳng qua là trong núi không cọp hầu tử xưng vương mà thôi." Một người thanh niên khác cũng hừ lạnh một tiếng nói.
Trong chiến trường, lúc này Nguyên Tiếu không tiếp tục ra tay, nhưng ánh mắt nhìn về phía Phương Minh cũng mang theo vẻ bất thiện, hắn đã sớm coi Niệm Dao Băng là người của mình, lúc này bên cạnh Niệm Dao Băng lại có một người đàn ông khác sánh vai, đây không phải là thẳng thừng đánh mặt hắn sao.
"Ta còn tưởng rằng ngươi vĩnh viễn làm con rùa đen rút đầu, không nghĩ tới ngươi lại cũng dám xuất hiện."
Nghe thấy những lời Nguyên Tiếu nói, vẻ mặt Phương Minh không chút thay đổi, mà Niệm Dao Băng thì lại bước lên trước một bước nâng Thiệu Trạch Minh dậy, đồng thời còn đưa một lọ nước thuốc tới cho Dịch Thừa.
"Niệm tiên tử, tiểu đạo hổ thẹn."
"Dịch huynh khách khí, đây vốn là chuyện riêng của tiểu muội, làm sao dám làm phiền Dịch huynh, Dịch huynh có thể tới tiểu muội đã vô cùng cảm kích."
Niệm Dao Băng lắc đầu, Dịch Thừa thì lại cười khổ liếc nhìn Phương Minh, muốn nói điều gì nhưng cuối cùng cái gì cũng chưa nói, yên lặng lui về phía sau chữa thương.
Cũng đúng, có vị này ở đây đâu cần tới phiên mình ra mặt.
"Cho dù là tông phái lánh đời hay là các thế lực lớn trong tu luyện giới, kỳ thực đều có chung một nguồn gốc, sao các vị không ngồi xuống uống trà luận đạo?"
Phương Minh cười cười nhìn về phía Nguyên Tiếu, thế nhưng Nguyên Tiếu chỉ hừ lạnh một tiếng, đáp: "Uống trà luận đạo, vậy cũng phải xem giới tu luyện các ngươi có đủ tư cách hay không. Ở trong mắt tông phái lánh đời chúng ta, mấy thế lực các ngươi căn bản không tính là gì, chiếm cứ động tiên nhiều năm như vậy cũng đến lúc nên nhường lại rồi."
Lời Nguyên Tiếu nói khiến đám người trong giới tu luyện ở đây phẫn nộ, ánh mắt hung tợn nhìn chằm chằm hắn.
"Ban đầu những động tiên này là các ngươi tự nguyện buông tha, vì sao giờ lại đòi chúng ta nhường lại?"
"Dựa vào thực lực của chúng ta! Các ngươi bớt nói nhảm đi, ngươi muốn uống trà luận đạo thì mau lấy ra thực lực tương ứng, người yếu không có tư cách ngồi cùng bàn với bọn ta."
Nghe được lời của Nguyên Tiếu, Phương Minh cười cười không nói thêm gì nữa, đi về phía trước một bước.
Cậu bước ra một bước này, có lẽ những người khác còn chưa nhận ra biến hóa gì, nhưng sắc mặt Nguyên Tiếu lại thay đổi, trở nên cực kỳ khó coi, cả khuôn mặt rất nhanh đã trở nên vặn vẹo, dường như đang liều mạng giãy giụa gì đó.
Thế nhưng đối mặt với khí thế của Phương Minh, một Địa Cấp hậu kỳ như hắn làm sao có thể chống cự được.
Phốc!
Phun ra một ngụm máu tươi, cả người Nguyên Tiếu lảo đảo lui về sau vài bước, đây là còn nhờ Phương Minh hạ thủ lưu tình, nếu không Nguyên Tiếu đã sớm bạo thể mà chết.
"Nguyên Tiếu!"
Một người thanh niên khác lập tức lao đến, mà vẻ mặt Nguyên Nhất cũng trở nên nghiêm túc hẳn lên, tay không khỏi vươn ra.
"Đê tiện, không ngờ lại liên thủ!"
Có người chú ý tới người đàn ông mới xông lên, trên mặt lộ ra vẻ phẫn nộ, chẳng qua vị kia cũng không chú ý nhiều, trực tiếp vỗ một chưởng về phía Phương Minh, hắn không trông mong một chưởng này có thể thương tổn tới Phương Minh, chỉ hi vọng có thể khiến Nguyên Tiếu thoát khỏi khí thế của Phương Minh mà thôi.
Thế nhưng chưởng này của hắn còn chưa hạ xuống, bàn tay chỉ mới vừa giơ lên cả người đã ngơ ngẩn, sau đó kết cục của hắn giống hệt như Nguyên Tiếu, đứng ở đó tiến cũng không được mà lùi cũng không xong.
Này...
Một màn này khiến đám người tu luyện ở đây vô cùng hả giận, có thể trả thù màn sỉ nhục trước đó.
"Ta biết Phương Minh chắc chắn có thể mà."
"Nói nhảm, Phương Minh đã bước vào Thiên Cấp rồi, những người này cho dù có lợi hại hơn nữa cũng cùng lắm cũng chỉ là Thiên Cấp, làm sao có thể là đối thủ của Phương Minh."
Sắc mặt Nguyên Nhất vô cùng khó coi, tuy rằng hắn đã từng nghe đồn giới tu luyện có một vị thiên tài tuyệt thế tên Phương Minh, đã là cường giả Thiên Cấp, nhưng căn bản là hắn không tin, nào có cường giả Thiên Cấp còn trẻ như vậy, ngay cả tông phái lánh đời như bọn họ cũng không có cường giả Thiên Cấp trẻ tuổi như vậy.
Nhưng bây giờ, tuy rằng hắn còn chưa thấy đối phương bộc phát ra uy áp của cường giả Thiên Cấp, nhưng hắn tuyệt đối có thực lực không kém gì Địa Cấp tầng chín, thực lực này đã vượt quá dự liệu của hắn.
"Còn có hai vị, cùng ra tay đi."
Trên mặt Phương Minh vẫn mang theo dáng tươi cười, đưa mắt nhìn hướng Nguyên Nhất cùng cô gái ở bên cạnh hắn, trong nháy mắt trên mặt Nguyên Nhất có vẻ do dự, dù sao lấy tính cách kiêu ngạo của hắn, kêu hắn liên thủ cùng người khác đối phó một người cùng tuổi sẽ khiến hắn cảm thấy rất mất mặt.
Chẳng qua phần do dự này chỉ kéo dài trong nháy mắt, ngay sau đó Nguyên Nhất đã ra tay, trận đấu này liên quan đến sự tranh đấu trong thế hệ trẻ tuổi giữa giới tu luyện cùng tông phái lánh đời bọn họ, hắn đại biểu cho tông phái lánh đời chứ không phải bản thân hắn, cho nên hắn tuyệt đối không thể thua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận