Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 720: Nhận... Nhận cháu ngoại trai

Chương 720: Nhận... Nhận cháu ngoại trai
Lăng Mục Sơn cau mày, thấy cửa thang máy mở, phát hiện con mình cùng con gái dẫn theo một người đàn ông xa lạ qua đây, sắc mặt hơi có chút khó coi.
Mẹ đột nhiên ngã sấp xuống ngoài ý muốn, hiện tại người nhà họ Lăng cũng đã tới bệnh viện, lúc này sao có thể dẫn theo một người ngoài qua đây.
Nghĩ tới đây, Lăng Mục Sơn đang muốn mở miệng, chẳng qua Lăng Mộ Mai đang đứng bên cạnh lúc này cũng thấy Phương Minh, tuy rằng đã sớm nghe Sở Sở nói sẽ đưa Phương Minh cùng nhau tới, nhưng khi thật sự nhìn thấy Phương Minh, vẫn kích động không thôi.
"Phương Minh, cháu đã đến rồi."
Vẻ mặt Lăng Mộ Mai tràn đầy từ ái nhìn về phía Phương Minh, mà lời nói của bà khiến cho trên mặt Lăng Mục Sơn đang đứng một bên lộ ra vẻ kinh ngạc, em gái nhà mình quen biết người trẻ tuổi kia?
Chờ đã, người trẻ tuổi kia họ Phương?
Trong đầu Lăng Mục Sơn đột nhiên nghĩ đến cái gì, trên mặt lộ ra vẻ khiếp sợ, sau đó ánh mắt nhìn chằm chằm vào Phương Minh, năm đó dung mạo của người đàn ông kia cùng người trẻ tuổi trước mặt này thực sự rất giống.
"Lẽ nào người trẻ tuổi kia là con của em gái cùng hắn? Nhưng khi đó em gái đã nói..."
Trong lòng có một phán đoán, Lăng Mục Sơn đang muốn mở miệng hỏi, chẳng qua Lăng Mộ Mai đi trước một bước giới thiệu nói: "Anh hai, Phương Minh là cố vấn dược liệu Nghiễm Niên Đường mời được, người cũng rất tốt, cho nên em đối đãi với Phương Minh như đối đãi với con cháu của mình."
Lăng Mộ Mai cảm nhận được biến hóa tâm tình của anh hai mình, bà biết lấy nhãn lực của anh hai tự nhiên có thể thấy được một số mánh khóe, chỉ bà còn chưa nhận thân với Phương Minh, do đó bà sợ anh hai sẽ bại lộ quan hệ chân chính của mình và Phương Minh.
"Thì ra là vậy, tiểu tử tốt."
Phản ứng của Lăng Mục Sơn rất nhanh, tuy rằng trong lòng của hắn đã có 90% xác định người trẻ tuổi trước mặt kia chính là con trai của em gái, cũng là cháu ngoại của mình, nhưng nếu em gái mình chưa nhận thân với cháu ngoại, vậy khẳng định là có nguyên nhân, mình ngược lại không thể vạch trần.
Lúc này, những người nhà họ Lăng khác ở đây cũng dùng ánh mắt tò mò đánh giá Phương Minh, phải biết rằng có thể đến nơi đây đều là người nhà họ Lăng bọn họ, không ngờ người trẻ tuổi kia lại có thể được cô nhỏ yêu thích như vậy, khiến cô nhỏ thật sự coi cậu là làm con cháu ruột.
"Sao cô nhỏ lại đối tốt với một người ngoài như vậy, thằng này có gì tốt."
Lăng Duy nghe được những lời chính cô nhỏ nói, lại nhìn cha mình cũng không nói gì thêm, trong lòng càng cảm thấy không công bình, thế nào cũng cảm giác một người ngoài như Phương Minh còn được ưa thích hơn cả chính mình.
"Cha, bà nội thế nào rồi ạ?"
Lăng Sở Sở quan tâm nhìn phòng giải phẫu, Lăng Mục Sơn nghe nói như thế, lập tức thay đổi tâm tình khi biết tin em gái đã tìm được con trai thất lạc, trầm thấp đáp: "Lúc này bà nội con ngã sấp xuống đập đúng ngực, bác sĩ nói sẽ tận lực."
Bà nội Lăng đã tuổi đã hơn bảy mươi tuổi, cũng biết tuổi này số mệnh do trời, trên thực tế trong lòng người nhà họ Lăng cũng đã kịp chuẩn bị, nhưng không nên đột nhiên như vậy, chí ít không phải bởi vì ngoài ý muốn mà đưa đến.
"Nhất định bà nội sẽ không có chuyện gì đâu, bà nội đã nói còn phải nhìn thấy con kết hôn, còn phải đích thân mặc giá y cho con..."
Vành mắt Lăng Sở Sở hiện lên sương đỏ, đều nói cách đời thì thân, bà nội từ nhỏ đã rất thương cô ấy, nghe được bà nội có thể không chịu nổi, cô ấy thiếu chút nữa đã khóc ra thành tiếng.
"Lão nhị, em gái, mẹ thế nào?"
Đúng lúc này, cửa thang máy lại một lần nữa được mở ra, một người đàn ông trung niên từ bên trong đi ra ngoài, vẻ mặt không giận tự uy, người trẻ tuổi nhà họ Lăng đứng trong hành lang, thấy vị này đều theo bản năng khiến thân thể của mình đứng thẳng, trên mặt đều hiện lên vẻ sợ hãi.
Lăng Mục Chính, nhân vật thủ lĩnh đời thứ hai nhà họ Lăng, cũng là người ở vị trí cao nhất là họ Lăng lúc này, là lão đại đời thứ hai nhà họ Lăng, từ nhỏ người trẻ tuổi nhà họ Lăng đã tương đối sợ hãi vị bác cả này.
"Anh cả, bác sĩ nói sẽ tận lực cứu giúp."
Nghe được câu trả lời của em gái mình, thân thể Lăng Mục Chính cũng hơi hơi ngừng lại, sau đó trầm mặc không nói một lời, mẹ mình đột nhiên phát sinh vấn đề, đối với nhà họ Lăng đến nói, đây là đả kích không nhỏ.
Tuy rằng nhà họ Lăng là một trong chín gia tộc lớn, nhưng hiện nay mình chỉ là một người hạng hai trong tầng lớp lãnh đạo, nếu như nhiệm kỳ này không thể tiếp vị \, vậy sĩ đồ của hắn cũng chỉ đến đây là chấm dứt.
Mẹ mình gây dựng sự nghiệp từ hệ thống vệ sinh, có quan hệ không tệ cùng không ít lão lãnh đạo, nếu như thân thể mẹ mình không có vấn đề, đợi khi nhiệm kỳ mới tới mẹ khơi thông quan hệ được, mấy lãnh đạo cũ kia nhất định sẽ nể tình, như vậy mình cũng có thể lại đi lên một bước, chỉ khi lên đến vị trí kia, hắn mới xem như có cơ hội tranh đoạt trung khu.
Nếu như lần này mình mẹ không vượt qua được, không có phần nhân tình này, sợ rằng mấy lãnh đạo cũ sẽ không nể mặt mũi, nếu như không thể thượng vị, hẳn từ đó đến khi về hưu hắn cũng chỉ có thể ngồi trên vị trí này.
Tới vị trí này của hắn, muốn suy tính cũng không phải là thân tình cá nhân, còn có hướng đi cho cả gia tộc.
"Lão Yêu còn chưa tới sao?" Lăng Mục Chính nhìn lướt qua hành lang, mở miệng hỏi.
"Gọi điện thoại cho Lão Yêu rồi, bởi vì Lão Yêu phá án ở vùng ngoại thành, đang trên đường trở về, tính toán thời gian hẳn cũng sắp tới." Lăng Mục Sơn đáp.
Phương Minh đứng trong hành lang, lúc này lông mày lại hơi hơi nhăn lại, sau đó ánh mắt nhỏ bé không thể nhận ra nhìn về phía phương hướng phòng giải phẫu, bởi vì cậu cảm nhận được một cỗ âm khí, hơn nữa loại âm khí này cậu còn không xa lạ gì.
Phanh!
Cửa phòng giải phẩu bị mở ra, bác sĩ đeo khẩu trang kín mít từ bên trong đi tới, sau khi tháo khẩu trang xuống, trên mặt lộ ra vẻ tiếc nuối, nhìn về phía Lăng Mục Chính, nói: "Bộ trưởng Lăng, chúng tôi đã tận lực, sợ rằng bà cụ..."
Mấy người nhà họ Lăng nghe được bác sĩ nói lời này, sắc mặt đều trở nên trắng bệch, không chỉ là bởi vì nỗi đau mất thân nhân, còn cảm thấy lo lắng vì tương lai nhà họ Lăng, đây là một loại kinh hoảng khi trụ cột đột nhiên sụp đổ.
Viền mắt Lăng Mộ Mai cũng đỏ bừng, Lăng Sở Sở đang đứng bên cạnh càng là đau thương khóc lên thành tiếng, về phần Lăng Mục Chính cùng hai anh em Lăng Mục Sơn càng nắm chặt nắm tay, vào lúc này, hai anh em bọn họ không thể thất thố, phải cho tiểu bối một loại cảm giác kiên cường.
"Có lẽ còn có cơ hội, tôi đi thử một chút."
Ngay trong một mảnh khóc thương buồn bã, một giọng nói vang lên, mà thanh âm này cũng lập tức thu hút lực chú ý của mọi người ở đây, sau kh mấy người trẻ tuổi nhà họ Lăng kia thấy người nói chuyện là Phương Minh, cả đám đều lộ ra vẻ phẫn nộ.
Dưới cái nhìn của bọn họ căn bản Phương Minh chính là đang cố ý trào phúng bọn họ, ngay cả bác sĩ giỏi nhất của bệnh viện giải phóng cũng nói đã tận lực, cậu một tiểu tử chưa ráo máu đầu có thể có biện pháp nào, đây không phải cầm nhà họ Lăng bọn họ làm trò cười sao?
Sắc mặt Lăng Mục Chính cũng âm trầm xuống, lúc trước bởi vì vội vã nên hắn cũng không chú ý tới Phương Minh, chỉ cảm thấy đây hẳn là một tiểu bối nào đó nhà mình, chẳng qua nhìn kỹ mới phát hiện, người trẻ tuổi kia căn bản không phải người nhà họ Lăng bọn họ.
"Anh cả, hắn là thế hệ con cháu em gái nhận, hắn họ Phương."
Lăng Mục Sơn thấy anh cả nhà mình nổi giận hơn, vội vã nhỏ giọng nhắc nhở một câu, hắn tin tưởng anh cả nhà mình nghe hiểu được ý ẩn giấu trong lời nói của mình, chẳng qua trong lòng hắn cũng có chút bất mãn, cho dù cậu có là cháu ngoại trai của tôi, nhưng lúc này tuyệt đối không thể nói chuyện giật gân như vậy được.
Quả nhiên, Lăng Mục Chính rất nhanh liền phản ứng lại, chuyện năm đó của em gái mình là một bí mật ở nhà họ Lăng, ngoại trừ cha mẹ cùng mấy anh em bọn họ ra, người đồng lứa khác không hề hay biết.
Nếu là cháu ngoại trai của mình, vậy xuất hiện ở nơi này cũng không có gì lạ, chẳng qua chỉ là một hậu bối lại nói ra mấy lời quấy rối như vậy, hắn thân là người cậu đương nhiên có tư cách quát lớn, lập tức định mở miệng, nhưng mà đã có một tiếng kinh hô cắt đứt ý định của hắn.
"Đúng, Phương Minh, cậu mau đi xem bà nội tôi một chút, nhất định là cậu có cách, nhất định phải cứu sống bà nội." Người kinh hô tự nhiên ;à Lăng Sở Sở, cô ấy biết bản lĩnh của Phương Minh, nếu trên y học đã không cách nào cứu sống bà nội mình, có phải dùng biện pháp đặc thù sẽ có thể hay không?
"Chị, chị ở đây nói nhăng gì đấy, thằng này biết y thuật sao? Cho dù thật sự có biết, vậy có thể so sánh cùng giáo sư bác sĩ chuyên gia của bệnh viện giải phóng sao?" Lăng Duy ở một bên thầm nói.
Lời Lăng Sở Sở nói khiến cho Lăng Mộ Mai cũng giật mình tỉnh giấc, đúng vậy, con mình có bản lĩnh đặc thù, không chừng thực sự có thể cứu mẹ của mình, dù sao mình cũng hiểu rõ con mình, nó không phải cái loại người mạnh miệng, nếu đã nói như vậy vậy khẳng định là có nắm chắc nhất định.
"Anh cả, để Phương Minh thử xem, có lẽ Phương Minh có thể cứu mẹ."
Lời Lăng Sở Sở nói, Lăng Mục Chính cùng Lăng Mục Sơn còn có thể không xem ra gì, nhưng là lời em gái mình nói lại khiến cho bọn họ phải suy tính một chút, em gái không phải loại người quấy rối không đúng mực, lẽ nào con trai của em gái thật sự có tạo nghệ phi phàm trên phương diện y học, so với giáo sư chuyên gia của bệnh viện giải phóng còn muốn lợi hại hơn?
Chỉ là bọn hắn thật sự là không thể tin nổi, y học không giống với những ngành khác, chỉ là học sinh y dược như vậy tối thiểu cũng phải học tập năm năm, sau đó lại học tập ba bốn năm ở bệnh viện, dưới tình huống có thiên tư cùng nỗ lực mới được vào phòng cầm dao giải phẫu.
Nhưng cũng chỉ là cầm dao giải phẫu, còn không phải người mỗ chính, chờ sau khi học tập ở phòng giải phẫu vài năm, này mới có cơ hội chân chính cầm dao giải phẫu.
Chính là bởi vì hiểu rõ những thứ này, cho nên ngược lại Lăng Mục Chính cùng Lăng Mục Sơn có chút do dự, dù sao người nằm bên trong cũng là mẹ của bọn hắn.
Chẳng qua lúc này, bác sĩ mổ chính kia lại mở miệng, đưa mắt nhìn hướng Lăng Mục Chính, nói: "Bộ trưởng Lăng, tâm tình của mọi người tôi có thể lý giải, nhưng ngay cả bác sĩ bệnh viện giải phóng của chúng tôi cũng không có cách nào..."
Bác sĩ mổ chính nói lời này rất rõ ràng, ngay cả bệnh viện giải phóng chúng tôi cũng không có cách nào, người trẻ tuổi trước mặt kia càng thêm không có cách.
"Các người không được không có nghĩa là người khác không được." Phương Minh nhìn về phía bác sĩ mổ chính này, ngược lại cậu không có cảm thấy đối phương nói có gì không đúng, bởi vì từ góc độ y học hiện đại đến nói, thực sự không có cách nào, nhưng cậu không phải bác sĩ, cậu dùng chính là những phương pháp khác.
"Người trẻ tuổi, tôi biết cậu muốn biểu hiện ở trước mặt Lăng bộ trưởng, hoặc là cậu muốn mèo mù vớ cá rán đánh cuộc một lần, nếu vận khí của cậu tốt, thật sự có thể cứu người về thì đây chính là lập công lớn, ngược lại nếu không cứu được thì cũng không bị thiệt gì."
Dưới cái nhìn của bác sĩ mổ chính, người trẻ tuổi kia chính là ôm tâm thái đầu cơ trục lợi, bởi vì không cứu được mệnh của bà cụ nhà họ Lăng, không ai sẽ trách hắn, dù sao ngay cả những bác sĩ như bọn họ cũng đã thúc thủ vô sách.
Lời của bác sĩ mổ chính cũng đưa tới không ít người nhà họ Lăng công nhận, ánh mắt nhìn về phía Phương Minh đồng thời mang theo vẻ hoài nghi.
Phương Minh có chút bất đắc dĩ, nếu không phải là người nằm trong phòng bệnh này chính là bà ngoại mình xưa nay chưa từng gặp mặt, đổi lại những người khác căn bản cậu sẽ không dính vào vũng nước đục này, chẳng qua cậu cũng biết, lúc này thời gian cấp bách, không phải là lúc phí nước bọt cùng bác sĩ kia.
"Tôi không cần biểu hiện ở trước mặt ai, bởi vì người nằm bên trong chính là bà ngoại tôi, lý do này đã đủ chưa?"
Xôn xao!
Phương Minh vừa nói ra lời này, toàn bộ hành lang một mảnh xôn xao, tất cả người trẻ tuổi nhà họ Lăng đều là vẻ mặt sửng sờ nhìn về phía Phương Minh, ngay cả Lăng Duy cũng há miệng thật to, nói nhỏ: "Cháu… Cháu ngoại trai được nhận, không phải ruột thịt."
Bạn cần đăng nhập để bình luận