Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 968: Cõi âm náo động

Chương 968: Cõi âm náo động
Ngay khi Lưu Nguyệt vừa nói ra những lời này, nơi ngực của Phương Minh có ánh sáng xuất hiện, sau một khắc, lại một bóng người xuất hiện ở bên cạnh Phương Minh.
Một trái một phải, hai Phương Minh cứ đứng ở nơi đó như vậy.
"Phân thân, đây là phân thân của cậu?"
Sau khi bị hai Phương Minh trước mặt làm chấn kinh mười mấy giây, Lưu Nguyệt mới phản ứng được, hai mắt có tinh quang thoáng qua. Về phân thân đương nhiên hắn có hiểu biết tương đối, thậm chí trong giới tu luyện còn có không ít người tu luyện phân thân.
Nhưng trong giới tu luyện đều có một nhận thức chung, thực lực của phân thân vĩnh viễn kém hơn thực lực của bản thể, hơn nữa chênh lệch giữa song phương còn không nhỏ, cho nên nhiều khi phân thân chính là tồn tại như một điểm yếu.
Bởi vì phân thân phụ thuộc vào bản thể, một khi bản thể tử vong phân thân cũng sẽ tử vong theo, điều này khiến rất nhiều cường giả muốn lưu lại một bộ phân thân dùng để che chở cho con cháu đời sau đều phải buông bỏ ý niệm này.
Nhưng một màn trước mắt hiển nhiên đã lật đổ thường thức thường trực này, độ kiếp đột phá đến Thiên Cấp chính là phân thân của Phương Minh, mà bản thể của Phương Minh vẫn chỉ là cảnh giới Địa Cấp đại viên mãn, đây mới là nguyên nhân khiến hắn ngơ ngẩn.
"Tên nhóc cậu thật đúng là một tên biến thái, những người đó không mắng sai cho cậu chút nào."
Một lúc sau, Lưu Nguyệt mới nín nghẹn nói một câu như vậy, bởi vì anh ta biết Phương Minh không thể giải thích cặn kẽ tình huống của phân thân này với anh ta.
Sau khi biết rõ chân tướng, Lưu Nguyệt vây quanh quan sát đánh giá phân thân Phương Minh, cả phân thân có quỷ khí cực kỳ nồng nặc quanh quẩn, căn bản không thể nhìn ra một chút sơ hở, thậm chí ngay cả anh ta cũng hoài nghi liệu có phải phân thân này của Phương Minh đã được luyện chế từ thi thể của quỷ tu ở cõi âm.
"Cậu muốn khiến phân thân của cậu có chỗ đứng ở cõi âm?"
"Ừm."
Phương Minh không giấu giếm, cõi âm quá lớn, nếu như cứ tiếp tục đi tìm kiếm tung tích của cha mình một cách lung tung không mục đích như vậy thật không biết ngày tháng nào mới có thể tìm được, thậm chí rất có thể còn sẽ bại lộ thân phận của chính mình thậm chí là cả cha mình.
Nếu lần này phân thân của mình đã đột phá tới cảnh giới Thiên Cấp, hơn nữa còn là đột phá ở cõi âm, thân phận như vậy đương nhiên là không có bất kỳ sơ hở nào.
Hiện tại cậu chỉ cần để phân thân dừng lại ở cõi âm, tạo quan hệ tốt với quận trưởng kia trước đã, sau đó tiếp tục liên hệ với các cường giả khác ở cõi âm, móc nối tạo mạng lưới quan hệ cho mình trước, sau đó lại lợi dụng những mạng lưới quan hệ này để điều tra tung tích của cha mình, nghĩ đến hẳn sẽ là làm ít công to.
"Ngược lại là một chủ ý tốt, nếu nói như vậy, tôi đây kiến nghị cậu tạm thời giữ một chức quận trưởng trước, sau khi trở thành người đứng đầu một quận lập tức có thể bồi dưỡng ra những thuộc hạ thân tín, cuối cùng để những thuộc hạ này đi tìm hiểu tin tức của cha cậu."
Lưu Nguyệt tán thành kế hoạch của Phương Minh, mặc dù nói kế sách như thế có chút khác biệt với mục tiêu của tổ chức bọn họ, nhưng anh ta cũng không thèm để ý, bởi vì căn bản là anh ta không hề đặt tổ chức vào trong mắt.
Sau một ngày!
Phương Minh xuất hiện ở phủ quận trưởng, nói chính xác hơn là phân thân của Phương Minh, về phần bản thể của Phương Minh thì lại cùng Lưu Nguyệt theo đường cũ trở về dương gian. Phân thân này cùng bản thể của Phương Minh là tâm linh tương thông, hơn nữa linh trí của nó cũng không thấp hơn bản thể chút nào, căn bản không cần cậu ở đây trông nom.
Muốn phát triển thế lực ở cõi âm cần phải có thời gian dài, đây không phải là chuyện có thể hoàn thành trong thời gian ngắn hạn, cho nên Phương Minh cũng không tính để bản thể của mình tiếp tục hao tốn thời gian ở cõi âm này, cậu còn phải trở về dương gian bởi vì đã sắp tới lúc Long Môn bí cảnh mở ra.
Long Môn bí cảnh mở ra trước hạn, là cơ duyên tốt giúp cậu bước vào cảnh giới Thiên Cấp, đương nhiên cậu sẽ không bỏ qua.
Phủ quận trưởng!
Phương Minh dẫn theo Cù Tử Huyên cùng tới đây, cậu đã suy xét rất nhiều mới quyết định đồng ý thu Cù Tử Huyên làm tỳ nữ, thứ nhất là cậu cần tâm phúc ở cõi âm, mà Cù Trì Bằng là một người khôn khéo lại không có bối cảnh căn cơ gì, ngược lại đúng là một nhân tuyển tốt.
Bồi dưỡng Cù Trì Bằng lại thu Cù Tử Huyên làm tỳ nữ, như vậy hẳn Cù Trì Bằng không thể phản bội cậu được, bởi vì trên người hai cha con bọn họ đã được đánh lạc ấn thuộc về cậu.
"Hoan nghênh Tần lão đệ đến, vi huynh đợi lão đệ đã lâu."
Bên trong phủ quận chủ, một số tỳ nữ xinh đẹp đang chuẩn bị yến hội, Mạnh Tuyết Phong cười tủm tỉm nghênh đón Phương Minh vào sảnh lớn, về phần Cù Tử Huyên thì ở lại bên ngoài cửa sảnh lớn, nói cho cùng lấy thân phận tỳ nữ của cô ấy còn chưa có tư cách vào cái sảnh lớn này.
"Tần lão đệ cũng không phải người bản quận, không biết Tần lão đệ đến từ nơi nào?"
"Tôi là người Tây Vực, trong lúc truyền tống xảy ra ngoài ý muốn cho nên mới rơi xuống nơi này." Phương Minh đã sớm suy nghĩ cách trả lời, đáp.
"Tây Vực?"
Vậy mà điều khiến Phương Minh không nghĩ tới là sau khi nghe thấy hai chữ Tây Vực, phản ứng của Mạnh Tuyết Phong hơi quá kích, trên gương mặt già nua có vẻ chấn động, chẳng lẽ trong lời nói của cậu có sơ hở gì sao? Điều này khiến cậu tăng tính cảnh giác lên.
"Trách không được Tần lão đệ lại gặp phải ngoài ý muốn trong lúc truyền tống, nghĩ đến hẳn nguyên nhân bắt nguồn từ chuyện kia đi. Ôi, kể ra đây cũng là căn nguyên khiến cõi âm đại loạn."
Lời Mạnh Tuyết Phong nói khiến Phương Minh ngây ngẩn cả người, thì ra là cậu đã đoán sai, nguyên nhân Mạnh Tuyết Phong chấn động là vì Tây Vực bên kia đã xảy ra chuyện lớn gì đó, mà Mạnh Tuyết Phong lại cho rằng nguyên nhân khiến mình gặp phải ngoài ý muốn khi truyền tống là vì chuyện lớn kia.
"Xem ra hẳn Tần lão đệ cũng là một trong số những người trốn ra được kia, kể ra Tần lão đệ cũng may mắn đấy, ngay ngày hôm qua, bên phía Tây Vực đã khóa vực, người ở phía ngoài không vào được mà người ở bên trong cũng không ra được, nếu như chậm một ngày, sợ rằng Tần lão đệ có muốn trốn cũng không trốn được, chỉ có thể lựa chọn thần phục người nọ hoặc là bị người nọ diệt sát."
Tuy rằng lời Mạnh Tuyết Phong nói khiến Phương Minh cảm thấy như rơi vào sương mù, chẳng qua nếu Mạnh Tuyết Phong đã hiểu lầm, đương nhiên cậu cũng sẽ không chủ động giải thích cái hiểu nhầm tuyệt vời này, vẫn giữ yên lặng không nói.
Mạnh Tuyết Phong thấy Phương Minh im lặng không nói, còn tưởng rằng Phương Minh đang hồi tưởng lại tháng ngày không thể chịu nổi ở Tây Vực, cũng không tiện tiếp tục truy hỏi đành phải nói: "Ai có thể nghĩ tới vị kia của Tây Vực lại trưởng thành nhanh như vậy, chỉ mới qua một quãng thời gian không tới hai mươi năm vậy mà đã có thể quấy động phong vân ở Tây Vực, còn đánh bại vực chủ Tây Vực, trở thành bá chủ Tây Vực."
"Chẳng qua lão Vực Chủ Tây Vực còn chưa chết, hắn trốn thoát thành công, hiện tại đã đạt thành hiệp nghị cùng vực chủ đại nhân của Nam Vực tôi, vực chủ của Nam Vực sẽ xuất binh tương trợ vực chủ Tây Vực, một lần nữa đoạt lại Tây Vực."
"Không chỉ có Nam Vực của tôi xuất binh tương trợ, mà phía Bắc Vực cũng sẽ ra tay cùng, nếu không phải vị kia thông minh nhanh chóng phong tỏa Tây Vực, hiện tại Tây Vực sớm đã bị Nam Vực cùng Bắc Vực chinh phạt bắt lại."
Nghe đến đó, cuối cùng Phương Minh cũng đã hiểu được tình huống đại khái là như thế nào.
Tây Vực có một vị kiêu hùng mới xuất hiện, vị kiêu hùng này chỉ dùng thời gian mười lăm năm đã có thể đánh bại vực chủ Tây Vực, trở thành bá chủ mới của Tây Vực, mà vực chủ Tây Vực thì lại chạy trốn khỏi Tây Vực, thuyết phục Nam Vực cùng Bắc Vực khởi binh đoạt lại Tây Vực giúp hắn.
Chẳng qua vị kiêu hùng kia cũng rất thông minh, biết bản thân mình không phải đối thủ của hai vực nên đã phong tỏa Tây Vực, ngăn cản nhân mã hai vực tiến vào Tây Vực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận