Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 723: Tám trăm dặm đường hoàng tuyền

Chương 723: Tám trăm dặm đường hoàng tuyền
Tuổi thọ ban đầu trên sinh tử bạc là khó có thể sửa đổi, phần lớn người làm việc tốt đều tích âm đức, mà âm đức chỉ liên quan tới đãi ngộ của người ở cõi âm sau khi chết cùng đãi ngộ ở kiếp sau sau khi người đó đầu thai.
Phát hiện trên mạng có một câu nói rất lưu hành: Có nhiều thứ khi sinh ra không có, vậy cả đời này cũng sẽ không có.
Lấy những siêu xe thể thao tới làm ví dụ, một người con nhà nghèo cố gắng hết sức đi lên từ hai bàn tay trắng, cho dù sau đó có được tài sản hơn nghìn vạn cũng sẽ không đi mua loại siêu xe thể thao này, bởi vì bọn họ biết rõ có thứ đáng để mua hơn nhiều.
Hoặc có lẽ là, đợi khi người nghèo này phấn đấu đến cái tuổi giàu có đó, đã vượt qua tuổi tác yêu thích xe thể thao, cho dù có tiền chỉ sợ cũng chỉ nghĩ đến đời sau.
Huống chi, có mấy người có thể phấn đấu đạt tới tài sản như vậy.
Bản thân mình không thể sinh ra trong gia đình giàu có, vậy hãy để cho đời sau của mình được sinh ra trong gia đình giàu có.
Đây là mục tiêu phấn đấu của rất nhiều người, mà cõi âm cũng tuân theo tiêu chuẩn này, đặt hết công đức người đó tích lũy ở đời này qua đời sau.
"Chuẩn bị giấy vàng cho tôi, còn có rơm rạ... Nhớ kỹ phải là rơm rạ năm nay, còn thêm chu sa..."
Phương Minh gọi một cuộc điện thoại cho Lăng Sở Sở, để Lăng Sở Sở chuẩn bị những thứ mà cậu cần rồi đưa tới, hơn nữa quan trọng nhất là phải đưa tới trong vòng một giờ.
Sau khi Lăng Sở Sở nghe điện thoại liền trực tiếp sắp xếp xong, đa số những vật Phương Minh dặn dò đều dễ tìm, duy chỉ có rơm rạ là có chút trắc trở, điều may mắn nhất là vẫn có rất nhiều người thế hệ trước thích trồng chút rau dưa hoa quả, mà trong đó có một lão lãnh đạo thích trồng lúa.
Sau nửa giờ, Lăng Sở Sở gõ cửa một cái, giao hết mấy thứ Phương Minh cần cho cậu, ánh mắt mang theo vẻ dò xét nhìn về phía trong phòng giải phẫu, chỉ tiếc thân thể của Phương Minh chặn tầm mắt của cô ấy, khiến cô ấy không thể nhìn thấy bất kỳ thứ gì.
"Phương Minh, không có vấn đề gì chứ?"
Rầm!
Đáp lại cô ấy là tiếng đóng cửa nặng nề, trên mặt Lăng Sở Sở có lửa giận, chỉ là nghĩ đến tình huống của bà nội nhà mình, đành phải đè ép lửa giận này xuống.
"Nửa giờ đã trôi qua, rốt cuộc thế nào cũng nên cho một mọi người một đáp án chứ."
Người trẻ tuổi nhà họ Mục sôi nổi nghị luận, nhưng mà Lăng Mộ Chính lại không hề mở miệng lên tiếng, vì thế bọn họ cũng chỉ dám khe khẽ bàn luận.
Trong phòng giải phẫu, sở dĩ Phương Minh không để ý đến Lăng Sở Sở, không phải cố ý thừa nước đục thả câu, mà là vì lúc này bước mấu chốt nhất còn chưa hoàn thành, rốt cuộc cuối cùng sẽ ra kết quả như thế nào ngay cả cậu cũng không chắc.
Từ trong túi lớn Lăng Sở Sở đưa tới, đầu tiên Phương Minh lấy ra chín cây nến, năm cây nến đỏ dài cùng bốn cây nến trắng ngắn.
Đốt cây nến trắng lên rồi đặt ở bốn góc phòng phẫu thuật, sau đó Phương Minh tự mình nhổ xuống năm sợi tóc trắng trên đầu bà ngoại, đem năm sợi tóc trắng này quấn quanh ở chính giữa cây nến đỏ, chẳng qua cậu lại không hề đốt cháy mấy cây nến này lên.
Ngay sau đó Phương Minh lại móc ra một chồng giấy vàng từ trong túi, gấp thành dáng dấp một người giấy, ngay sau đó lại dùng chu sa viết ngày sinh tháng đẻ của bà ngoại mình lên phía trên, ngày sinh tháng đẻ này là cậu đã hỏi được từ trong miệng Lăng Sở Sở lúc nãy.
Sau khi làm xong hai bước này, Phương Minh lấy rơm rạ đã được phơi khô cột vào trên thân người giấy, buộc kết thật chặt, xác nhận người giấy này sẽ không ngã xuống, Phương Minh mới đặt người giấy lên trên ngực của bà ngoại mình.
Ngay sau đó, Phương Minh lại lấy ra một túi nhỏ màu đen từ trong túi lớn kia, trong túi này là cát vàng, tiện tay hốt lên một nắm, hạt cát liền di chuyển thuận theo khe hở giữa các ngón tay của Phương Minh.
"Tám trăm dặm đường hoàng tuyền, cát vàng khắp bầu trời, cô quỷ ven đường đáng thương biết bao..."
Phương Minh thì thầm vài câu trong miệng, cầm một túi cát vàng đi về phía bốn góc của phòng giải phẫu, sau đó một tay giơ túi lên, khiến cát vàng thuận theo miệng túi chảy xuống, mà cái tay còn lại thì lại của cậu thì xòe ra đặt ở phía dưới, bảo đảm cát vàng là từ giữa ngón tay rơi xuống.
Sau khi đã làm xong hết những bước này, Phương Minh thắp sáng hết cả năm ngọn nến dài kia lên, bày tại trước giường bệnh, tiếp đó hai tay bắt đầu bấm niệm pháp quyết, trong miệng thì thầm: "Năm tháng có vòng tuổi, sông núi có vết tích, tuổi thọ của con người chia làm tam đẳng, thượng thọ một trăm hai mươi, trung thọ trăm năm, hạ thọ tám mươi, đây là thọ chung chính tẩm (1)."
(1) Thọ chung chính tẩm: sống thọ và chết tại nhà
"Hiện có người già nhà họ Lăng Trương Thị Thu Anh, sống ở năm Tân Kỷ... , xin hỏi thượng trung hạ Tam Thọ là đẳng nào?"
Sau khi Phương Minh dứt lời, ngọn lửa trên năm cây nến màu đỏ bắt đầu lóe lên, cuối cùng cây nến bên trái nhất tắt đi, chỉ còn lại bốn cây nến phía sau.
Năm cây nến tổng cộng đại biểu cho thượng thọ 120 năm, một cây là hai mươi bốn năm, mà giờ khắc này chỉ còn lại có bốn cây cũng chính là còn dư chín mươi sáu năm, chín mươi sáu năm ở vào giữa trung thọ cùng hạ thọ.
"Năm nay bà ngoại tám mươi chín tuổi, nói cách khác trên lý luận còn có thể có bảy năm tuổi thọ."
Thấy bốn cây nến này vẫn sáng, con mắt Phương Minh sáng ngời, điều này có nghĩa tuổi thọ của bà ngoại mình còn có không gian để kéo dài, bởi vì cõi âm đối với thọ mệnh của người già hơn tám mươi tuổi sẽ không quá khắt khe.
Trên sinh tử bạc, có hai loại cách viết đối với sinh tử của một người, đối với những người tuổi thọ không quá tám mươi, viết là sống ở một năm nào đó, chết ở một năm nào đó, nhưng đối với những người già trên tám mươi tuổi, phương pháp ghi chép trên sinh tử bạc lại là, sống ở một năm nào đó, là thượng thọ hoặc là trung thọ (hạ thọ) mà thọ chung chính tẩm.
Thượng trung hạ ba bậc thọ chung chính tẩm lần lượt giảm xuống hai mươi năm, cho nên có rất nhiều thời gian để thao túng, từ đó cũng sẽ sinh ra rất nhiều nơi với rất nhiều tập tục về người già.
Ví như lễ mừng thọ sau tám mươi không đốt pháo, tỷ như quá cửu bất quá thập (2), thậm chí còn có rất nhiều nơi, ngay khi người già còn sống đã xây dựng phần mộ cho người già, giả trang như người già này đã chết rồi, làm vậy chính là để lừa gạt Âm Sai, khiến người già sống lâu thêm vài năm.
(2) Quá cửu bất quá thập: theo từ đồng âm, "chín" và "dài" giống nhau, có ý nghĩa tốt lành và lâu dài, biểu tượng của sự trường thọ, "mười" và "chết" đồng âm, mang ý xấu, cấm kỵ, vì vậy toàn bộ cuộc sống được tổ chức trước một năm so với lịch trình, ví dụ người 60 tuổi và người 70 tuổi thường làm lễ mừng thọ vào năm 59 và 69 tuổi.
Bình thường, hẳn Âm Sai sẽ không dễ gì mà bị lừa gạt, bởi vì Âm Sai là dựa theo sinh tử bạc đến câu đi hồn phách của người chết, do đó cứ dựa theo thời gian trên sinh tử bạc đến là được, nhưng người già từ tám mươi tuổi trở lên bởi vì có hai mươi năm co dãn, cho nên sau khi những Âm Sai này qua đây, thấy phần mộ của người lớn tuổi, cho rằng người lớn tuổi ấy đã chết từ sớm, hồn phách tự ý đi tới âm phủ, cũng sẽ không kiểm tra, như vậy người già cũng có thể sống lâu vài năm, chỉ cần không cao hơn phạm vi hai mươi năm này là có thể.
Về phần sẽ qua đời năm nào trong hai mươi năm này, vậy thì có rất nhiều cách nói, dùng một câu nói, đó chính là không gian có thể thao tác nhiều lắm, dựa vào bản lãnh của mình.
Chẳng qua bà ngoại Phương Minh lại có tồn tại một vấn đề rất lớn, đó chính là bà bị ngã xuống, cho nên từ hướng này đến nói cũng không tính là thọ chung chính tẩm, bằng không chỉ cần cậu trực tiếp đưa sinh cơ của mình vào cơ thể bà ngoại để bà kéo dài mạng sống, vậy là đủ rồi.
Ngồi xếp bằng ngay ở trước giường của bà ngoại, hai tay Phương Minh giữ vững tư thế bấm niệm pháp quyết, sau đó cậu chậm rãi nhắm hai mắt lại, bắt đầu tiến vào trạng thái minh tưởng.
Thời gian từng giờ từng phút trôi qua, nhiệt độ trong phòng bệnh cũng càng ngày càng thấp, đến cuối cùng, bốn ngọn nến trắng bày ở bốn góc phòng kia chậm rãi tắt, một tiếng xiềng xích xuất hiện ở trong phòng bệnh.
"Trương Thu Anh, tuổi thọ đã hết, theo tôi đi vào cõi âm báo cáo."
Thanh âm trầm thấp vang lên, sau một khắc, người giấy trên giường bệnh chuyển động, chậm rãi phiêu phù về phía một hướng khác, dường như muốn bay ra khỏi phòng phẩu thuật này, chẳng qua đúng lúc này, Phương Minh đang nhắm mắt ngồi xếp bằng cũng có động tác, hai tay chậm rãi bấm niệm pháp quyết, người giấy kia liền rơi vào trên cát vàng trong góc phòng.
"A, dĩ nhiên tự muốn đi đường hoàng tuyền, đợi bản tọa nhìn xem."
Giọng nói trầm thấp đó lại truyền ra một lần nữa, sau đó toàn bộ trong phòng giải phẫu cuồng phong gào thét, chẳng qua chỉ trong thoáng chốc liền khôi phục bình tĩnh, mà giờ khắc này cát vàng ở bốn góc lại đang không ngừng chuyển động, tựa như cát chảy.
Vẻ mặt của Phương Minh yên tĩnh như nước giếng, nhưng trong lòng lại vô cùng khẩn trương, bởi vì cậu biết một bước mấu chốt nhất đã đến, có thể lừa gạt Âm Sai câu hồn này hay không thì phải nhìn bước này, nghĩ tới đây, hồn phách của cậu tại thời khắc này cũng ly thể, bước vào giữa cát vàng kia.
Tám trăm dặm đường hoàng tuyền, cát vàng khắp bầu trời, quỷ hồn nhiều đau khổ, cho nên...
Bạn cần đăng nhập để bình luận