Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 455: Nhà họ Quách

Chương 455: Nhà họ Quách
Đỉnh núi Bạch Giai!
Khu vực đắt tiền nhất Hương Giang chính là chỗ này, một ngôi nhà có thể dễ dàng bán được với giá cả mấy trăm triệu, mỗi một mét vuông đều có giá cao hơn một triệu, chân chính là tấc đất tấc vàng.
Đương nhiên, nguyên nhân giá phòng ở nơi này mắc như vậy cũng rất đơn giản, ở nơi này có thể thu hết toàn bộ Hương Giang vào mắt, hơn nữa người có thể ở nơi này thân phận phi phú tức quý, sống ở đây cũng tượng trưng cho một loại thân phận.
"Cha ơi, đứa bé lại bắt đầu khóc."
Hậu viện, một người phụ nữ trung niên vội vàng hấp tấp chạy đến sảnh lớn, khí chất vốn có của một quý phụ đã biến mất, thời khắc này người nọ không khác gì một người phụ nữ bình thường.
"Cha biết rồi."
Quách Trách Hà sắc mặt trầm xuống, ra hiệu cho người phụ nữ quay về hậu viện trước, mà ánh mắt của hắn lại lướt qua hơn mười người đang ngồi trong sảnh, trong số những người này có đạo sĩ mặc đạo bào, cũng có hòa thượng khoác áo cà sa, có mục sư giơ thánh kinh, còn có thân ảnh thần bí bao phủ chính mình ở trong hắc bào.
"Chư vị, lẽ nào không còn biện pháp gì sao?"
Sảnh lớn một mảnh trầm mặc, phương pháp xử lý nên dùng bọn họ đều đã dùng qua, nhưng lại không có bất kỳ hiệu quả nào.
"Quách tiên sinh, tình huống của lệnh tôn có chút phức tạp, nói là bị quỷ quấn thân nhưng lại không nhìn thấy quỷ, nói khó nghe một chút, nếu quả thật là tiểu quỷ quấn thân, chúng ta nhiều người như vậy không thể nào không phát hiện được."
"Không sai, tuyệt đối không phải tiểu quỷ quấn thân, mà là một loại lực lượng thần bí, loại lực lượng này ngay cả thánh kinh đều không thể tiêu trừ, nếu như muốn chữa trị tận gốc, hẳn là cần tổng giám mục tự mình tẩy lễ mới có thể trừ tận gốc lực lượng này."
Quách Trách Hà lạnh lùng liếc nhìn mục sư này, đối với nghi thức tẩy lễ của cha xứ phương Tây hắn đương nhiên là biết đến, hơn nữa càng biết rõ muốn mời được tổng giám mục đến tẩy lễ cần phải trả một cái giá lớn, đó chính là cống hiến cho giáo hội một nửa tài sản, đây là điều kiện hắn không thể nào chấp nhận.
"Chư vị còn có biện pháp nào khác hay không?"
Hiện trường một mảnh yên lặng, phương pháp xử lý nên dùng bọn họ đều đã dùng, phải biết rằng Quách Trách Hà đưa ra điều kiện rất mê hoặc, chỉ cần có thể chữa khỏi bệnh của cháu trai hắn, liền có thể nhận được thù lao 100 triệu đô la Hồng Kông, nếu như có thể mà nói bọn họ đương nhiên không muốn buông tha.
"Các vị sư phó tiếp tục thương thảo một chút đi, tôi đi xem đứa bé."
Quách Trách Hà thở dài một hơi, đứng dậy đi về phía hậu viện, nhường lại không gian nơi này cho hơn mười người kia.
...
Trong phòng khách sạn, Phương Minh cầm lấy điện thoại bàn trong gian phòng, nhấn một dãy số, sau đó ngón tay của cậu cứ đặt yên trên nút gọi, chậm chạp không nhấn xuống.
Đây là số điện thoại của Diệp Tử Du, nhưng cậu không chắc điện thoại của Diệp Tử Du liệu có bị người ta nghe lén hay không, dù cho ông Đường đã đáp ứng bảo vệ bạn của cậu, không để họ gặp phải một chút thương tổn gì, nhưng nếu nhà họ Mục nghe lén trong bóng tối, ông Đường cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Trầm ngâm một lát, cuối cùng Phương Minh cũng quyết định không gọi, cậu chuẩn bị chờ đến nước Anh rồi mới gọi điện thoại, chỉ cần tới đó rồi, cho dù người nhà họ Mục biết cũng không cần lo lắng quá mức, bởi vì cường giả nhà họ Mục tuyệt đối không dám bước vào phương Tây.
Cường giả Nhân Cấp bình thường đến phương Tây có thể là du lịch, có thể là thăm bạn… Đây cũng là những điều có thể lý giải, nhưng tới tầng thứ như cường giả Địa cấp này, một khi tiến nhập phương Tây tất nhiên sẽ khiến các thế lực phương Tây chú ý, dựa vào thực lực nhà họ Mục vẫn còn chưa thể chống lại phương Tây.
Để điện thoại xuống, ánh mắt của Phương Minh lại rơi vào trên người Alice đang ngủ ngon trên giường, cũng có lẽ là bởi vì chưa từng ngủ trên giường như thế này lần nào, Alice ngủ rất không thành thật, thân thể nho nhỏ trên giường không ngừng lăn lộn.
Phương Minh tiến lên, ôm Alice đặt vào chăn rồi đắp lại cẩn thận, chính mình thì ngồi xếp bằng trên mặt đất, mấy ngày này chạy trốn cậu không hề tu luyện, hiện tại là lúc nên tu luyện bù rồi.
Tu luyện chính là chuyện quan trọng nhất đối với Phương Minh lúc này, bởi vì chỉ có cách nhanh chóng đề cao thực lực thì cậu mới có quay trở lại đại lục.
Một đêm bình yên!
...
"Tần lão đệ, thực sự không thể ở lại thêm vài ngày sao?"
"Không được, lần sau có cơ hội rồi nói sau."
Phương Minh lắc đầu cự tuyệt, Trang Tân cũng không miễn cưỡng nữa, dẫn theo Phương Minh cùng Alice hai người lái xe đi đến một chỗ, tuy rằng ông ta đã làm giấy chứng nhận thân phận cùng hộ chiếu mới cho Phương Minh, nhưng muốn thuận lợi rời đi thì còn phải nhờ một người.
"Ông chủ Trang, ông chủ nhà chúng tôi thực sự là không rảnh, hay là hôm khác ông lại tới có được không?"
Trong một tòa nhà lớn, Trang Tân bị ngăn cản ngay từ ngoài cửa, điều này làm cho ông ta cực kỳ khó chịu, nhất là ngày hôm qua ông ta vẫn còn vỗ ngực bảo đảm cùng Tần huynh đệ nhất định không thành vấn đề, bây giờ bị cự tuyệt không phải là tát thẳng vào mặt ông ta hay sao?
Nhất là ngày hôm qua Tần huynh đệ còn giúp ông ta ân tình lớn như vậy, khiến ông ta thắng được rất nhiều tiền, bây giờ bị từ chối thẳng thừng như thế ông ta biết bàn giao với Tần huynh đệ thế nào được chứ?
"Không đến mức đi, tôi và anh Quách đã thương lượng trước rồi, anh Quách cũng đã đồng ý."
"Ông chủ Trang, thực không dám giấu giếm, ông chủ nhà tôi gần đây thực sự là có một số việc, căn bản là không có tâm tình đi xử lý chuyện của ông, cũng không phải tôi không muốn đi thông báo giúp ông, nếu tôi đi thông báo giúp ông phỏng chừng ngay cả tôi cũng sẽ bị ông chủ nhà tôi mắng một trận."
Thư ký gương mặt khó xử, mà ngay khi Trang Tân còn chuẩn bị mở miệng nói thêm điều gì, cửa phòng làm việc phía trước đột nhiên bật mở, một người đàn ông cỡ hơn 40 tuổi từ bên trong đi ra.
"Ông chủ."
"Anh Quách."
Thư ký cùng Trang Tân đồng thời mở miệng, lúc Quách Khải Minh thấy Trang Tân thì sửng sốt một chút, lập tức vỗ ót một cái: "Ông chủ Trang, thực sự là xấu hổ, chuyện lần trước anh nói với tôi, mấy ngày nay bởi vì bận rộn cho nên tôi vẫn chưa xử lý được. Như vậy đi, một tuần sau anh lại tới tìm tôi, chắc chắn tôi sẽ giúp anh giải quyết tốt."
"Một tuần sau, anh Quách... Này..."
Trang Tân có chút khó xử, bởi vì ông ta đã nhìn ra Phương Minh thật sự muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt, nhưng ông ta cũng biết thái độ làm người của Quách Khải Minh, nếu Quách Khải Minh đã nói như vậy, thì thời gian một tuần này hẳn không phải nói chơi.
Hơn nữa, Quách Khải Minh cũng không phải người cố ý làm khó dễ, chút chuyện nhỏ như vậy đối với Quách Khải Minh đến nói thật sự không coi vào đâu, rất hiển nhiên người ta thật sự có chuyện bận rộn.
"Được rồi, tôi cũng không muốn nói nhiều, tôi còn có chút việc phải xử lý, thư ký Mã, giúp tôi đưa tiễn ông chủ Trang."
Thư ký Mã gật đầu tiễn khách, mà Quách Khải Minh thì đi về phía cửa. Trang Tân bất đắc dĩ quay đầu nhìn về phía Phương Minh, kết quả lại phát hiện Phương Minh dĩ nhiên đi về phía Quách Khải Minh.
"Này, Tần lão đệ."
Trang Tân liền vội mở miệng, ông ta sợ Phương Minh sẽ nói sai điều gì đó đắc tội Quách Khải Minh, phải biết rằng thân phận địa vị của Quách Khải Minh ở Hương Giang này là rất cao đấy, ông ta là tam công tử nhà họ Quách, là người thừa kế của một trong năm đại gia tộc ở Hương Giang.
Thật ra, Trang Tân tự nhận mình cũng xem như là kẻ có tiền, nhưng nếu như so sánh với năm gia tộc lớn thì ông ta đây thật sự là cái gì cũng không phải, ông ta và Quách Khải Minh kỳ thực cũng chỉ là quen biết hời hợt, có quen biết sơ sơ trên phương diện làm ăn mà thôi.
"Để tôi đoán xem, hẳn là trong nhà ông đã xảy ra chuyện gì, hơn nữa vấn đề này hẳn là có liên quan với đời sau của ông." Phương Minh đứng ở trước mặt Quách Khải Minh, nhàn nhạt mở miệng nói.
"Cậu là ai?"
Quách Khải Minh đầu tiên là sửng sốt một chút, lập tức dùng ánh mắt phòng bị nhìn hướng Phương Minh.
"Anh Quách, giới thiệu cho anh một chút, vị này chính là bạn của tôi tới từ trong nước, cũng chính là đương sự trong chuyện mà tôi nhờ anh xử lý giúp."
Trang Tân vội vã chạy tới, thấy gương mặt âm trầm của Quách Khải Minh, trong lòng run lên, vừa nãy khoảng cách có chút xa cho nên ông ta cũng không nghe thấy Phương Minh nói gì với Quách Khải Minh.
"Tần lão đệ, vị này chính là anh Quách, là tam công tử nhà họ Quách."
Trang Tân cũng giới thiệu thân phận của Quách Khải Minh với Phương Minh, ông ta cho rằng Phương Minh đã nghe nói tới năm gia tộc lớn ở Hương Giang, thì cũng nên biết ở Hương Giang không đắc tội với người này.
"Tôi không biết cậu biết tới tin tức này từ nơi nào, thế nhưng tôi khuyên cậu không nên dựa vào việc này để thu được thứ gì, người tốt nhất vẫn là nên an phận một chút."
Quách Khải Minh liếc nhìn Phương Minh, lại nhìn Trang Tân, không nói gì nữa, cất bước tiếp tục rời đi.
"Nếu như ông cứ như vậy, tôi dám cam đoan nửa đời sau của ông sẽ sống trong hối hận, nếu như tôi đoán không nhầm, các ông hẳn là đã tìm không ít người, thế nhưng vẫn không có cách gì thay đổi, hơn nữa thời gian còn lại của các người cũng không nhiều lắm."
Quách Khải Minh đứng lại, thu chân, quay đầu nhìn về phía Phương Minh: “Cậu có ý gì? Sao cậu có thể biết được điều đó?"
"Rất đơn giản, gương mặt ông nói cho tôi biết." Phương Minh cười nhạt một tiếng: “Cung tử nữ trong xanh có đỏ, nếu như chỉ là xanh thì nói rõ con của ông bị bệnh đau nhức dằn vặt, nhưng riêng ông lại là trong xanh có đỏ, nói rõ con cái của ông không phải là bị ốm đau dằn vặt, mà là bị một tồn tại khác nào đó dây dưa."
"Một đường là một tháng, cung tử nữ trên mặt ông có ba đường vân, nói rõ vấn đề này đã xảy ra ba tháng rồi, mặt khác nói khó nghe một chút, cung tử nữ của ông nông cạn, đường vân thứ ba xuất hiện sẽ dọc theo trên ba đường vân này, đây chính là tướng mạo của người tuyệt hậu."
"Cho nên, bất kể là con trai của ông hay là con gái, đều nhịn không quá trăm ngày, nói cách khác thọ mệnh còn lại không tới mười ngày."
Trang Tân đang đứng bên cạnh nghe được lời nói của Phương Minh, mí mắt nhảy lên, bởi vì ông ta biết ba tháng trước Quách Khải Minh vừa có một đứa con trai đấy, tính toán thời gian hẳn cũng không bao lâu nữa là tới tiệc mừng trăm ngày.
Thế nhưng bây giờ Tần huynh đệ lại nói con trai của Quách Khải Minh sống không quá trăm ngày, đây không phải nguyền rủa người ta hay sao, cho dù là ông ta đứng ở vị trí của Quách Khải Minh lúc này cũng sẽ không nhịn được mà muốn đánh người.
"Cái kia anh Quách, Tần lão đệ cậu ấy là người không biết lựa lời, anh..."
"Ông chủ Trang, trong lòng tôi hiểu rõ."
Quách Khải Minh đã cắt đứt lời nói của Trang Tân, ánh mắt sáng ngời nhìn chằm chằm Phương Minh: “Cậu có cách?"
"Trước khi nhìn thấy con ông thì tôi không thể trả lời chắc chắn, bất quá tôi nghĩ nhất định là các ông đã không có biện pháp, nếu đã như vậy mà nói, vì sao không thử một lần đi?"
Phương Minh mở ra hai tay, lúc nãy khi thư ký Mã nói Quách Khải Minh gần đây gặp chuyện, cậu liền quan sát Quách Khải Minh thật kỹ, kết quả lại phát hiện cung tử nữ của Quách Khải Minh mơ hồ có hồng quang, điều này nói rõ con cái của hắn không phải là người bị bệnh lâu ngày hoặc là gặp chuyện gì ngoài ý muốn, mà là bị một số thứ không sạch sẽ gì đó dây dưa.
Dựa vào gia tộc lớn như nhà họ Quách, những thứ bọn họ biết tới hẳn là nhiều hơn người bình thường nhiều, thế nhưng thời gian ba tháng vẫn chưa thể giải quyết vấn đề, điều này nói rõ thứ không sạch sẽ gì đó kia có chút vướng tay chân.
Cho nên trước khi cậu nhìn thấy tình huống cụ thể của con cái Quách Khải Minh, cậu cũng không dám đánh cược bản thân nhất định có thể giải quyết.
Bạn cần đăng nhập để bình luận