Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 794: Nguy cấp

Chương 794: Nguy cấp
Trời tờ mờ sáng!
Cổ trại Ba Toa vẫn phong trại đối với bên ngoài, toàn bộ người trong trại đều không được phép rời khỏi trại, chỉ có hai ba gia cầm thỉnh thoảng xuất hiện ở trên ruộng đồng, thế nhưng dường như hôm nay những gia cầm này cũng cảm nhận được không đúng, vừa đi ra cửa trại liền lập tức lui về.
Đồng ruộng không một bóng người, đột nhiên có tiếng xột xoạt truyền đến, lúc này nếu có người có thể ở trên không bao quát phía ngoài mảnh động ruộng này, liền sẽ phát hiện trên ruộng đồng có rất nhiều độc vật đang bò trườn.
Nhện độc, rắn độc, bò cạp độc... Những độc vật này như đại quân nhanh chóng tới gần cổ trại Ba Toa, nhưng điều quỷ dị là giữa những độc vật này lại không hề khai chiến với nhau, giống như những quân đội được huấn luyện riêng biệt rõ ràng, không liên quan tới nhau.
Trăm mét, năm mươi mét, mười mét...
Khoảng cách mười mét, khi cách cổ trại Ba Toa chỉ còn khoảng cách mười mét, đột nhiên nhóm độc xà trở mình, phun nọc độc đối với nhóm bò cạp độc bên cạnh, mà bên kia nhện độc cũng chống đối lại thiềm thừ, vốn là đại quân độc vật, trong nháy mắt lâm vào trong nội chiến.
Lệ!
Xa xa có tiếng sáo vang lên, ở dưới tiếng sáo này những con rắn độc kia nhao nhao ngừng công kích, mà đồng thời cũng có tiếng trống trầm thấp truyền đến, những con nhện kia ở dưới tiếng trống cũng đều được vỗ yên.
Trong cổ trại Ba Toa!
Mạc Khả nghe được trại bên ngoài truyền tới tiếng trống cùng tiếng sáo, lại bắt đầu dẫn theo trại dân chuyển động guồng nước, guồng nước khuấy động suối nước hoa hoa tác hưởng, tiếng nước kia truyền ra bên ngoài trại, đám đại quân độc vật vốn đã an tĩnh lại một lần nữa lâm vào hỗn loạn, lại bắt đầu xoắn giết lẫn nhau.
Một hồi đấu không tiếng động đã triển khai.
Trại phía trên nhất, Phương Minh có thể thấy rõ ràng động tĩnh của cửa trại, những độc vật kia tự giết lẫn nhau cũng đều xuất hiện ở trong tầm mắt của cậu.
"Đa Bảo quỷ sư quả nhiên là tính toán không sai, người mười tám trại thực sự đến, có lẽ, ngay khi Lăng Duy tiến vào núi Thiên Táng, Đa Bảo quỷ sư đã chuẩn bị một màn ngày hôm nay rồi."
Bên người Phương Minh chỉ có hai chị em Lăng Sở Sở cùng Lăng Duy, chỉ là lấy thị lực của hai người bọn họ đương nhiên không thể nào thấy tình huống bên ngoài cửa trại, nhưng theo như lời nói của Phương Minh bọn họ cũng đã hiểu chuyện xảy ra bên ngoài trại.
"Sao cậu lại nói Đa Bảo Quỷ sư đã chuẩn bị tất cả từ trước?"
Lăng Sở Sở hơi kinh ngạc, mấy tháng trước liền nghĩ đến một màn lúc hiện tại này, đây cũng không khỏi quá đa mưu túc trí.
"Phòng ngừa chu đáo thôi, Đa Bảo quỷ sư cũng đang đánh cuộc một lần, nếu như Lăng Duy không thể mang tấm bia đá ra, như vậy trại cũng sắp diệt vong, giữ lại một số bảo bối cũng vô dụng, nhưng nếu như Lăng Duy mang tấm bia đá về, như vậy trại liền được cứu rồi, mà lúc này đây chỉ cần có thể vượt qua mười bảy trại khác cướp đoạt, bảo bối gì cũng có thể bỏ qua."
Phương Minh cảm thán một câu, tuy rằng cậu không phải người mười tám trại, nhưng cũng biết loại phương pháp điều khiển độc vật này phần lớn đều dựa vào âm thanh, cho dù là tiếng sáo kia vẫn là tiếng trống đều có tần suất chỉ lệnh chỉ có những độc vật kia mới có thể nghe thấy.
Thế giới này rất kỳ diệu, những loài khác biệt sẽ có độ mẫn cảm với thanh âm khác nhau, mượn con chuột đến nói, nếu có âm thanh vượt lên trước 150 đê-xi-ben, như vậy thì sẽ tạo thành tổn thương trí mạng đối với con chuột, mà giống chó cùng cá heo có thể nghe được những cao âm mà nhân loại chúng ta không nghe được, cho nên cũng mới có khái niệm Whistle Register (1).
(1) Whistle Register là quãng âm cao nhất mà một con người có thể đạt được, hơn cả falsetto, âm sắc của các nốt nhạc trong quãng này cũng giống âm điệu của tiếng sao hay tiếng còi. Chính vì vậy mà quãng âm này có tên là Whistle (tiếng huýt sáo hay cái còi).
Giống huấn luyện những độc vật này, chính là khiến những độc vật này có thể nghe được tần số âm thanh nào đó, đến khiến những độc vật này dựa theo âm thanh đại biểu chỉ lệnh đến tiến hành hoạt động, tiếng sáo cùng tiếng trống chính là có tác dụng như vậy.
Hiển nhiên Đa Bảo quỷ sư cũng dự liệu được một chút, cho nên cũng đã chuẩn bị xong phương pháp phá giải từ trước, tiếng nước là thứ tiếng chí nhu, cũng dễ dàng tiến vào những tần số hỗn hợp khác, cho nên khi tiếng nước được truyền bá ra ngoài dựa theo tần suất nào đó, có thể phá hư bất kỳ âm tần nào khác.
Đương nhiên chỉ là điểm này còn chưa đủ, nếu như đơn giản như vậy đã có thể phá hư thì mấy người huấn luyện độc vật kia làm gì còn đất lăn lộn, ngoại trừ tiếng nước ra, quan trọng nhất là thuốc bột đã được rải khắp đồng ruộng.
Những độc vật này đều đã được huấn luyện qua từ nhỏ, giống rắn độc trời sinh tính sợ hùng hoàng, nhưng những con rắn độc này lại không sợ, mà thuốc bột có thể làm cho bọn nó điên cuồng cực kỳ trân quý, sợ rằng để chế tạo những thuốc bột này hẳn phải dùng hết dược liệu tồn trong trại.
Độc vật chém giết vô cùng nhanh, một mảng lớn một mảng lớn chết đi, mà theo máu của những độc vật này chảy ra, toàn bộ đồng ruộng đều tràn đầy một loại mùi thúi khó ngửi.
Ở mấy ngọn núi cách đó không xa, đám người đứng trên đỉnh núi nhìn xuống những độc vật chết đi trên ruộng đồng, sắc mặt đều có chút nhục nhã, bởi vì những độc vật này đúng là do bọn họ huấn luyện bồi dục, hiện tại đã bị giết sạch cả rồi.
"Trong dự liệu, nếu như cổ trại Ba Toa bị đánh tan dễ dàng như vậy, vậy nó đã sớm không tồn tại."
"Chẳng qua là một lần dò xét mà thôi, xem ra Đa Bảo lão gia hỏa kia còn chưa chết, cũng được, để chúng ta tiễn hắn một đoạn cuối cùng này đi."
"Hủy bò cạp của ta, món nợ này để một hồi tính lại, cho dù Đa Bảo ngươi có lợi hại hơn đi nữa, một mình ngươi có thể trở thành đối thủ của mười bảy trại chúng ta sao?"
...
Những độc vật này chết đi cũng không khiến người của mười bảy trại lùi bước, ngược lại càng khơi dậy sát ý trong lòng bọn họ, nếu đánh bất ngờ không thành công, vậy thì quang minh chánh đại đánh vào.
Người đầu tiên xuất hiện ở cửa cổ trại là một người lớn tuổi, mang giầy rơm mũ rơm, khoác trên người một cái áo tơi, nếu người không rõ nhìn thấy hắn sẽ chỉ coi hắn như một người làm nông bình thường, nhưng ai có thể nghĩ tới, đây lại là trại chủ cổ trại A Khương, một trong mười tám trại.
"Tới thật sớm, cổ trại A Khương các ngươi cách Ba Toa hơn trăm dặm, ngươi cũng không sợ đường xá xa xôi chạy tới đây, nếu bộ xương già của ngươi không còn nữa, đến lúc đó không ai nhặt xác ngươi về được đâu."
Ngay sau khi lão nông xuất hiện, lại có một bà lão xuất hiện, chỉ là khi bà lão này xuất hiện lại nói ra mấy lời kỳ quái.
Đối mặt với một vị trại chủ của mười tám cổ trại, bà lão còn dám nói những lời này, thân phận ra sao cũng có thể nghĩ, đồng dạng cũng là người lãnh đạo của một trong mười tám cổ trại.
"Ngươi đều không chết, làm sao ta có thể chết trước, phải chết thì cũng là ngươi chết trước, khi đó biết đâu ta sẽ đỡ linh cữu của ngươi đi một đoạn đường."
Ân oán giữa mười tám cổ trại rất sâu, tuy rằng lần này đều là đến vì cổ trại Ba Toa, nhưng giữa hai bên cũng không hợp nhau, khi gặp mặt không trực tiếp động thủ đã là rất tốt rồi.
Lão nông, bà lão...
Đây chỉ là bắt đầu, không được mấy phút, bóng người ở cửa cổ trại càng ngày càng nhiều, đến sau này khoảng chừng hơn hai mươi người, mỗi một người tới đây không phải trại chủ của trại khác thì chính là Quỷ sư.
"Hai mươi vị cường giả Địa Cấp hậu kỳ, Đa Bảo quỷ sư phải làm sao mới có thể hóa giải cục này?"
Trên núi cao, Phương Minh nhíu mày lại, chí ít dưới cái nhìn của cậu đây là một bố cục không cách giải, cho dù Đa Bảo quỷ sư có mạnh mẽ hơn nữa, sợ rằng tối đa cũng chỉ có thể đối mặt hai ba người, hai mươi cường giả cùng cấp bậc với hắn, căn bản không thể đối phó được.
Trong lúc Phương Minh đang âm thầm suy nghĩ cách giải cục, giờ khắc này ở cửa trại, Mạc Khả xuất hiện ở nơi ấy, mà bóng dáng Đa Bảo quỷ sư vẫn không thấy tăm hơi như cũ.
"Đây hẳn là tên đồ đệ của Đa Bảo kia đi, đáng tiếc, thiên phú không được."
"Người của cổ trại Ba Toa càng ngày càng ít, Đa Bảo có thể tìm tới một người có khả năng kế thừa y bát của hắn đã coi là không tệ, căn bản không còn sự lựa chọn nào khác."
"Không thông hôn cùng bên ngoài, cổ trại Ba Toa đã sớm nên diệt vong, giữ lại cũng không có bất kỳ ý nghĩa gì."
Có ông lão hừ lạnh một tiếng, tuy rằng mười tám trại không giao lưu cùng bên ngoài, nhưng bên ngoài này là chỉ những người không phải Miêu tộc, còn giữa Miêu tộc và Miêu tộc đương nhiên sẽ có trao đổi, bằng không thì mỗi bên dựa vào cái gì để giữ vững huyết thống của mình?
Người mười tám trại có thể lấy những cô gái Miêu tộc khác, nhưng một khi cô gái này đã vào mười tám trại thì không thể rời khỏi trại nữa, mà đối với rất nhiều người Miêu, mười tám trại là nơi bọn họ hướng tới nhất, rất nhiều cô gái Miêu tộc đều hy vọng có thể gia nhập mười tám trại.
Nam Cương nơi này nhiều độc trùng, cho nên thường xuyên sẽ có Miêu tộc bị độc trùng độc xà cắn bị thương, đa số thời gian phải đi cầu mười tám trại cứu trợ, cho nên người mười tám trại có địa vị rất cao trong lòng bọn họ.
"Tại hạ là Ba đại hùng của cổ trại Ba Toa, Mạc Khả, cổ trại Ba Toa chúng tôi đã phong trại, các vị trại chủ Quỷ sư đại nhân mời trở về đi."
Mạc Khả nhìn mấy người trước mặt mình, không kiêu ngạo không siểm nịnh, dù cho lúc này trong lòng của hắn phải thừa nhận áp lực rất lớn, nhưng nhất định phải hoàn thành chuyện sư phó dặn dò.
"Để cho chúng tôi trở về? Lời này ngươi không có tư cách nói, hãy gọi sư phụ của ngươi là Đa Bảo đến đây đi."
"Thế nào? Mấy người bạn già chúng ta đã tới, Đa Bảo còn không nể tình ra gặp mặt một lần sao?" Cho dù những trại chủ cùng Quỷ sư này đều không động thủ, chỉ riêng phần uy áp kia cũng không phải Mạc Khả có khả năng chịu nổi.
"Các vị tiền bối, mười tám trại chúng ta đều xuất từ cùng một chi, hà tất hùng hổ dọa người như thế?"
"Đúng vậy, cũng là vì có cùng nguồn gốc, lão phu mới sẽ đi qua, như vậy đi, chỉ cần Đa Bảo giao tấm bia đá ra đây, lão phu liền xoay người rời đi, tuyệt không ngừng lại một khắc, mặt khác từ nay về sau chuyện của cổ trại Ba Toa chính là chuyện của lão phu, nếu ai dám bắt nạt ức hiếp các ngươi, đó chính là muốn chống đối lại cổ trại A Khương chúng tôi."
Lão già mặc quần áo nông dân, trại chủ của cổ trại A Khương lên tiếng, nhưng mà sắc mặt Mạc Khả lại trầm xuống, giao tấm bia đá ra thì khác gì khiến cổ trại Ba Toa tiêu đời, lấy nhân số của cổ trại hiện tại, căn bản không cách nào sống sót sau lần nguyền rủa này.
"Các vị tiền bối, sư phụ ta đã nói ta truyền lời lại cho các vị, nếu như các vị tiền bối nguyện ý rời đi, từ nay về sau cổ trại Ba Toa sẽ không bao giờ tranh đoạt bia đá nữa, bất kỳ trại nào nhận được bia đá, cổ trại Ba Toa cũng đều sẽ không tham lam đỏ mắt cướp đoạt."
Mạc Khả chỉ có thể nói ra ranh giới cuối cùng, trước đây khi những trại khác đoạt được bia đá, cổ trại Ba Toa cũng từng tham dự tranh đoạt, chỉ có điều bởi vì khi đó chuyện thu hoạch bia đá cũng không khó, cho nên mỗi bên trại chỉ làm khó dễ một chút, nhận được một vài chỗ tốt liền rời đi.
Nhưng mà tình huống của cổ trại Ba Toa lại không giống, cổ trại Ba Toa quá ít người, để chọn được người thích hợp đi vào núi Thiên Táng quá khó khăn, cho nên tấm bia đá này là tấm bia đá cứu mạng, tuyệt đối không thể bỏ.
"Hừ, cổ trại Ba Toa các ngươi đi tới bước đường ngày hôm nay cũng chỉ có thể trách chính các ngươi, định ra cái quy định nát gì mà không được thông hôn cùng người ngoài trại, dù sao thì cổ trại các ngươi cũng không còn bao nhiêu người, dù cho không nguyền rủa, cũng không thể sống qua mấy chục năm nữa, sao không giao tấm bia đá cho chúng ta, coi như là làm một chuyện tốt."
"Không sai, nhân khẩu của cổ trại Ba Toa các ngươi chẳng quá năm mươi, mà cổ trại Lam Bối chúng ta có tới nghìn người, hi sinh mấy chục người các ngươi, đổi lấy an nguy tính mệnh của cả nghìn người, người cổ trại Ba Toa các ngươi phải có tinh thần kính dâng mới đúng."
...
Nói cho cùng, lần này trại chủ cùng Quỷ sư của các trại là đã quyết tâm phải cướp đi tấm bia đá này của cổ trại Ba Toa, bởi vì cổ trại Ba Toa quá yếu, đã không có thực lực chống lại mười bảy trại khác.
Bạn cần đăng nhập để bình luận