Siêu Phẩm Vu Sư

Chương 731: Hóa giải khúc mắc

Chương 731: Hóa giải khúc mắc
Nhóm dịch: Thánh Thiên Tiên Vực
Nguồn: TruyenYY
Một khách sạn ở thủ đô!
Lăng Huyên Huyên đã hoàn toàn say, khuôn mặt đỏ ửng, ngã xuống giường, trong miệng còn nhẹ giọng nỉ non cái gì đó, sau lại hơi chu cái miệng nhỏ, có vẻ đáng yêu đến cực điểm.
Trên giường đơn trắng mềm, Lăng Huyên Huyên mặc váy đen bó sát toàn thân tạo ra cảm giác đối lập vô tận, lại thêm sau khi ngủ say thân thể nửa cuộn tròn, một số bộ vị càng thêm lộ rõ, càng thêm dụ hoặc, đổi lại bất kỳ người đàn ông nào khác sợ rằng sẽ không thể khống chế nổi mà trầm luân trong đó.
Một cô gái cực phẩm không chút đề phòng nằm ở nơi đó, đổi lại bất kỳ ai cũng đều sẽ động tâm, chẳng qua Phương Minh lại chỉ rót cho Lăng Huyên Huyên một ly nước lọc đặt ở trên tủ đầu giường, sau đó liền đi tới sân thượng, đắm chìm bên dưới ánh sao này.
Những lời Lăng Huyên Huyên đã nói với cậu đêm nay, có câu nói khiến cho lòng cậu xúc động rất lớn, vốn Lăng Huyên Huyên cũng rất không thích cha cô ấy, bởi vì dựa theo lời cô ấy nói, ba của cô ấy quanh năm suốt tháng cũng không gặp được vài lần, mỗi ngày đều có công việc phải bận bịu không xong, thậm chí trong tất cả cuộc họp phụ huynh của cô ấy từ nhỏ tới lớn, đều do mẹ của cô ấy đi.
Chưa từng nhận được tình thương của cha, có đôi khi thậm chí Lăng Huyên Huyên còn cảm thấy có người cha như vậy thà rằng không có còn hơn, cô ấy tình nguyện có một người cha không giàu có, nhưng có thể ở cùng mình và mẹ.
Song sau khi cha của cô ấy tự sát, Lăng Huyên Huyên mới biết mình sai nhiều tới mức nào, bệnh của mẹ mình đời này đều khó có khả năng trị tận gốc, chỉ có thể dựa vào thuốc để duy trì, mà loại thuốc này là thuốc nhập khẩu, vô cùng đắt, nội phí trị liệu cùng tiền thuốc thang hằng tháng của mẹ mình đều phải vượt lên trước mười vạn.
Nếu như không có cha mình liều mạng kiếm tiền, sợ rằng mẹ đã sớm không cầm cự nổi, tự mình càng không thể nào an tâm theo đuổi nghệ thuật, mời được giáo viên âm nhạc, dù sao thì mỗi một tiết dạy của giáo viên âm nhạc đều tốn tới mấy trăm đồng.
Lăng Huyên Huyên nói lời này đã mang tới cho cậu cảm xúc rất lớn, trên đời này làm gì có cha mẹ nào không muốn làm bạn với con trai con gái mình, chẳng qua là bị thực tế bức bách không thể nào làm được mà thôi.
Mình là một đứa trẻ mồ côi, nhưng từ thái độ của mẹ ruột mình đối với mình, Phương Minh có thể xác định một điểm, đó chính là năm đó tuyệt đối không phải mẹ ruột của mình cố ý muốn vứt bỏ mình, đã như vậy, vì sao không cho mình mẹ một cơ hội, cũng cho mình một cơ hội?
Huống chi trước đây, sở dĩ bản thân mình chọn đi tới Ma Đô là vì Diệp Tử Du, nhưng sở dĩ vẫn luôn ở lại Ma Đô, còn không phải bởi vì lúc trước mình đã được sư phụ nhặt từ Ma Đô sao, trong tiềm thức mình vẫn muốn tìm về cha mẹ của mình.
Nếu mình đã muốn tìm ra cha mẹ, vậy vì sao sau khi tìm được lại không thể đối mặt kia chứ? Hà tất còn phải lừa mình dối người.
Suy nghĩ rõ ràng những thứ này, cả người Phương Minh cảm giác hoàn toàn dễ dàng, mà áp lực nặng nề vẫn đè ép cậu cả đêm cũng biến mất, sau khi đứng trong sân thượng nửa giờ, viết số điện thoại mình vào một quyển sổ trong phòng khách, sau đó đi ra khỏi phòng, rời khỏi khách sạn.
...
Sáng sớm ngày kế, điện thoại trên tay Phương Minh vang lên.
"Phương Minh, thành thật khai báo đi, đêm qua cậu có chiếm tiện nghi của tôi không?" Đầu bên kia điện thoại di động, truyền đến giọng nói của Lăng Huyên Huyên, tràn đầy sức sống.
"Cô cảm thấy thế nào?" Phương Minh cười cười hỏi ngược lại.
"Quên đi, chiếm thì cứ chiếm đi, dù sao thì cậu cũng là tên có sắc tâm nhưng không có sắc đảm." Đầu bên kia điện thoại truyền tới tiếng cười vui vẻ của Lăng Huyên Huyên, chẳng qua cô ấy lập tức lại lấy giọng điệu dạy dỗ nói: "Phương Minh, tôi biết có thể lúc trước cậu là người rất có tiền, đã quen với cuộc sống tiêu tiền như nước, nhưng nếu bây giờ cậu đã là người nghèo túng rồi, cậu phải sửa tâm tính lại mới được, không thể dùng tiền lãng phí như vậy nữa, mới vừa rồi tôi tra xét mới biết, gian phòng cậu đặt cho tôi kia chỉ ở một đêm thôi đã tốn hơn một nghìn."
"Hơn một nghìn đó, tiền ăn hơn nửa tháng của tôi cũng chỉ chừng đó mà thôi, mới vừa rồi người phục vụ còn nói ở phòng này sẽ được cung cấp bữa sáng miễn phí, ha ha, nghe vậy tôi đã ăn no tới mức không nhúc nhích nổi..."
Nghe lời Lăng Huyên Huyên nói, Phương Minh cười một tiếng, lại không trả lời.
"Tôi nói cho cậu biết, tôi đã biết lai lịch của cậu rồi, cho dù cậu có muốn cua tôi cũng không cần phải làm như vậy, mặt khác sau này cho dù cậu có muốn theo đuổi cô gái khác, cũng không cần dùng tiền loạn như thế, mới lần đầu tiên đến khách sạn mà cậu đã đặt phòng tốt như vậy, sau này hẹn cô ấy lại, khẳng định cũng cần phải tiêu phí y như thế, lấy kiểu như cậu tuyệt đối là không thể làm được."
Lăng Huyên Huyên lải nhải không ngừng, trên thực tế Phương Minh biết Lăng Huyên Huyên cũng không phải loại con gái nói nhiều, chỉ là bởi vì gia đình đột nhiên xảy ra biến cố, khiến cuộc sống của cô ấy trở nên cực kỳ áp lực, cũng không tìm được người tâm sự, mà bản thân mình trong lòng cô ấy đoán chừng đã trở thành một người bạn tương đối đặc thù.
Chí ít, bản thân mình biết quá khứ của cô ấy, do đó cô ấy không cần che che lấp lấp ở trước mặt mình.
"Tốt rồi, không thèm nghe cậu nói nữa, từ hôm nay trở đi tôi muốn bắt đầu phấn đấu, chờ sau này tôi kiếm được nhiều tiền thành phú bà, tôi lại mời cậu ăn bữa tiệc lớn, đến lúc đó lại giới thiệu cho cậu mấy phú bà khác."
"Tốt, tôi đây sẽ chờ cô phát đạt."
Phương Minh chỉ coi lời Lăng Huyên Huyên nói như một câu bông đùa, cũng không tưởng thật, sau khi hàn huyên vài câu liền cúp điện thoại.
Ngay khi kết thúc cuộc trò chuyện với Lăng Huyên Huyên không lâu, điện thoại trên tay Phương Minh lại vang lên, liếc nhìn dãy số hiện trên màn hình, ngón tay của Phương Minh khẽ run một chút, nhưng vẫn nhấn nút trả lời.
"Phương Minh, ngày hôm qua cậu đã cứu bà nội tôi, bà nội tôi muốn cảm ơn cậu, hôm nay cậu có rãnh rỗi không?"
"Có, một lát nữa tôi sẽ qua thăm bà ngoại ngay." Giọng điệu của Phương Minh rất bình thản, nhưng mà lời của cậu khiến Lăng Sở Sở ở đầu bên kia điện thoại ngây ngẩn cả người, đợi khi phát hiện Phương Minh đã cúp máy, cả người đột nhiên la hoảng lên.
"Cô, mới vừa rồi trong điện thoại Phương Minh đã gọi bà nội cháu là bà ngoại, Phương Minh gọi vậy có nghĩa cậu ấy đã thừa nhận thân phận của mình rồi, Phương Minh tiếp nhận cô rồi." Sau khi cúp điện thoại, vẻ mặt Lăng Sở Sở tràn đầy kích động quay qua nói với người cô đang đứng bên cạnh mình.
Vốn dĩ trên mặt Lăng Mộ Mai còn có vẻ lo lắng, sau khi nghe được lời của cháu gái mình, vẻ mặt đã chuyển từ lo lắng sang vui sướng, con trai mình chịu nhận bà ngoại, vậy đã nói rõ con trai mình cũng không trách bà nữa, cũng có thể tiếp nhận bà.
"Bây giờ cô sẽ ra cổng bệnh viện chờ Phương Minh tới."
"Em gái, em đừng kích động." Lăng Mộ Chính gọi em gái nhà mình lại, quét liếc mắt nhìn lão tứ bên cạnh, nói: "Lão Yêu, em đi ra cửa đón cháu ngoại đi, vừa rồi trong điện thoại Sở Sở còn chưa nói cho cháu ấy biết bà ở phòng bệnh nào."
"A!"
Lăng Cương lập tức bị khiếp sợ tới nhảy dựng, thật ra, từ tối hôm qua đến hiện tại, hắn vẫn đang tiêu hóa sự thực tên sát tinh kia lại là cháu ngoại của hắn, mà cho dù người kia thật sự là cháu ngoại hắn, trong lòng hắn vẫn cảm thấy bỡ ngỡ không quen.
Nhất là Lăng Cương còn không biết năm đó chị mình đã xảy ra chuyện gì, phải biết rằng hắn không giống mấy người anh em khác trong nhà, từ nhỏ hắn đã không lớn lên ở nhà họ Lăng, bởi vì khi hắn mới vừa sinh ra, thân thể cực kỳ yếu ớt, lúc đó trong nhà mời một đại sư qua đây, vị đại sư kia nói mạng của mình sẽ khắc chết anh chị em khác, trước năm hai mươi tuổi không thể ở cùng những anh chị em khác.
Lúc đó sau khi cha mình nghe thấy như thế, liền giao mình cho một gia đình nhà họ Lăng khác trong thủ đô nuôi dưỡng, thậm chí ngay cả tên cũng là cha mẹ nuôi đặt cho mình, thẳng đến sau khi đủ hai mươi tuổi, hắn mới trở lại nhà họ Lăng.
Cho nên, Lăng Cương không rõ chuyện chị hắn đã kết hôn khi nào, càng không biết chị hắn còn có một đứa con trai bị thất lạc ở bên ngoài, đối với chuyện này hắn chỉ lờ mờ biết nó có liên quan tới cha, vậy thôi.
"Tốt, em xuống dưới đón cháu ngoại trai."
Đối với chuyện anh cả nhà mình phân phó, Lăng Cương vẫn không dám cự tuyệt, lập tức đi về phía bên ngoài phòng bệnh, khi đi tới hành lang, vừa vặn thấy Lăng Duy còn có mấy tiểu bối khác đang đứng hút thuốc ở đó.
"Lăng Duy, mấy thằng nhóc kia tới đây cho chú."
Lăng Cương vẫy vẫy tay với đám người Lăng Duy, đám người Lăng Duy vội vã dập điếu thuốc trên tay, ở nhà họ Lăng, Lăng Cương chỉ mới hơn ba mươi tuổi, được tính là người trẻ tuổi, vì vậy hắn có quan hệ rất tốt với đám tiểu bối trong nhà này
"Chú nhỏ, có chuyện gì vậy ạ?"
"Theo chú tới cửa bệnh viện chờ Phương Minh qua đây."
"Dựa vào cái gì?"
Cho tới bây giờ, Lăng Duy cũng đã biết vì sao chị mình lại đối xử đặc biệt với Phương Minh như thế, thì ra Phương Minh là con trai của cô mình, cũng liền là anh họ của mình, nhưng cậu ta vẫn không quen nhìn bộ dáng rắm thí của Phương Minh, cho dù cậu là anh họ tôi cũng không thể mở miệng ép tôi chia tay với bạn gái!
Trên đời này có hai mối thù lớn, chính là thù đoạt vợ cùng thù giết con, mặc dù mình không phải bị đoạt vợ, nhưng cũng không kém bao nhiêu.
"Dựa vào cái gì? Dựa vào chú là chú nhỏ của cháu!"
Lăng Cương vừa trừng mắt, Lăng Duy liền rụt cổ, mà mấy người trẻ tuổi nhà họ Lăng khác ngược lại cảm thấy không sao cả, dù sao cũng là con trai của cô, hơn nữa còn đã cứu mệnh của bà nội, bọn họ đi nghênh đón một chút cũng là chuyện nên làm.
Cửa bệnh viện, ngay khoảnh khắc khi Phương Minh đến nơi này, liếc mắt liền thấy được Lăng Cương cùng đám người Lăng Duy đứng chờ ở đó.
"Chú, bên ngoài không lạnh lắm đúng không?"
"Đúng là không lạnh lắm."
"Vậy tại sao cháu lại cảm thấy chân của chú đang run rẩy?"
Lăng Duy nhìn chú nhỏ nhà mình, ngay sau khi Phương Minh xuất hiện, vậy mà chân của chú nhỏ lại run run, chẳng lẽ vì đã có tuổi, thổi gió lạnh một chút liền không chịu nổi.
"Nói bậy, đó là do chú kích động, kích động khi nhìn thấy cháu ngoại trai của mình."
Lăng Cương tức giận rầy một câu, đương nhiên hắn không thể nói thẳng trước mặt đám tiểu bối này rằng sự thật là hắn đang rất sợ hãi… Làm một người cậu, vậy mà lại đi sợ hãi cháu ngoại của mình, thật đúng là mất mặt!
"Phương Minh, mấy người bà nội cùng bác cả đang chờ anh ở trong phòng bệnh, mặt mũi của anh cũng thật lớn, để chú nhỏ tự mình xuống đây đón anh." Lăng Duy nhìn Phương Minh, có chút chán ngán nói.
Phương Minh không để ý tới Lăng Duy, mà là đưa mắt nhìn về phía Lăng Cương, mà Lăng Cương bị ánh mắt Phương Minh đảo qua, cả người liền giật thót, theo bản năng lập tức thốt ra: "Phải… Đây là chuyện chú phải làm."
Lúc nói chuyện, Lăng Cương còn cúi đầu khom lưng, một bộ dạng thuộc hạ đối mặt với lãnh đạo, điều này làm cho Lăng Duy cùng mấy anh em đang đứng bên cạnh trợn tròn mắt, chú nhỏ nhà mình cũng thật quá không có cốt khí đi.
Chú là cậu đó, là trưởng bối, cái giá cùng tôn nghiêm của trưởng bối đi đâu hết cả rồi?
Khóe miệng Phương Minh cũng co quắp một cái, dường như người cậu nhỏ này của mình đã bị mình hù quá mức rồi, lẽ nào cử động của mình lúc trước thật sự đáng sợ tới vậy sao? Người không biết còn cho rằng mình là cậu, còn hắn mới là cháu ngoại trai đây.
"Đi thăm bà ngoại trước đi."
Bất đắc dĩ, Phương Minh chỉ có thể nói như vậy.
"Tốt, tốt, đi thăm bà ngoại trước."
Lăng Cương vội vã ở phía trước dẫn đường, mấy anh em Lăng Duy đã không biết phải nên nói gì với chú nhỏ nữa, có lẽ, chú nhỏ thật sự là quá kích động nên mới vậy, dù sao Phương Minh cũng là cháu ngoại trai duy nhất của chú ấy.
Cũng chỉ có thể giải thích như vậy, chú nhỏ không cần sĩ diện, nhưng nhà họ Lăng bọn họ còn cần sĩ diện đấy!
Bạn cần đăng nhập để bình luận